Chương 109. Đấu trí
Nguyệt Minh Không cũng không phải là người bình thường, những ý nghĩ kia chỉ vụt qua trong đầu, nét mặt cũng nhanh chóng tự nhiên trở lại.
Khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết, không hề để lộ ra vẻ bất thường.
“Trường Ca, vì sao ngươi lại nói như vậy? Người muốn từ hôn không phải là ngươi sao? Dù sao thì ngươi cũng luôn ghét ta mà.”
Nàng nghiêng nghiêng đầu, nhìn Cố Trường Ca, vẻ mặt có chút ấm ức.
Đây là hành động có phần hoạt bát đáng yêu, hành động này xuất hiện nơi nàng lại có một sức hút rất khác.
Dù sao thì nàng cũng là nữ đế cai quản cả Tiên Triều, đem theo vẻ cao cao tại thượng, mang theo vẻ đế uy lạnh lùng quan sát chúng sinh.
Ai mà ngờ được có lúc lại để lộ ra vẻ mặt như vậy chứ.
Cố Trường Ca hình như là không hề ngạc nhiên, mỉm cười một cách tự nhiên, nói: “Điều này dĩ nhiên là ta tiện mồm thì nói, Minh Không, ngươi hà tất phải coi là thật.”
“Ta còn tưởng ngươi ghét bỏ ta.”
Nguyệt Minh Không cúi đầu, giọng nói hơi rụt rè.
Nàng đang cố gắng giữ vững dáng vẻ của mình trước đó ở trước mặt của Cố Trường Ca.
Trước đó khi ở bên cạnh Cố Trường Ca, nàng luôn làm như vậy để lấy lòng hắn.
Có điều thứ nàng nhận lại được chỉ là sự lạnh lùng xem thường của Cố Trường Ca.
Thế nhưng để khiến hắn không nhìn ra được quá nhiều điểm khác thường của bản thân hiện tại so với trước đây nên Nguyệt Minh Không không hề có ý thay đổi điều gì.
Vẫn dùng dáng vẻ thân thiện, nịnh nọt với Cố Trường Ca như trước.
Yếu đuối, cẩn trọng, yêu hắn đến mức vứt bỏ tôn nghiêm…
Thế nhưng thời khắc này, nàng đã cảm nhận được Cố Trường Ca rất có thể cũng giống với nàng, cũng từ tương lai trùng sinh quay về.
Nếu không thì hắn sẽ không nói như vậy để thăm dò nàng.
Vì vậy Nguyệt Minh Không càng cẩn thận hơn, bởi vì nàng biết vị phu quân tương lai này của mình, thủ đoạn đáng sợ đến nhường nào.
Trước khi bản thân chưa hiểu rõ, nhất định không được để bị hắn phát hiện ra là mình trùng sinh quay về, nếu không thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng ra nổi.
Kiếp trước hắn chính là kẻ đã giết chết nàng một lần.
Lần này thiết nghĩ thủ đoạn của hắn lại càng nhiều hơn rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nguyệt Minh Không lại cảm thấy khó chịu, có điều rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Nàng cảm thấy sau này nàng càng phải cẩn thận hơn.
Dù sao thì nửa năm nay nhất cử nhất động của nàng có thể nói khác hoàn toàn so với kiếp trước.
Cố Trường Ca thông minh như vậy, rất có khả năng đã phát hiện ra điều kỳ lạ, vì vậy mới hỏi nàng như vậy.
Hơn nữa hiện giờ hắn làm ra bộ dạng ôn hòa như vậy, rất có khả năng là giả bộ để mê hoặc nàng.
Còn về mục đích… Chắc chắn cũng là đang thăm dò nàng.
Nếu không thì nên giải thích thế nào về biểu hiện của hắn hoàn toàn khác biệt so với kiếp trước chứ?
“Minh Không, ta phát hiện ra khoảng thời gian này ngươi thay đổi rất nhiều đó.”
Lúc này, trong lòng Minh Nguyệt Không giật mình, thấy Cố Trường Ca nhìn mình với vẻ mặt có chút hàm xúc, vẻ mặt khiến nàng có chút cảm giác khiến nàng nhìn không thấu.
Điều này khiến cho nàng ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Lẽ nào đã bị hắn nhìn ra rồi sao, trùng sinh quay về là bí mật lớn nhất của nàng, là điều mà tuyệt đối không thể tiết lộ.
