Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 32. Muốn ngủ thì gối đầu xuống đây, công tử rốt cuộc có thân phận thế nào?

Chương 32. Muốn ngủ thì gối đầu xuống đây, công tử rốt cuộc có thân phận thế nào?

“Tỷ tỷ...”
Cảnh trước mắt này khiến cho Thiên Lâm nắm chặt tay lại, sắc mặt có chút khó coi, trong lòng nảy sinh một cảm giác khó chịu và phẫn nộ.
Câu này là hắn thốt ra theo bản năng, thế nhưng không phải là lời mà bản thân hắn muốn nói.
Lâm Thiên biết, do chấp niệm của chủ nhân cơ thể này đang quấy phá, hoàn toàn là phản ứng bản năng khi nhìn thấy tất cả những điều này.
Suy cho cùng Lâm Thu Hàn cũng được xem là người duy nhất đối xử tốt với hắn ở trong ký ức của Lâm Thiên trước đó.
Mặc dù bình thường vô cùng nghiêm nghị hà khắc, thế nhưng lại thật lòng đối tốt với hắn, không lạnh lùng hoặc xem thường hắn giống như những người khác.
Lâm Thiên của trước đây cũng thật lòng ái mộ Lâm Thu Hàn.
Tỷ tỷ suất xắc quá, còn hắn thì lại là một kẻ thất bại không hơn không kém, có một cảm giác tự ti nơi đáy lòng.
Hôm nay nhìn thấy cảnh này, chấp niệm đó dĩ nhiên rất không cam lòng, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lâm Thiên giờ đây, kiếp trước là Lục Thiên Thần Vương, để giải quyết được vấn đề chấp niệm của chủ nhân ban đầu, hắn đương nhiên là đã tốn không ít công sức vào chuyện này.
Mấy ngày trước lúc ở trên giảng đường của thư viện Đạo Cực.
Hắn chỉ ra vấn đề sơ hở tồn tại ở trong mấy môn bảo thuật của mấy vị trưỡng lão lúc thi triển, rồi bổ sung cho hoàn chỉnh, thực sự đã khiến cho mọi người bàng hoàng.
Điều này cũng khiến Lâm Thu Hàn có ấn tượng đối với hắn và thay đổi cách nhìn nhận, tưởng rằng Lâm Thiên đổi tính rồi, chuyên tâm nghiên cứu vấn đề trong việc tu hành.
Lâm Thu Hàn thực sự vui mừng.
Cô nàng tưởng rằng lời khuyên của mình cuối cùng cũng có tác dụng rồi, đệ đệ này khiến cho người ta bắt đầu thấy bớt lo rồi.
Lâm Thiên cũng vô cùng hài lòng đối với kết quả này.
Trong dự định ban đầu của hắn, chỉ là bước đầu tiên là khiến cho Lâm Thu Hàn thay đổi cách nhìn mà thôi.
Hắn thân là nhân vật cấpThần Vương Cảnh, bắt nạt một tiểu nha đầu bé nhỏ, việc đó chẳng thoải mái gì.
Chỉ là điều khiến cho ánh mắt Lâm Thiên có chút lạnh lẽo đó chính là vị nam tử trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện hôm nay, rốt cuộc là ai?
Lại dám chen ngang vào?
Quả đúng là chán sống!
Có điều rất nhanh, ánh mắt của Lâm Thiên dừng lại, nhìn lên người nữ tử áo trắng đứng ở sau vị nam tử trẻ tuổi đó.
Nữ tử này mặc dù dùng mạng che mặt, thế nhưng những đường nét trên khuôn mặt mờ ảo sau tấm mạng lại mang một vẻ đẹp khiến người khác phải rung động.
Dĩ nhiên điều chủ yếu là, hắn phát hiện ra điều đặt biệt của nữ tử áo trắng đó.
“Lẽ nào lại là Cửu Âm Huyền Xá được ghi chép ở trong điển tích?”
“Lô đỉnh tuyệt vời ở trong truyền thuyết.”
“Không ngờ lại có thể bị ta bắt gặp.”
Rất nhanh, Lâm Thiên đã cúi đầu xuống, không để cho người ta phát giác ra điều dị thường của hắn.
Hắn chỉ cảm thấy khí tức rất giống mà thôi.
Ban đầu từng nhìn thấy ở trong sách cổ, người bình thường chắc chắn sẽ không phân biệt ra được.
Có điều hắn vẫn không chắc, hắn định có thời gian sẽ điều tra một phen.
Suy cho cùng thì loại lô đỉnh này, hẳn là ngay đến cả Thần Vương gặp phải cũng động lòng!
“Nam tử này lẽ nào là vị đại nhân trẻ tuổi mà mọi người hay nhắc tới đó sao, không ngờ tốt số vậy...”
“Đáng tiếc, ngươi lại gặp phải ta.”
Lâm Thiên lẩm bẩm trong lòng, sắc mặt rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, không để cho người khác phát hiện ra sự dị thường của hắn.
Điều khiến cho hắn có chút ngạc nhiên là vị nam tử trẻ tuổi đó, vì sao lại dùng ánh mắt kỳ dị đó nhìn mình?
