Chương 235. Không phải người ngoài
"Khó nói ta thật ra đã hiểu lầm Trường Ca, hắn đến cùng có tính toán gì đây?"
Nguyệt Minh Không vuốt vuốt mi tâm, nói thực ra giờ khắc này ý nghĩ của nàng cũng bị dao động.
Nếu như nói một lần là trùng hợp, vậy hai lần? Ba lần thì sao?
Nàng có phải hay không bởi vì truyện xảy ra ở kiếp trước mà có thành kiến quá sâu với Cố Trường Ca ở kiếp này.
Mặc định cho rằng tất cả đều là hắn đang ôm mục đích khác?
Lúc này, Nguyệt Minh Không đang hoài nghi, kiếp trước của mình đến cùng là thật là giả?
Nếu như là giả, như vậy vì sao mõi ngày mỗi đêm, mỗi một thần sắc, một nỗi lòng đều chân thật như vậy, mỗi một việc đều rõ mồn một trước mắt, sinh động như thật.
Nếu như là thật, vậy một kiếp này, có phải cũng mang ý nghĩa dị số rồi hay không?
"Thôi, chuyện này sớm muộn cũng sẽ rõ ràng, là nguyên nhân gì khiến kiếp trước Cố Trường Ca khác kiếp này như thế?"
"Thái độ của hắn đối với Tiên Nhi hoàn toàn đã có khác rất biệt lớn. Sau chuyện ở Tiên Cổ đại lục này, xem ra cần phải tìm cơ hội thỏa đáng đi Trường Sinh Cố gia hỏi Cố thúc thúc một chút."
Nguyệt Minh Không sau đó cũng rời khỏi nơi này, nàng đi vào Tiên Cổ đại lục không chỉ để đề thăng tu vi đến Hư Thần cảnh.
Nàng còn có dã tâm càng lớn hơn.
Ngay tại lúc đó, phía đông Tiên Cổ đại lục , trênp một mảnh di tích gần khu vực dân bản địa.
Phốc!
Một đường thần quang hai màu đen trắng xông qua, ẩn chứa lực lượng quỷ dị, một đầu hung thú đáng sợ trước mắt lập tức hóa thành xương khô, vô cùng dữ tợn.
Một thanh niên khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo, nhanh chóng xuất thủ, giải quyết hết hung thú ngăn trở trước mặt.
"Thật mạnh a, thực lực của Dạ huynh, thật là làm cho chúng ta thán phục."
Một màn này, làm một đám nam nữ trẻ tuổi sau lưng không khỏi cả kinh nói.
Đối với nam tử này bây giờ là bội phục không thôi.
Lúc trước, bọn hắn vậy mà lại trào phúng đối phương, đơn giản chính là có mắt không tròng.
"Thực lực của Diệp huynh quả là thâm bất khả trắc, trong thời gian ngắn ngủi cũng đã đột phá đến Phong Vương cảnh "
Một nữ tử thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, ngũ quan tinh tế tỉ mỉ trắng nõn cảm khái nói.
"Đúng vậy a, Hư Thần cảnh hung thú cũng bị một kích mất mạng, rất nhiều tuổi trẻ chí tôn cũng làm không được tới trình độ này."
Một nữ tử xinh đẹp toàn thân váy đỏ, đuôi cáo lấp lóe ánh sáng cũng hé miệng cười nói, đôi mắt cong cong, rất là động lòng người.
Nghe vậy, nam tử trẻ tuổi phía trước càng vui vẻ cười đến sắp không ngậm được mồm.
Dù sao đây là mục đích hắn chủ động xuất thủ, triển lộ thực lực trước mặt mọi người.
Không trang bức, còn có ý nghĩa gì?
Không trang bức, làm sao có thể bắt được tấm lòng của giai nhân chứ?
Một đường tới đây, bọn hắn ven đường đều gặp núi lớn với rừng sâu.
Từng tán cây che khuất cả bầu trời, cần mấy chục người ôm mới hết.
Nơi đây càng là tiên vụ lượn lờ, trời quang mây tạnh, tràn ngập sinh cơ dạt dào cùng tiên ý.
Rất nhiều khí tức cường đại biến mất trong giữa khoảng di tích, thần thông đan xen vào nhau, quang hoa chói lọi, khắp nơi đều có khí tức giao chiến.
Hoặc là xuất hiện cổ khí nào đó, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Hoặc là cổ lão tiên thảo, mùi thuốc tràn ngập vạn dặm.
Rất nhiều tu sĩ đang điên cuồng cướp đoạt.
Cho dù là Thiên Thần cảnh hung thú cũng xuất hiện nhiều con, trong lúc xuất thủ ba động kinh khủng, thần quang ngút trời, rung động thương khung.
Đây là một trận loạn chiến, bất luận là tu sĩ ngoại giới, hay là bản thổ sinh linh mạnh mẽ, đều đang chém giết lẫn nhau.
Nhưng dưới sự dẫn dắt của Diệp Lăng, bọn hắn lại thu hoạch được không ít thứ, thậm chí còn gặp dữ hóa lành, không có gặp phải hung hiểm, an toàn đến được nơi này.
" lão Quy, ngươi nói đồ vật Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lưu cho ta thật ở chỗ này sao? Làm sao lại ở khu vực của dân bản địa? với thực lực bây giờ của ta, không phải làm muốn đi tìm chết sao?"
Lúc này Diệp Lăng đứng từ phía xa nhìn qua vào thành trì trước mắt, cảm giác có chút khó xuống tay.
Hắn dò hỏi lão quy bên trong dây truyền của mình.
"Hừ, không phải vậy ngươi cho rằng sẽ là ở đâu? Diệp Lăng a, Thiên Tôn tốt xấu gì cũng là nhân vật thời kỳ Tiên Cổ, lại am hiểu lực lượng thời gian, đồ vật để lại cho ngươi, tự nhiên đều là đồ tốt."
"Phía trước cường giả đông đảo, nhưng ngươi thế nhưng là truyền nhân của Thiên Tôn, làm sao ngay cả chút đảm phách ấy cũng không có" lão Quy bên trong mặt dây chuyền, ngữ khí có chút hận sắt không thành thép nói.
Nghe vậy, Diệp Lăng ngược lại là hơi buông lỏng một chút, dù sao lão Quy có đôi khi rất đáng tin cậy, cũng sẽ không hố hắn.
Chỉ bất quá dính đến đồ vật của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, lúc này không thể để những người còn lại đều biết được.
Diệp Lăng cũng sẽ không chủ động đem bí mật này bộc lộ ra ngoài.
Bằng không đến lúc đó hắn tuyệt đối sẽ trở thành miếng thịt mỡ béo bở, kinh động rất nhiều cường giả đến cướp đoạt.
Nghĩ tới đây, ý nghĩ của Diệp Lăng cực kì đơn giản, liếc mắt nhìn qua hai người Doãn Mi cùng Xích Linh một cái.
Đối với hắn mà nói, hai nàng cũng không phải là người ngoài.
Xích Linh cùng Doãn Mi hai người cũng minh bạch, lập tức phất tay cho lui một đám tùy tùng.
Hết chương 235.