Chương 297. Nhìn kỹ đi
Ông!
Tấm phù văn màu vàng kia, bị Diệp Lăng đốt cháy, phun ra hàng loạt quang hoa, giống như có gì đó đang từ từ khôi phục ở bên trong.
Giờ khắc này, ngay cả động phủ cùng cung điện cách đó không xa, đều đang run rẩy, phát ra những tiếng kêu kì dị.
Phù văn màu vàng bị thiêu đốt, bên trong hư không cũng vặn vẹo chao đảo một trận.
Thần quang màu đen đáng sợ truyền vang bốn phương tám hướng, phảng phất xuất hiện một mặt trời màu đen trong mảnh không gian này.
Một thân ảnh cao lớn mơ hồ hiện ra, giống như là từ vạn cổ đi tới.
Ánh mắt của hắn vô cùng đáng sợ, giống như ẩn chứa nhật nguyệt màu đen vậy, tựa như một vị thần linh cổ lão giáng lâm.
Luân Hồi Cổ Thiên Tôn hiện lên.
Ánh mắt của hắn thâm thúy, tuy hắn chỉ là một hư ảnh tồn tại không biết đã bao nhiêu năm.
Thế nhưng hơi thở lại đang không ngừng bốc lên, làm hư không không ngừng trở nên mơ hồ, như muốn đổ ập xuống.
Áp lực kinh khủng giáng xuống.
Cố Trường Ca đoán chừng, Luân Hồi Cổ Thiên Tôn này chỉ sợ là đã bước vào một thế giới cổ lão khác!
Tiên cảnh!
Chỉ là một luồng hư ảnh, cũng cường hoành vô cùng, đủ để quét ngang Đại Thánh Cảnh tồn tại!
"Sư tôn cứu ta!"
Nhìn thấy thân ảnh cao lớn này, trong nháy mắt, Diệp Lăng không tránh khỏi lộ vẻ vui mừng, như nhìn thấy vị cứu tinh, kích động hô lớn.
Hắn cảm thấy bản thân có hi vọng sống sót rồi.
"Chủ nhân!"
Lão Quy bên trong mặt dây chuyền, vô cùng kích động, hướng về phía đạo thân ảnh kia hô to.
"Luân Hồi Cổ Thiên Tôn" Doãn Mi sắc mặt có chút thay đổi, có chút lo lắng liếc mắt nhìn Cố Trường Ca.
Người này dù sao cũng tồn tại ở thời kỳ Tiên Cổ, thành danh từ cổ xưa, thậm chí hắn biết chưởng khống Luân Hồi chúng sinh, hiểu được Luân Hồi áo nghĩa, bất tử bất diệt.
Chỉ là thần sắc Cố Trường Ca không có chút thay đổi nào, điều này khiến nàng không khỏi thở phào một cái.
"Vô dụng."
Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lạnh lùng hừ một cái, nói.
Thân ảnh của hắn nháy mắt xuất hiện, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Lăng, trong mắt hiện rõ sự thất vọng.
Mặc dù chỉ là một hư ảnh tồn tại cách đây không biết bao nhiêu năm.
Thế nhưng hắn rất nhanh nhìn rõ thế cục ngày hôm nay.
Thân là truyền nhân Luân Hồi Thiên Tôn của hắn, vậy mà chỉ bởi vì một người trẻ tuổi cùng thế hệ, đã sử dụng tới thủ đoạn cuối cùng này.
Nói thật lòng, hắn rất thất vọng, không nghĩ rằng truyền nhân của mình rác rưởi như vậy.
"Tiểu Quy, ngươi cũng làm ta quá thất vọng."
Hắn nhìn về Lão Quy bên trong mặt dây chuyền mở miệng nói, không thèm liếc nhìn Cố Trường Ca đến một cái.
Hắn chính là nhất đại Thiên Tôn, dù chỉ là một luồng hư ảnh, không phải là đạo tắc pháp thân thật sự.
Nhưng xuất thủ ma diệt một tên tiểu bối, còn không phải dễ như trở bàn tay sao.
"Chủ nhân" lão Quy áy náy nói, biết Thiên Tôn vì chuyện gì mà nói như vậy.
