Chương 117. Vô sự hiến ân cần chính là thèm muốn thân thể
Ở gần phường thị, là một thành trì khổng lồ đã có từ lâu đời, tên là Đạo Thiên Cổ Thành.
Gọi là cổ thành, thế nhưng thực chất là do các thành trì nhỏ nối liền lại với nhau, chỉ có điều tường thành ở trong đó đều không cần xây, mà là chồng chất lên nhau.
Rất nhiều thành trì nhỏ sau khi nối liền với nhau, đã hình thành lên một thành trì quy mô lớn siêu việt, diện tích xây dựng rộng lớn vô cùng.
Đương nhiên, những nơi này vốn không có tường thành, tu sĩ có thể tùy ý ra vào.
Đây là một phường thị vô cùng náo nhiệt.
Do tiếp giáp nó là Bất Hủ đại giáo, vốn không cần phải xây dựng tường thành phòng ngự làm gì cả.
Có ai dám tới đây diễu võ giương oai chứ?
Trừ khi đầu óc có vấn đề, hoặc là chán sống.
“Tiểu thư, chúng ta vẫn nên đi tới Tiên Cung tìm vị đại trưởng lão đó thôi.”
Lão bộc của Cố Tiên Nhi đứng bên cạnh nàng đột nhiên lên tiếng, nhìn bộ dạng mắt sáng lên của tiểu thư nhà mình, ông ta cũng thấy đau lòng.
Đều trách ông vô dụng, không tích lũy được nhiều của cải.
Nếu không thì tiểu thư cũng sẽ không như vậy.
“Ừm, Phúc bá, chúng ta đi tìm đại trưởng lão thôi.”
Cố Tiên Nhi cũng thấy được sắc mặt của lão bộc nhà mình, vội vàng nói, rồi thu lại bộ dạng hiện giờ của mình.
Lão bộc chăm sóc nàng nhiều năm như vậy, giống như người thân của nàng vậy.
Nàng không thể không quan tâm tới cảm nhận của ông ta.
Hơn nữa lúc này, trong đám người vang lên những tiếng ồn ào, không ít tu sĩ và sinh linh mặt mũi biến sắc vội vàng nhường đường.
Mấy vị nam tử vẻ mặt hống hách làm bộ dạng nghênh ngang đi tới.
Sau lưng còn có một nam tử anh tuấn vẻ mặt lạnh lùng, tay phe phẩy cây quạt chậm rãi đi tới.
Nam tử anh tuấn đó mặc một chiếc áo màu vàng kim, trên đầu có mọc mấy cái sừng, vàng lấp lánh giống như khắc ra từ vàng, có đường cong trông vô cùng mê hoặc.
Hắn nhìn Cố Tiên Nhi, trong mắt lóe lên một sự ngạc nhiên.
“Thần cốt tiên tư, xinh đẹp đoan trang, trong trẻo thoát tục, mặc dù còn nhỏ, thế nhưng tương lai sẽ là một giai nhân có dung nhan khuynh loạn thiên hạ, thế gian này lại có một thiếu nữ như vậy…”
Nam tử mặc áo vàng, ánh mắt nhen nhóm một ngọn lửa, vừa rồi lúc hắn ở trong đám người đã phát hiện sự bất phàm của Cố Tiên Nhi.
Vì vậy, hắn mới qua đây một chút để xem cho gần hơn.
Không ngờ vừa nhìn một cái, cả người hắn đều đơ ra, hắn tu một môn thiên phú đồng thuật, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ đồ mà người khác không nhìn thấy.
Ví dụ như thiên phú, tư chất, cơ duyên,…
Vừa rồi hắn dùng đồng thuật này để quan sát Cố Tiên Nhi, phát hiện ra thiếu nữ áo xanh này quả là không tầm thường chút nào, cho dù là thiên phú hay là tư chất, đều là thứ hiếm có ít người sánh được.
Đồng thời hắn còn chú ý thêm một chút.
Phát hiện ra thiếu nữ này cho dù là trang phục hay là lão bộc kia đều rất giản dị mộc mạc, rõ ràng là đã rung động trước sạp hàng thế nhưng lại không bỏ chút tiền nào ra để mua.
Vì vậy hắn đoán chắc được rằng thiếu nữ này, thân phận gia thế không phải mạnh lắm, thậm chí rất có khả năng không phải là tu sĩ của nội vực.
Giống như là kẻ trải qua phong trần, mệt nhọc để tới được đây.
