Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 159. Đau thương kiếp trước

Chương 159. Đau thương kiếp trước

"Chỉ cần ta cố gắng tu luyện, ta sớm muộn cũng sẽ vượt qua Cố Trường Ca, sau đó báo thù!"
"Hắn sẽ thấy hối hận!"
"Ta hiện tại cũng không phải hắn muốn tùy tiện ức hiếp liền có thể dễ dàng ức hiếp nữa rồi!"
Cố Tiên Nhi ngọc quyền nắm chặt, trong mắt có ánh sáng rạng rỡ.
Đoạn thời gian này nuốt các loại thần đan bảo dược, cộng thêm tu hành các loại Cổ Thiên Công đại trưởng lão chuẩn bị cho nàng, tiến độ tu hành của nàng có thể nói đột nhiên tăng mạnh.
So với trước kia nhanh hơn không ít.
Đạo Thiên Tiên Điển ẩn chứa tiên chi chân ý vô cùng thần dị, thậm chí trực chỉ con đường tiên đạo, khiến Cố Tiên Nhi được ích lợi không nhỏ.
Nhóm sư tôn trước kia của nàng mặc dù rất mạnh, nhưng lại không hề giống đại trưởng lão, nên người ta có câu trên con đường tu hành cần có lương sư.
Làm việc gì cũng phải có chuyên môn.
Đại trưởng lão dạy qua đông đảo đệ tử, đương nhiên kinh nghiệm phong phú hơn rất nhiều, có thể dựa theo khả năng cùng thiên phú của nàng tìm ra cách dạy tốt nhất.
Mà thiên phú cùng căn cơ của nàng vốn là rất mạnh, bây giờ tích lũy được nhiều , tu vi đột nhiên tăng mạnh, cũng chính là chuyện rất bình thường.
Cho nên Cố Tiên Nhi rất nhanh liền bình tĩnh lại.
"Nếu như không có Cố Trường Ca lúc ấy kích thích sư tôn, đoán chừng sư tôn cũng sẽ không dạy bảo ta như thế, nói đến ngược lại may mắn mà có Cố Trường Ca "
"Bất quá hắn khẳng định không có lòng tốt, có còn ý đồ khác, mặc dù ta bây giờ nghĩ không thông dụng ý của hắn, nhưng biết hắn không có hảo tâm gì là được rồi, "
Cố Tiên Nhi trong lòng nghĩ như vậy.
Hiện tại chuyện duy nhất nàng muốn làm chính là đem tên gia hỏa đáng ghét Cố Trường Ca kia đè xuống đất đánh một trận!
Lúc này nàng thanh lãnh lại cao ngạo, phảng phất một vị tiên nữ không dính chút bụi trần trên từ trên trời rơi xuống.
Nhưng nghĩ tới đoạn thời gian này Cố Trường Ca cũng không tới gặp nàng, khiến Cố Tiên Nhi không hiểu sao có chút không quen.
Bỗng nhiên, nàng thần sắc khẽ động, nhìn về phía một tảng đá to lớn màu xanh cách đó không xa.
"Là ai?"
Cố Tiên Nhi thanh âm thanh lãnh quát.
Đồng thời trong tay có thêm một thanh trường kiếm ngọc thạch phát sáng, thượng diện phù văn lưu chuyển, vô cùng bất phàm.
Vừa rồi nàng cảm giác được nơi đó có một tia ba động rất nhỏ truyền đến, nói rõ có người ẩn nấp ở chỗ đó, trước đó vậy mà nàng không hề phát hiện ra.
Điều này khiến đôi mày thanh tú của Cố Tiên Nhi không khỏi có chút nhíu lại, trong lòng vô cùng cảnh giác.
Đây là nơi tu luyện của Đại trưởng lão, ngày thường không có ai sẽ đến nơi này.
Mà hôm nay đại trưởng lão tiến về chủ phong đi thương nghị một số chuyện, cũng không ở trên ngọn núi này.
Cho nên nói có người lặng lẽ đi lên cũng không phải là không được.
Mặt khác, đại trưởng lão ngày thường không có thói quen bày ra trận văn bảo hộ nơi này.
Bốn phía đỉnh núi rất an toàn, sẽ không tồn tại cấm chế hay trận pháp gì.