Nhưng chuyện này nói đến thì cũng quá phức tạp đi, sức mạnh kinh khủng của Cố Trường Ca thật sự không phải là trong thời gian ngắn có thể nói rõ.
Quan trọng nhất là, Thiên Tôn hiện tại vẫn chưa phát hiện ra thân phận thật sự của Cố Trường Ca.
"Sư tôn" Diệp Lăng cũng không dấu được vẻ hổ thẹn.
Nhưng bây giờ cũng có chút lo lắng.
Cố Trường Ca cường đại tới đâu, đối mặt với nhân vật thần thoại thời Tiên Cổ, hắn có thể đấu lại sao?
Hắn thật sự cũng không biết Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lại chính là một cái bóng mờ, nằm ngay bên trong tấm phù văn màu vàng kia.
Nếu như biết, ngay từ đầu hắn cần gì phải vừa chật vật vừa tuyệt vọng như thế.
Chỉ sợ cục diện sẽ thay đổi.
Đến lượt Cố Trường Ca tuyệt vọng.
Ngay tại lúc này, điều làm Diệp Lăng không thể tin vào mắt mình chính là, sắc mặt của Cố Trường Ca không có chút nào thay đổi.
Hắn vậy mà không lo lắng? Cũng không e ngại?
Là đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh, trong lòng thực ra đang rất lo lắng?
"Thiên Tôn, thật đáng tiếc, chỉ là một luồng hư ảnh như thế này "
Lúc này, Cố Trường Ca mở miệng, dò xét từ trên xuống dưới sợi hư ảnh trước mặt, trông có chút tiếc nuối.
"Hửm ? Tiểu bối, ngươi dám khinh thị ta?"
Nghe vậy, ánh mắt Luân Hồi Thiên Tôn lập tức trở nên lạnh lùng thâm thúy, nhìn chằm chằm vào Cố Trường Ca, uy áp khủng bố đáng sợ , muốn quét sạch tất thảy, đủ để nghiền nát tất cả sinh linh.
Nếu như là ở ngoại giới, tuyệt đối có thể hủy diệt mọi thứ.
Ở bên trong vùng không gian này, hắn dường như là chúa tể duy nhất.
Cố Trường Ca thái độ vẫn thờ ơ, cười cười nói, "Khinh thị? Không, Thiên Tôn ngươi quá đề cao bản thân rồi."
Hắn trước khi làm bất cứ việc gì, đương nhiên đã cân nhắc kĩ lưỡng.
Luân Hồi Thiên Tôn sẽ vì Diệp Lăng mà ở lại giúp một tay, thật ra cũng nằm trong tính toán của hắn.
Cho nên Cố Trường Ca không sốt ruột chút nào.
Hắn nắm rõ tất cả trong lòng bàn tay.
"Tiểu bối! "
Sắc mặt Luân Hồi Thiên Tôn có chút tức giận, chưa từng bị người khác khinh thị như vậy.
Hơn nữa còn là một vị tiểu bối, tuy nói hắn từng cao cao tại thượng, bây giờ dù xuất hiện chỉ là một luồng hư ảnh, nhưng vẫn có cảm xúc.
Hắn đang muốn đưa tay hủy diệt Cố Trường Ca, lại nhìn thấy Bát Hoang Ma Kích trong tay Cố Trường Ca, con ngươi đột nhiên co rụt lại.
Đồ vật chẳng lành này, càng cường đại, thì hiểu biết càng nhiều.
Lai lịch lớn đến kinh thiên động địa!
Hắn vừa rồi không chú ý tới, nhưng bây giờ cũng không khỏi bị trấn trụ một khắc.
Ông!
Mà lúc này, hư không trước mặt trở nên mơ hồ, không gian tràn ngập quy tắc chi lực.
Luân Hồi Cổ Thiên Tôn sững sờ, phát hiện bản thân trong khoảnh khắc này, mặc dù chỉ bị giữ lại một lúc, nhưng lại làm hắn sợ hãi.
"Thiên Tôn nhìn kỹ đi."
Cố Trường Ca cười nhạt nói, rồi biến mất tại chỗ.
Hết chương 297.