Chương 237. Thiên kiêu chi mộ
"A, tựa hồ còn không là lăng mộ bình thường, đây là thiên kiêu chi mộ?"
Chú ý tới chữ viết trên một khối bia mộ phía trước, Cố Trường Ca bỗng nhiên có chút kinh ngạc.
Tòa lăng mộ hắn vừa tìm được này, cũng không phải là tổ mộ, mà lại là thiên kiêu Cổ Mộ.
Hắn đi qua một tấm bia đá hình vuông, thậm chí cảm thụ khí thế cường đại cùng chiến ý ngập trời được những kẻ đã từng là thiên kiêu kia lưu lại.
Không thể không nói, cho dù là hắn, cũng cảm nhận được đám người này ngày trước rất mạnh.
"Tiên Cổ đại lục thật đúng là không ít đồ tốt, người có thể xưng là thiên kiêu, đều có điểm bất phàm, ở thời kì Tiên Cổ, chắc hẳn càng là như vậy."
Cố Trường Ca cảm nhận được một loại chiến ý bất khuất, không bao giờ cúi đầu trên một khối bia mộ, chiến ý kia giống như có thể bốc lên đến tận bầu trời.
"Bách Cấm Chiến Thể Trần Khuyết",
"Nguyên Hư thánh Long Vương "
"Bá Thiên Thần Huyết "
Đi qua từng khối bia mộ, Cố Trường Ca nhận ra một ít chữ viết cổ lão trên đó.
Đương nhiên, hắn đối với một đám thiên kiêu này, cũng không có gì hiếu kì.
Đều đã là người chết, thành tựu không được tối cao, chiến ý phá thiên, thì có tác dụng gì?
Đáng chết vẫn là phải chết.
Bây giờ trong mắt Cố Trường Ca , tất cả chỉ là tài nguyên cho hắn tu hành mà thôi.
Ông!
Mà rất nhanh, hắn ngồi xếp bằng ở đây.
Sau lưng có ô quang hiển hiện, hóa thành một Đại Đạo Bảo Bình màu đen nhánh, hôn ám thiên địa , khiến nhật nguyệt tinh thần cũng mờ đi.
Sau đó, mây đen giống như là đã nứt ra một góc.
Vô số nhật nguyệt tinh huy từ nơi đó rơi xuống, chiếu sáng xuống phía dưới, đem Cố Trường Ca bao phủ!
Da thịt hắn giống như là được chế tác từ vô thượng tiên ngọc, óng ánh mà sáng long lanh, thậm chí có thể thấy được xương cốt lưu chuyển phát ra hào quang, còn phong thái thế giới dù tận vong mà ta vẫn bất diệt, vạn giới sập mà ta vẫn bất hủ.
Từng ngôi mộ vỡ ra, cổ thiên kiêu thi thể trong đó, một bộ lại một bộ, có nam có nữ.
Tất cả đều từng là hạng người tài hoa xuất chúng, hình thái khác nhau, áo bào khác nhau, triều đại khác nhàu nhưng đều hiện ra thiên tư cường đại, đảo ngược đến chân trời.
Bọn hắn chìm nổi trong tinh huy, Đại Đạo Bảo Bình phun ra nuốt vào hết thảy, đem tất cả năng lượng luyện hóa vào trong người Cố Trường Ca.
Nguyên thần rồi là cảnh giới tu vi đang nhanh chóng tăng lên!
Mà trong lúc Cố Trường Ca đã đi vào chỗ sâu nhất trong khu di tích này, bắt đầu luyện hóa hấp thu những tinh hoa còn sót lại trong số cổ thi ở đây, một đoàn người Diệp Lăng vẫn còn đang ở bên ngoài thành trì, nhíu mày suy tư, đang suy nghĩ các loại biện pháp, làm sao có thể lặng lẽ lẻn vào mà không bị phát hiện.
Mà Xích Linh cùng Doãn Mi cũng đều phân phó riêng cho tùy tùng của mình, để bọn hắn lưu lại bên ngoài, chờ các nàng trở về.
Từ sau khi Tiên Cổ đại lục mở ra tu sĩ ngoại giới đi vào rất nhiều, tạo thành xung kích rất lớn đối với dân bản địa.
Cho nên những nơi họ sinh sống tập trung, cũng sẽ không dễ dàng để cho ngoại giới tu sĩ tới gần, một khi nhìn thấy, chính là sinh tử chém giết đến không chết không thôi.