Cố Tiên Nhi nghĩ tới những thứ này, trong lòng cảnh giác càng thêm nồng đậm.
Nàng đầu tiên hoài nghi người đến là Cố Trường Ca, bất quá rất nhanh liền loại bỏ khả năng này.
Trừ phi Cố Trường Ca rảnh đến nhàm chán, không phải vậy hắn cũng sẽ không chạy đến nơi đây xem nàng tu luyện.
Về phần Cố Trường Ca có thể vụng trộm ám hại nàng hay không?
Cố Tiên Nhi cơ hồ không hề suy nghĩ theo phương hướng này, nếu như Cố Trường Ca muốn giết nàng, đoán chừng sớm đã kiềm chế không được, căn bản không có khả năng chờ tới bây giờ.
Vậy người tới là ai chứ?
"Tiên Nhi muội muội không cần lo lắng, ta không có ác ý."
Lúc này, một giọng nói ôn hòa trong trẻo như tiếng suối chảy róc rách từ đằng sau tảng đó màu xanh kia truyền đến, một nữ tử thân hình cao ráo duyên dáng đi ra.
Trên người nàng mặc một bộ váy tuyệt đẹp, búi tóc thanh loa, tiên nhan như vẽ, đẹp đến mức kinh tâm động phách, nhưng lại mang theo khí chất cao cao tại thượng cùng tôn quý bẩm sinh.
Cho dù Cố Tiên Nhi thân là nữ nhân, lúc này cũng không khỏi bởi vì dung nhan này mà có chút đứng hình.
Đây tuyệt đối là nữ nhân đẹp nhất mà nàng gặp qua, không có người thứ hai.
Bất quá rất nhanh, Cố Tiên Nhi kịp phản ứng lại bình tĩnh hỏi nói, " Ngươi là vị hôn thê của Cố Trường Ca? Tứ công chúa của Vô Song tiên triều Nguyệt Minh Không?"
Dung nhan và khí chất này, ngoại trừ vị công chúa kia ra, nàng nghĩ không ra còn có thể là ai.
Bất quá, nàng vì sao lại tới đây? Còn vụng trộm nhìn mình nửa ngày như thế.
Cố Tiên Nhi trong lòng không khỏi nghi hoặc.
"Là ta." Nguyệt Minh Không gật đầu, lúc này cũng đang quan sát tỉ mỉ Cố Tiên Nhi.
Cố Trường Ca rời khỏi sơn môn đi tới Đạo Thiên Cổ Thành không biết có chuyện gì.
Nàng liền muốn chạy tới đây nhìn Cố Tiên Nhi một chút, lúc ấy Cố Tiên Nhi đang trong trạng thái tu luyện, nàng không muốn quấy rầy.
Nàng đứng ngay một bên nhìn.
Bây giờ thấy Cố Tiên Nhi tu luyện xong, mới phát ra động tĩnh, để nàng phát giác được.
Đối với sự thanh lãnh lại cao ngạo của Cố Tiên Nhi, Nguyệt Minh Không không có chút ác ý nào, ngược lại rất thương tiếc nàng.
Đời trước Cố Tiên Nhi có thể nói là bằng hữu duy nhất nàng có thể thổ lộ tâm tình.
Hai người bởi vì cơ duyên xảo hợp mà quen biết nhau.
Cố Tiên Nhi không có bởi vì nàng là vị hôn thê của Cố Trường Ca mà cừu thị nàng, ngược lại xem nàng là đồng bọn.
Hai người rất nhanh thân thiết với nhau.
Bất quá về sau chỉ bởi vì Cố Trường Ca, hai người cuối cùng cũng chỉ có thể mỗi người một ngả, trở thành người xa lạ.
Nàng lần cuối cùng khi nghe được tin tức của Cố Tiên Nhi là Đào thôn mà Cố Tiên Nhi đã từng sống ở đó bị Cố Trường Ca điều động trăm vạn tiên quân tiên triều đến hủy diệt.
Cuối cùng cây đào thần bí ở cửa thôn, mang theo thôn trang bị tàn phá, phá vỡ không gian rời đi, không biết tung tích.
Mà Cố Tiên Nhi từ đó về sau, không thấy bóng dáng, phảng phất bốc hơi khỏi nhân gian.

Hết chương 159.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất