Chương 330. Giết gà dọa khỉ
Thấy được cảnh tượng này, khiến trong lòng của nhiều cao tầng trong tộc Hắc Thiên Ưng càng trở nên phức tạp, yên lặng thở dài.
Suy nghĩ của Hắc Nhan Ngọc, cũng giống như bọn hắn, chuyện đã tới nước này bọn hắn cũng chỉ có thể cam chịu.
Ngược lại lúc này Cố Trường Ca cũng liếc mắt, nghiêm túc đánh giá Hắc Nhan Ngọc.
Nhìn xem dáng vẻ chỉ khoảng 17 - 18 tuổi, ngũ quan như ngọc.
Tóc đen như mây, trên tóc có cài thêm Cửu Hoàng trâm, người mặc áo sơn hà cẩm tú ngọc, tựa như thánh khiết thần sen, lộ ra dáng vẻ yêu kiều.
Dáng vẻ quả thực rất đẹp, biểu hiện cũng rất cơ trí, rất thức thời.
Trước đó, còn đoán ra được thân phận thật sự của hắn.
"Ngươi tên là gì?"
Cố Trường Ca tiếp nhận chén trà, tùy ý hỏi một câu.
Có điều, lời này chỉ là tùy tiện nói ra.
Hắn đã biết tên Hắc Nhan Ngọc thậm chí thân phận và suy nghĩ trong lòng của nàng rồi.
Có điều, Cố Trường Ca không muốn cho tộc nhân của tộc Hắc Thiên Ưng biết được, những suy nghĩ trong lòng bọn họ, hắn đều có thể nhìn thấu.
Dù sao thì như vậy, khó tránh khỏi khiến tâm thái của bọn hắn trở nên trống rỗng như một cái xác không hồn.
Thứ Cố Trường Ca muốn chính là một tộc đàn có thể làm việc cho hắn.
Mà không phải một đám khôi lỗi chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của hắn, việc gì cũng phải do hắn phân phối mới chịu làm.
Nếu vậy, còn không bằng để hắn trực tiếp thôn phệ luyện hóa bọn chúng.
Hơn nữa, dựa theo nhu cầu hiện tại của Thôn Tiên Ma Công, đám tộc đàn này, e rằng cũng khó giúp hắn đột phá đến Thánh Cảnh chân chính.
Cùng lắm là đến Chuẩn Thánh cảnh trung kỳ mà thôi.
Hai vị nô bộc chuẩn Chí Tôn cảnh, cứ thôn phệ như thế, thật sự là quá lãng phí.
"Hồi bẩm chủ nhân, ta gọi Hắc Nhan Ngọc." Hắc Nhan Ngọc nghe vậy, khuôn mặt cũng có phần vui mừng, vội vàng trả lời.
Trước đó bị Long Đằng tìm kiếm, nàng còn có chút tâm tư phản kháng, không muốn thần phục, cũng vì thế mà còn mưu tính.
Chính mình cũng có một dã tâm cường đại riêng.
Nhưng là, bây giờ sinh tử đã không còn thuộc về bản thân.
Mặc dù Hắc Nhan Ngọc không muốn trở nên như vậy, thế nhưng hết cách rồi a.
Cố Trường Ca gật đầu, không nói thêm gì.
Con ngươi đảo qua phía dưới.
"Chúng ta gặp qua chủ nhân!"
Nhờ có Hắc Nhan Ngọc dẫn đầu, lúc này không ít cao tầng của Hắc Thiên Ưng cũng nhao nhao đổi giọng, để bày tỏ lòng trung thành của bọn hắn với Cố Trường Ca.
Nhất thời, bên trong đại điện đều là tiếng hô.
"Ta biết các ngươi hận ta, hận không thể giết chết ta." Cố Trường Ca nhấp một ngụm trà, hời hợt cười một tiếng.
"Cho nên…."
Sau đó, hắn chỉ điểm từng người.
"Ngươi…."
"Ngươi…."
"Còn có ngươi…."
Một đám người bị hắn chỉ, bọn hắn bỗng nhiên biến sắc, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Sau đó bành một tiếng, nổ tung tại chỗ, huyết vụ phiêu tán, hình thần câu diệt.