“Trường Ca, ngươi nói gì vậy? Ta có thể có thay đổi gì chứ, ngược lại ta thấy ngươi trước đây chưa từng dịu dàng với ta như vậy. Dạo này ngươi làm sao thế?”
Nghe thấy vậy, trong đôi mắt phượng của Nguyệt Minh Không để lộ rõ vẻ nghi ngờ, nhìn chằm chằm Cố Trường Ca, giống như là muốn nhìn thấu hắn vậy.
Lúc này chính là lúc so tài diễn xuất rồi.
Thế nhưng nhất định không thể bị hắn nhìn ra sơ hở.
Trong lòng Nguyệt Minh Không cảm thấy căng thẳng.
Nàng phát hiện ra cho dù bản thân là trữ đế của Vô Song Tiên Triều, quyền lực ngút trời, có thể nắm quyền sinh sát trong tay, thế nhưng ở trước mặt Cố Trường Ca, nàng vẫn luôn không có tự tin.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, cũng đều bị hắn chèn ép.
“Trước đây chính xác là ta có đối xử… hơi quá đáng với ngươi…”
“Có điều, sau này ta sẽ không đối xử với ngươi như vậy nữa.”
Nghe thấy vậy, Cố Trường Ca cũng làm như tán đồng, khẽ thở dài, nét mặt lộ ra chút áy náy, tự trách.
“Trường Ca… Trường Ca, lời ngươi nói là thật sao?”
Cảnh này khiến cho Nguyệt Minh Không sửng sốt, nghe thấy vậy, đôi mắt xinh đẹp mở càng to hơn, ngay đến cả giọng nói cũng khẽ run lên.
Nếu hắn đã trùng sinh trở về, lời nói hiện giờ hắn nói với nàng, lẽ nào là trong lòng hắn thật sự áy náy sao?
Nàng có chút không dám tin, những lời áy náy này lại do chính mồm Cố Trường Ca trái tim sắt đá, lạnh lùng vô tình nói ra.
Điều này bỗng khiến nàng cảm thấy bối rối… Nếu như là thật, nàng có nên tha thứ cho hắn không?
Không được, không thể dễ dàng cho hắn như vậy được.
Kiếp trước hắn làm nàng tổn thương sâu sắc như vậy, cuối cùng còn nhẫn tâm giết nàng.
Nàng sao có thể yếu đuối như vậy, bị mấy lời đường mật của hắn làm loạn tâm trí?
Cố Trường Ca quả thật chính là khắc tinh của nàng.
Không đúng!
Hoàn toàn không đúng!
Hắn lúc này chắc chắn là vẫn đang thăm dò nàng.
Nghĩ đến những điều này, Nguyệt Minh Không đột nhiên phản ứng lại, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Thủ đoạn và dã tâm của Cố Trường Ca hắn vẫn là thâm sâu khó lường giống như trước đây, không có cách nào nhìn thấu được.
Nếu như lúc này nàng để lộ ra điều bất thường, chắc chắn sẽ bị hắn phát hiện ra.
Ngay lập tức, Nguyệt Minh Không ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên niềm vui mừng, cố tình tỏ ra cảm động, nói: “Trường Ca, ngươi nói thật chứ? Ngươi sẽ không đối xử lạnh lùng với ta như trước nữa thật sao? Tốt quá, ta biết sớm muộn gì ta cũng có thể làm ngươi rung động mà.”
“Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa? Đây đương nhiên là thật rồi.”
“Cố Trường Ca nở một nụ cười thờ ơ, nói rồi khẽ ôm Nguyệt Minh Không vào lòng, vuốt mái tóc của nàng.”
Hắn cảm nhận được cơ thể đang cứng đờ của nàng.
Có điều hắn cũng chẳng bận tâm, nét mặt có chút kỳ lạ.
Sự việc xem ra không khác với dự đoán của hắn là bao nhiêu.
Hơn nữa còn rất nhanh, Nguyệt Minh Không cũng nhắm mắt lại, dựa vào lòng của Cố Trường Ca.
Nàng không ngờ chuyện mà mình vô cùng hy vọng từ kiếp trước, kiếp này lại thực hiện được nhanh đến như vậy.
Mặc dù nàng biết rất có khả năng đây là dáng vẻ mà Cố Trường Ca cố diễn cho nàng xem, thế nhưng nàng vẫn trông mong có thể cứ mãi như vậy, để cho thời gian ngừng trôi.
“Minh Không, nàng không có chuyện gì muốn nói với ta sao?” Lúc này, giọng nói của Cố Trường Ca vang lên.
Hết chương 109.