Đương nhiên cũng không ít kẻ tài cao gan lớn, không quản nguy hiểm vẫn tiến về những nơi này, muốn trộm lấy các loại cổ pháp của Tiên Cổ đại lục.
"Xích Linh, như vậy quá nguy hiểm, tuy nói Dạ Lâm thực lực không yếu, nhưng nơi các ngươi muốn vào chính là trốn tụ tập của dân bản địa, trong đó có cả tồn tại cấp Thiên Thần cảnh, càng có khả năng có cả Thần Vương, Chuẩn Thánh ..."
"Chuyện này các ngươi vẫn nên suy nghĩ kĩ."
Mà lúc này, trong một đám tùy tùng bên người Xích Linh, có một người đang mở miệng.
Đó là một thanh niên tướng mạo tuấn tú, mọc ra lông Khổng Tước trên người, hắn nhướng mày nói.
Hắn tên là Khổng Dương, chính là tuổi trẻ thiên kiêu của Khổng Tước nhất tộc, từng bại dưới tay Xích Linh chỉ một chiêu, trở thành người đi theo, nhưng trên thực tế cũng là người ngưỡng mộ Xích Linh.
Thực lực của hắn không kém Xích Linh bao nhiêu.
Lại cam nguyện trở thành tùy tùng, có thể thấy được tâm tư của hắn.
Đối với cái này Xích Linh vẫn luôn giả bộ như không nhìn ra.
" ta rất tin tưởng vào thực lực của Dạ Lâm, việc này liền không cần nhiều lời, đến lúc đó các ngươi lưu lại nơi này, nếu như chúng ta xảy ra điều gì bất trắc, các ngươi liền chạy đi thôi." Xích Linh lắc đầu, nói thẳng.
Nàng đối với Diệp Lăng ngược lại là rất tín nhiệm, sẽ không cảm thấy Diệp Lăng sẽ làm chuyện ngu xuẩn đến, chắc chắn là có mục đích quan trọng nào đó.
Nghe vậy Khổng Dương nhướng mày nói, "Xích Linh, Dạ Lâm kia vì sao lại muốn vào trong thành trì di tích. Việc này hắn không tiết lộ chút nào, bây giờ lại muốn các ngươi tin tưởng hắn, vạn nhất hắn cố tình hại các ngươi thì sao?"
"Trong mắt của ta, hắn tuyệt đối biết nơi đó có ẩn giấu cơ duyên nào , lúc này mới một đường mang theo chúng ta tới đây, đến nơi này, liền bỏ mặc những người còn lại, hết lần này tới lần khác chỉ mang theo hai người các ngươi. Hắn đến cùng có ý đồ gì?"
Trước đó hắn từng mở miệng, biểu hiện ra bất mãn cùng khinh thị đối với Diệp Lăng, nhưng lại bị Diệp Lăng cường thế đánh mặt một cách thê thảm, làm hắn mất hết mặt mũi với Xích Linh.
Giữa hai người xem như đã kết cừu oán.
Trên đường đi, hắn cũng đang len lén dò xét hành vi của Diệp Lăng , phát hiện tên kia một mực biểu hiện cổ quái, ẩn giấu không ít bí mật.
Mà quan trọng nhất chính là, Diệp Lăng đối với nguy hiểm luôn có bản năng xu cát tị hung ( tránh điều xui, tìm điều may) , tựa hồ sớm biết sẽ gặp phải loại hung hiểm gì.
Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ Diệp Lăng vẫn luôn có mục tiêu, hơn nữa cũng đã mưu đồ hồi lâu. Bằng không hắn vì sao lại một đường quen thuộc nhẹ nhàng như vậy, giống như đang nắm tất cả trong lòng bàn tay.
Chỉ đám người bọn hắn đều bị Diệp Lăng làm cho mơ mơ màng màng, hoàn toàn không hiểu gì.
Khổng Dương không muốn Xích Linh bị Diệp Lăng lừa gạt.
Mà hành động kế tiếp của Xích Linh lại làm hắn nắm chặt nắm đấm, hàm răng cắn chặt, rất không cam lòng.
"Khổng Dương! lo lắng của ngươi là dư thừa, Dạ Lâm làm người ta rất tín nhiệm."
Xích Linh lắc đầu nói, biểu hiện lãnh ngạo trên mặt không thay đổi, cũng sẽ không bởi vì lời nói của người khác dao động ý nghĩ trong lòng.
Sau đó, nàng trực tiếp rời đi, đi tìm Diệp Lăng bàn chuyện.
Hết chương 237.