"Đừng có cái suy nghĩ vì trả thù ta mà mưu đồ xằng bậy. Bởi vì ta đều biết hết." Cố Trường Ca mỉm cười nói.
"Các ngươi chỉ cần nhớ lời ta, trời đất bao la duy ta lớn nhất, chống lại ta, những kẻ này chính là tấm gương."
Cố Trường Ca rất đơn giản, lời nói phong khinh vân đạm.
Thế nhưng lại ẩn chứa trong đó một loại ý tứ "Dám phản kháng ta, vậy liền giết ngươi".
Ông!
Trông thấy cảnh tượng này, sắc mặt của tất cả mọi người ở trong đại điện đều vô cùng khiếp sợ, da đầu như muốn nứt ra.
Đột ngột xảy ra chuyện như vậy, không một dấu hiệu dự báo trước.
Đám người này cứ thế mà chết đi.
Thủ đoạn của Cố Trường Ca thật sự là quá kinh người, quá đáng sợ, tựa hồ có thể cảm nhận được cừu hận trong lòng bọn hắn.
Nghĩ tới đây, không ít người sắc mặt càng trắng bệch, hoàn toàn bị chấn nhiếp.
Hai vị lão tổ chuẩn Chí Tôn cảnh, sắc mặt cũng đại biến, vội vàng đổi giọng nói, ” Mong rằng chủ nhân bớt giận, tộc của ta nguyện ý thần phục chủ nhân."
Bọn hắn sống đã lâu, ngay cả lông mi đều không còn, tự nhiên cũng không muốn mất mạng.
Ngay cả sâu kiến còn muốn sống tạm bợ.
Huống chi là người?
Huống chi rất lâu về trước, kể cả tổ tiên của bọn hắn cũng từng thần phục Luân Hồi Thiên Tôn.
Bây giờ hậu bối bọn hắn thần phục Cố Trường Ca, cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Chỉ cần bọn hắn yên ổn làm việc cho Cố Trường Ca, chắc là hắn sẽ không vô duyên vô cớ giết người.
"Ta rất thích những kẻ biết thức thời."
Cố Trường Ca vẫn mỉm cười như cũ, chắp tay đứng lên nói, "Hiểu chuyện một chút là ít người chết hơn rồi, sao còn không nhận ra sớm a?"
Nụ cười lúc này của hắn, lại làm cho tất cả mọi người không khỏi sợ hãi.
"Chúng ta biết, chủ nhân."
Giờ khắc này, tất cả mọi người bên trong đại điện cùng nhau mở miệng nói, không còn dám thay lòng đổi dạ.
Cố Trường Ca có thể cảm nhận được hận ý trong lòng bọn họ đang nhanh chóng tiêu tan, không khỏi hài lòng gật đầu.
Hắn chỉ thích dùng những thủ đoạn thu phục gọn gàng như này.
Vừa tiết kiệm thời gian, mà còn dễ dàng.
Đương nhiên Cố Trường Ca cũng không có ý định báo cho bọn hắn biết, chính mình thông qua thủ đoạn gì, chưởng khống sinh tử của bọn hắn.
Sợ hãi mà không biết phát ra từ đâu, mới là uy hiếp ghê gớm nhất.
Sự tồn tại của Giá Y Tiên Quyết, làm sao có thể tuỳ tiện bại lộ được.
"Các ngươi cũng yên tâm, tính tình của ta rất hiền hòa nha, cả đời việc mà ta ghét làm nhất chính là lạm sát người vô tội."
"Chỉ cần các ngươi yên ổn làm việc cho ta, ta cũng có thể để cho các ngươi chiếm đoạt các tộc đàn Tiên Cổ còn lại, và một lần nữa xưng bá Tiên Cổ đại lục, cũng không phải là không được."
Sau đó Cố Trường Ca cười ha hả mở miệng nói ra, ân huệ và uy nghiêm đều có.
Mặc dù cái ân này xưa nay hắn không có ý định đi làm.
Miệng nói ra nhằm bảo đảm một chút, cũng không có tổn thất gì.
Hết chương 330.