Chương 69. Nô ấn
Dựa theo tính cách của Cố Trường Ca, hắn nhất định sẽ mượn cơ hội này uy hiếp yêu cầu cái gì đó.
Hơn nữa thực lực Cố Trường Ca quá mạnh, những cách bình thường cũng không đối phó được hắn, nàng ban đầu vẫn còn chút hy vọng với Diệp Trần ca ca, cảm thấy hắn tự tin như vậy, chắc hẳn nắm chắc được vài phần thắng.
Nhưng nàng không nghĩ đến khi nàng chạy tới liền thấy Diệp Trần ca ca bị một chưởng của Cố Trường Ca đánh ngã trên mặt đất.
Điều này khiến cho Diệp Lưu Ly nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
"Bất cứ điều kiện gì đều được?"
Vẻ mặt Cố Trường Ca có chút ý vị sâu xa, hỏi lại một tiếng.
Diệp Lưu Ly lạnh nhạt nhìn hắn nói, " Chỉ cần ngươi có thể buông tha Diệp Trần ca ca, cái gì cũng dễ nói . Dĩ nhiên điều kiện không thể quá đáng. . ."
"Khoan đã, lúc này, không phải là ngươi đang ra điều kiện với ta, mà là ta ra điều kiện cho ngươi, ngươi nên hiểu rõ điều này." Cố Trường Ca nhướng mày, cắt ngang nàng, bộ dáng vẫn khí định thần nhàn như cũ.
"Lưu Ly, ngươi không nên đáp ứng hắn, cho dù ta có chết, cũng sẽ không để ngươi cầu xin hắn." Diệp Trần giờ phút này lại biểu hiện ra chút cốt khí, hắn bất khuất trừng mắt nhìn Cố Trường Ca, dường như hắn có chết cũng muốn chém hắn thành trăm mảnh.
"Ta cho ngươi nói chuyện sao?" Cố Trường Ca thần sắc bình đạm quét mắt nhìn hắn một cái.
Phốc một tiếng!
Diệp Trần phun máu, lại bị bóp chặt thêm lần nữa, cơ hồ như muốn ngạt thở đến nơi.
"Điều kiện gì ngươi mới chịu thả Diệp Trần ca ca, ngươi nói đi? Chỉ cần ta có thể làm được." Diệp Lưu Ly gắt gao nhìn Cố Trường Ca, trong mắt đều là tức giận.
"Rất đơn giản, mở ra thức hải, để cho ta gieo nô ấn." Vẻ mặt Cố Trường Ca vẫn bình thản như cũ, hời hợt nói.
Nghe hắn nói như vậy, Diệp Trần cũng không khỏi biến sắc.
Một khi gieo nô ấn, cũng có nghĩa về sau làm nô làm bộc, chịu sự sai khiến của hắn.
Cái giá này cũng quá lớn rồi.
Diệp Lưu Ly có đáp ứng hay không? Hắn không chắc chắn lắm.
"Lưu Ly, không nên đáp ứng hắn, ta thà chết. . ."
Rồi sau đó, Diệp Trần không khỏi lớn tiếng nói.
Hắn không muốn chết, hắn còn muốn báo thù, cũng không thể chết ở chỗ này.
Cho nên hắn biết rằng.
Lúc này không thể biểu hiện ra một tia khiếp đảm nào, càng không thể tham sống sợ chết, bằng không Diệp Lưu Ly khẳng định sẽ do dự.
Diệp Trần cũng không muốn lừa gạt Diệp Lưu Ly, nhưng nếu không như vậy ngày hôm nay hắn thật sự sẽ chết.
Cố Trường Ca sẽ giết hắn.
Trong lòng hắn vô cùng thống khổ, cũng không biết bản thân vì cái gì sẽ biến thành bộ dáng như ngày hôm nay.
Tất cả đều là do Cố Trường Ca làm hại!
"Gieo nô ấn? Cố Trường Ca dã tâm của ngươi thật lớn. Nhưng vì Diệp Trần ca ca, ta nguyện ý."
Diệp Lưu Ly nghe được lời này của Cố Trường Ca, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ phẫn nộ, bộ dáng như phải trải qua một phen lựa chọn gian khổ, trầm mặc một lát, mới thở sâu nói.
Nàng tin tưởng bản thân có thể giấu diếm được Cố Trường Ca.
Trong Diệp tộc có một tộc rất thạo về nguyên thần, họ có thể hóa giải hết mọi thần thuật pháp nhằm vào nguyên thần, nô ấn cũng vậy.
Việc này chỉ có tộc nhân dòng chính của Diệp tộc mới biết.
Nghe thấy Diệp Lưu Ly nói lời này, Diệp Trần cảm động vô cùng, sau đó cảm thấy có chút hổ thẹn và tự trách.
"Ngươi đáp ứng điều kiện của ta thật khiến ta có chút bất ngờ đấy, thân là tiểu công chúa Diệp tộc, ấy vậy mà lại nguyện ý vì một tên Diệp Trần mà giao thức hải ra... "
"Nếu như ta là phụ thân ngươi, có khả năng ta sẽ đập ngươi một phát chết luôn. "
Cố Trường Ca tùy ý nói, giọng điệu có chút đùa cợt, nhưng vẫn không có ý định buông tha cho Diệp Trần.
"Loại chuyện như vậy không cần ngươi quan tâm, ta đáp ứng ngươi giao ra thức hải, nhưng ngươi phải lấy tâm đạo của ngươi ra thề, không được ám hại Diệp Trần ca ca, lại càng không được giết hắn, nếu làm trái lời thề, ngươi sẽ bị thiên ma cắn nuốt, bế quan nhập ma. "
Diệp Lưu Ly nhìn Cố Trường Ca nói, nàng muốn thấy hắn chính miệng thề, mới giao thức hải ra.
"Muốn ta thề? Có thể. "
Vẻ mặt Cố Trường Ca rất bình tĩnh, sau đó nói lại những lời mà Diệp Lưu Ly vừa mới nói:"Nếu làm trái lời thề, sẽ bị thiên ma cắn nuốt, bế quan nhập ma. "
Mọi việc quá thuận lợi.
Lúc này, Diệp Lưu Ly nhíu mày, cũng không đoán được trong lòng Cố Trường Ca đang suy nghĩ cái gì.
Nàng có chút bất an.
Không lẽ là do bản thân nghĩ quá nhiều?
Một người âm hiểm thông minh như Cố Trường Ca, cũng sẽ trúng kế?
"Ta thề xong rồi, bây giờ ngươi cũng nên giao ra thức hải phải không? "
Nàng cắn chặt răng, nhắm mắt lại.
Giao ra thức hải!
Ông!
Ngay lúc này, điểm sâu nhất trong đôi con ngươi của Cố Trường Ca có một tia sáng đen nhánh xẹt qua, mơ hồ hóa thành một cái đại đạo bảo bình phát ra tia sáng màu đen.
Đại đạo bảo bình cũng tương tự như một cái phù văn vậy, từ trong hư không xẹt qua, rất nhanh đã xâm nhập vào trong thức hải của Diệp Lưu Ly.
Nhanh đến mức nàng không phản ứng kịp.
"Đây là cái gì? " Diệp Lưu Ly nhíu mày, cảm giác rất kỳ quái, nhưng kỳ quái ở chỗ nào nàng lại không rõ lắm.
Gieo Nô ấn không phải cần kết ấn sao?
Sao nàng không nhìn thấy Cố Trường Ca xuất thủ?
Đây là thủ đoạn gì, trong thức hải cũng không nhận thấy chút ràng buộc hoặc là phong ấn nào, thậm chí nàng cũng không biết bản mình đã bị trồng Nô ấn hay chưa.
Hơn nữa vì sao nàng lại nhịn không được sinh ra cảm giác thuần phục với Cố Trường Ca?
Nàng bỗng nhiên có chút hoảng hốt, chẳng lẽ là mình bị trúng kế ngược lại?
"Đương nhiên là do nô ấn mà ngươi đã đáp ứng. "
Lúc này khóe miệng Cố Trường Ca rốt cục cũng lộ ra ý cười.
Diệp Lưu Ly nhíu mày: "Vì sao ta không có cảm giác gì? "
Cố Trường Ca nhìn nàng, nghiền ngẫm nói:"Vậy ngươi nói xem, phải có cảm giác gì mới đúng? "
Sắc mặt Diệp Lưu Ly rất khó coi, cảm giác nặng nề trong lòng, không nói gì.
Mọi việc dường như đã nằm ngoài dự đoán của nàng rồi.
Sao bây giờ nàng không hận nổi Cố Trường Ca nữa?
Tuy rằng để luyện chế ra một bình luyện ma bình Cố Trường Ca gặp rất nhiều trắc trở, nhưng dùng ở trên người Diệp Lưu Ly, hắn cũng cảm thấy không thua thiệt gì.
Đây là thuật thao túng con người được ghi lại trong phần cấm kỵ truyền thừa của Thôn Thiên ma công.
Chỉ có điều sau khi rơi vào trong tay Cố Trường Ca, nó đã trở thành một pháp độ ma, để cho tiện cho việc thi triển, hắn ngưng tụ nó thành một phù văn đại đạo bảo bình.
Hết chương 69.