Ngay lập tức, nam tử mặc áo vàng kim đó đã động lòng, mỉm cười nói với Cố Tiên Nhi: “Tại hạ Kim vũ, không biết nên xưng hô với cô nương thế nào? Vừa rồi ta thấy cô nương khá thích thú đối với những thứ đồ này, vừa hay…”
Nghe thấy lời này, vẻ mặt vốn dĩ có chút kinh ngạc của Cố Tiên Nhi bèn trở nên lạnh lùng ngay lập tức, liền ngắt lời hắn: “Không càn đâu, ta không thích, không cần công tử phải nhọc lòng.”
Vốn còn tưởng là có chuyện gì.
Đây chẳng phải là giống kẻ có chút ham muốn thân xác nàng sao?
Không có chuyện gì mà tự nhiên lại ân cần, chỉ có thể là thèm muốn cơ thể nàng.
Lời này chính là ba vị sư tôn của nàng luôn nói với nàng.
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của nam tử áo vàng kim liền đơ ra.
Hắn có chút xấu hổ, thế nhưng càng tức giận và phẫn nộ hơn.
Hắn nói chuyện đàng hoàng, kết quả là thiếu nữ này lại dám không nể tình hắn sao?
“Tiểu cô nương, nàng có biết ta là ai không?”
Kim Vũ chẳng thèm vờ vịt, xé bỏ lớp mặt nạ ra, trên mặt lộ ra vẻ lẳng lơ và nóng hầm hập, nói.
Còn tu sĩ ở gần đó, lúc nhìn thấy vị nam tử mặc áo vàng kim này, đều có chút sợ hãi.
Tu sĩ có thể tới được Đạo Thiên Tiên Cung này, đều là có chút thiên phú, hơn nữa gia thế sau lưng đều không hề tầm thường.
Tu sĩ bình thường không đến nổi nơi đây.
Mỗi người đều có gia thế xuất thân, ai sợ ai chứ?
Hơn nữa dưới chân của Đạo Thiên Tiên Cung, có một đội chấp pháp luôn canh chừng bất cứ lúc nào, không ai dám chọc giận.
Thế nhưng vị nam tử tên Kim Vũ này thì lại khác, bởi vì ca ca hắn chính là một đệ tử chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung, sau lưng còn có một trưởng lão quyền hạn ngút trời.
Cộng thêm thế lực tộc quần sau lưng Kim Vũ không hề nhỏ, chính là một tộc của Tộc Kim Giác ra đời từ rất lâu.
Rất nhiều người đều nhận ra hắn, càng không dám chọc giận hắn.
“Ta việc gì phải quan tâm ngươi là ai? Nếu như không có việc gì thì đừng có cản đường ta.” Cố Tiên Nhi chau mày, mặt lộ vẻ không vui.
Nàng hẳn là chẳng hề sợ nam tử mặc áo vàng kim đó.
Chỉ có điều không muốn phiền phức, dưới chân của Đạo Thiên Tiên Cung thì càng không được.
Trên đường tới đây, nàng đã tự khuyên mình phải kiềm chế, nhất định đừng để bị Cố Trường Ca phát hiện ra.
“He he, thật đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, mới tí tuổi đầu, chưa từng chịu khổ, có biết cái gì có thể chọc giận, cái gì không thể chọc giận không hả…”
Sắc mặt Kim Vũ đã hoàn toàn trở nên lạnh lùng, vẫy tay để cho đám người hầu phía sau xử lý thiếu nữ không thức thời này.
Cố Tiên Nhi không chút sợ hãi, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn, phù văn kim sắt đáng sợ liền ngưng tụ ở trong lòng bàn tay của nàng.
Đột nhiên.
“Grừ…”
Cùng với tiếng gầm rú kinh thiên động địa đó.
Tiếng gầm rống vang lên khắp trời đất.
Từ đằng xa, có chín con Thương Long màu xanh lam vô cùng khổng lồ, che khuất bầu trời, từ phía bên kia chân trời, cơ thể ngoằn nghoèo như dãy núi, bay nhanh tới.
Phía sau chín con Thương Long này kéo một chiếc xe kéo màu trắng ngọc, từ trên không chạy tới.
Người điều khiển xe là một lão giả mặc áo đen, hành động nhanh nhẹn, cảm giác như một làn gió thoảng qua.
Trên xe kéo có một chữ “Cố”, khiến cho rất nhiều tu sĩ ở trước sơn môn của Đạo Thiên Tiên Cung mặt đều biến sắc, giọng nói không giấu nổi sự kinh hãi.
“Vị đại nhân trẻ tuổi đó quay trở lại rồi sao?”
Hết chương 117.