Thoáng khiến cho hắn có cảm giác sởn da gà.
Rất nhanh, cảm giác kỳ quái này của Lâm Thiên đã biến mất, giống như là hắn cảm nhận sai vậy.
“Lâm Thu Hàn, cái tên nghe thật hay.”
Trong đại sảnh, vị nam tử trẻ trung đó liền cất tiếng.
Ngũ quan thanh tú góc cạnh, giống như đem theo ý cười, khiến cho rất nhiều nữ tử đứng ngoài cửa đều khó có thể rời mắt.
Cái gọi là khí chất của thần tiên chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.
“Cảm...cảm ơn đại nhân khen ngợi.”
Lâm Thu Hàn lắp bắp, sắc mặt hơi đỏ.
Bình thường mặc dù là dạy dỗ đệ tử ở Đạo Cực thư viện, vô cùng uy nghiêm.
Thế nhưng trong trường hợp như hôm nay cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Công tử trẻ tuổi giống như thần nhân này là nhân vật mà khiến cho tổ tiên phải tự xưng là lão nô.
Có thể tưởng tượng ra được lai lịch của người này quả là đáng sợ vô cùng.
Sao nàng có thể không căng thẳng cho được, giọng lúc nói chuyện còn run run.
“Chấp niệm đáng ghét này...”
Lâm Thiên thấy vậy, trong lòng lại thầm chửi một câu, không kìm được bất giác sinh ra đố kỵ, không cam tâm.
Mọi người trong đại sảnh thấy vậy liền bật cười.
Bao gồm cả Minh lão, rất nhiều người ước có được cơ hội giống như Lâm Thu Hàn, tạo được quan hệ với Cố Trường Ca.
Không cần Minh lão giới thiệu, tất cả mọi người cũng biết được thân phận của Cố Trường Ca, chắc chắn là lớn đến mức kinh thiên.
“Bổn công tử không phải là mãnh thú hồng hoang, sẽ không ăn thịt cô, Lâm cô nương hà tất phải căng thẳng như vậy chứ?”
Thần sắc Cố Trường Ca tỏ ra tự nhiên, vẫn mỉm cười, sau đó lại nói, ánh mắt rời khỏi người của Lâm Thu Hàn trước mặt.
“Vậy thì phiền cô nương dẫn ta và Thanh Ca đi dạo một vòng quanh khu gần đây vậy.”
Mặc dù nói như vậy.
Thế nhưng kỳ thực trong lòng đã hò reo rồi.
Sự việc đâu chỉ bởi một chữ tuyệt mà có được.
Đang định đi tìm khí vận chi tử thì ngay lập tức liền gặp được luôn.
Đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh, đang cơn khát nước lại gặp anh đái đường.
Vừa hay cũng có thể nhân cơ hội này nói bóng nói gió hỏi han Lâm Thu Hàn một vài điều.
Điểm khí vận là hai trăm, đây hẳn không phải là thứ mà một người bình thường có thể có được.
Vừa rồi hắn thầm nhìn trộm thiếu nhiên kia, điểm khí vận còn cao đến hơn năm trăm điểm.
Lần này sẽ đi theo khuôn mẫu nào đây?
...
Sau khi Cố Trường Ca rời khỏi đại sảnh, bầu không khí căng thẳng bao trùm nơi đây cuối cùng đã biến mất.
Tất cả mọi người đều thở phào một hơi.
Bao gồm cả mấy người gia chủ, đại trưởng lão của Lâm gia, kỳ thực họ đều rất căng thẳng, suy cho cùng thì đây là lần đầu tiên đối diện với nhân vậy đến từ thượng giới, sao có thể không căng thẳng được.
“Tổ tiên, vị đại nhân trẻ tuổi này rốt cuộc là có thân phận thế nào?”
Sau khi hàn huyên một hồi, thần sắc phức tạp của đại trưởng lão đem theo sự bùi ngùi, tò mò, bất giác cung kính hỏi.
Nghe đến vấn đề này, rất nhiều nam nữ ngoài đại sảnh cũng vểnh tai lên để lắng nghe, bởi vì thực sự là quá tò mò rồi.
Ngay đến cả Lâm Thiên cứ luôn nhìn trộm Minh Lão, cũng trở nên tập trung.
Trên người của tổ tiên Lâm gia hạ giới, hắn ngầm cảm nhận được khí tức giống với mình năm đó, thế nhưng lại có chút không giống.
Điều này khiến cho hắn không khỏi nghi hoặc.
Vấn đề này, Minh lão lại chẳng có gì phải dấu diếm, chẳng phải là bí mật gì cả, cười một cách hiền hòa, nói với đám con cháu: “Công tử, ngài ấy tương lai sẽ là người nắm quyền của Bất Hủ đại giáo và Trường Sinh gia tộc. Nếu như các ngươi có thể có phúc được công tử nhìn trúng, vậy thì ắt sẽ như cá chép hóa rồng, rời khỏi phàm trần, một bước lên trời...”

Hết chương 32.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất