Tà Thiếu Dược Vương

Chương 122: Gọi Minh Ngọc Đan Vương đi ra

Trong nháy mắt tường thành đụng vỡ, cả Minh Ngọc sơn trang đều hơi rung lên một lát. Lúc này trong một đại điện sau đại điện trung ương Minh Ngọc sơn trang, Ngọc Vô Song đang nôn nóng qua lại ở cửa. Nàng đã nói tốt nói xấu một hồi lâu mới đạt được cơ hội đối thoại với gia gia, vẫn là phải thông qua một khối linh ngọc mới được.
- Vô Song, gia gia không phải sớm nói với ngươi sao, gia gia có chuyện trọng yếu phải làm. Ngươi tìm gia gia có chuyện gì? Ngay khi Ngọc Vô Song nôn nóng đến hết mức, ở trong khối linh ngọc đó rốt cuộc xuất hiện một lão già đầu tóc hoa râm, thần tình tiều tụy, nhưng lại tận lực giữ vững vàng lúc nói chuyện với Ngọc Vô Song. Đây chính là gia gia của Ngọc Vô Song, Minh Ngọc Đan Vương đương thời Minh Ngọc sơn trang hiện giờ, trang chủ Minh Ngọc sơn trang Ngọc Thành.

- Gia gia, người... người đây là làm sao vậy! Ngọc Vô Song lập tức ngây ra ở đó, cắn môi ngẩn người. Nửa năm trước khi gặp gia gia, gia gia còn chưa như thế này, sao thoáng cái đột nhiên giống như già mấy chục tuổi chứ. Gia gia tuy rằng thiên phú tu luyện không phải là rất kinh người, nhưng dù sao cũng là người đạt tới Âm Dương Cảnh, tuy rằng chung thân vô vọng tăng lên nhưng dù sao cũng là tu vi Âm hồn tầng 8 mà.

- Gia gia bên này có chuyện không thể chậm trễ thời gian quá dài. Gia gia không sao, Vô Song không cần lo lắng, mau nói có chuyện gì trọng yếu. Ngọc Thành vừa nhìn thấy bộ dạng đau lòng của Ngọc Vô Song cũng rất là khó chịu, nhưng hiện tại chuyện lớn quan trọng hơn, sự tình liên quan sinh tử tồn vong của toàn bộ Minh Ngọc sơn trang. Chuyện bên phía lão tổ tông không thể chậm trễ, cho nên chỉ có thể lập tức thúc giục Ngọc Vô Song mau nói.

- Ồ... Gia gia, bên ngoài yêu thú xuất hiện yêu thú đại trận, có gia chủ 5 gia tộc lớn Minh Ngọc Hoàng Triều vừa lúc đi vào, ca ca lại đuổi bọn họ ra ngoài, ta muốn...

Ầm... ầm... Lời của Ngọc Vô Song còn chưa nói dứt, liền ở trong linh ngọc đột nhiên nhìn thấy ánh lửa lóe lên, giống như động đất.

- Gia gia đã thông tri một trưởng lão cùng ngươi đi qua, cho bọn họ tiến vào. Dường như bên kia xảy ra chuyện đặc biệt gấp, Ngọc Thành sau khi nói một câu đột nhiên "xoạt" một cái, người đã biến mất, khối linh ngọc kia cũng khôi phục bình thường.

- Gia... gia gia... Ngọc Vô Song tay không kìm được nâng lên, muốn túm lấy gia gia, muốn cùng gia gia nói thêm mấy câu, đáng tiếc đối thoại đã ngừng.

Thân trên linh thú tọa giá, tất cả mọi người đều chỉ cảm nhận được một luồng lực chấn động thật lớn, ngoài ra không cảm nhận được gì khác. Hiển nhiên linh thú tọa giá đã đem những lực lượng khác hoàn toàn thừa nhận.

Khi chân chính mạnh mẽ xung kích tiến vào trong Minh Ngọc sơn trang, ngay cả Tạ Kiếm trước giờ được gọi là Tà Kiếm, được xưng thiên tài nhất Minh Ngọc Hoàng Triều trước khi Lam Thiên xuất hiện đều bị hết thảy trước mắt làm sợ ngây người. Đi theo bên cạnh Nhậm Kiệt thời gian không dài nhưng từng chuyện một lại khiến hắn mở rộng tầm mắt.

Ban đầu ở phố thuốc Nhậm Kiệt dùng linh thú tọa giá đụng vỡ linh thú tọa giá của Quách Tú đã đủ khủng bố, đủ kinh người. Hiện tại lại dám đụng vào Minh Ngọc sơn trang, còn thành công nữa. Quá khó tin!

Đừng nói Tạ Kiếm, cho dù thành tiên đội cận vệ đối với Nhậm Kiệt làm gì đều tràn ngập lòng tin cũng đều không kìm nổi quay đầu, mỗi người biểu tình khác nhau nhưng đều tràn ngập khiếp sợ nhìn một cái lỗ lớn bị đụng ra ở phía sau.

Thật sự đụng vào rồi, mạnh mẽ vọt vào Minh Ngọc sơn trang.

Đây là thật, hơn nữa còn là gia chủ làm, mà bọn họ ngay trên linh thú tọa giá.

Minh Ngọc sơn trang cũng không phải là địa phương bình thường, hơn ngàn năm rồi chưa từng nghe nói qua loại chuyện này.

- Mạnh a, đụng vỡ hắn, xem tên kia còn làm sao lớn lối.

Quá rung động, không một chút thanh âm. Đúng vào lúc này mập mạp hưng phấn nắm quyền từ trong linh thú tọa giá đi ra, vô cùng hưng phấn, kích động nói. Đúng lúc này Ngọc Nhân Long cũng mang người từ trên tường thành đi xuống, chính nghe được thanh âm hưng phấn này của mập mạp, bước chân hắn không khỏi bị kiềm hãm, biểu tình trên mặt lại càng ngũ vị tạp trần, biến hóa không chừng.

Đừng nói là hắn, ngay cả những người khác của Minh Ngọc sơn trang phía sau hắn sắc mặt cũng đều vô cùng khó coi. Hơn ngàn năm qua Minh Ngọc sơn trang đã bao giờ xảy ra chuyện bậc này, lần này thật đúng là mất mặt lớn.

- Rất muốn ở lại đúng không, như vậy lần này ta liền cho các ngươi một mực ở lại Minh Ngọc sơn trang, thẳng đến các ngươi giải thích rõ ràng, là như thế nào lấy được phương pháp phá giải trận pháp hộ trang của Minh Ngọc sơn trang ta mới được. Lần này các ngươi muốn rời đi đều không dễ dàng như vậy.

Ngọc Nhân Long sắc mặt lạnh băng, giọng cũng lạnh băng nói.

- Móa, tiện nhân, từng thấy đê tiện lại chưa từng thấy đê tiện như vậy. Mập mạp vừa nghe liền nổi giận, người này quả thật quá vô sỉ, người làm sao có thể vô sỉ như vậy. Thua rồi không ngừng lại nói như vậy, còn muốn mặt mũi hay không hả?

- Người muốn mặt, cây cần vỏ. Người đê tiện nhất ắt vô địch. Nhậm Kiệt cười vỗ vỗ bả vai mập mạp nói: - Hắn cách vô địch còn có con đường rất dài phải đi, còn chưa tới trạng thái vô địch, nhưng hắn quả thật rất đê tiện.

Ngọc Nhân Long vừa nghe lời của mập mạp và Nhậm Kiệt, mày nhướng lên, trong mắt lóe hàn quang. Giờ khắc này hắn thật sự có tâm tư đem những người khác hoàn toàn tiêu diệt. Cho dù là hoàng tử, hoàng tôn gặp được mình cũng không dám nói như thế, trước mặt nói mình như vậy, bọn họ tính là thứ gì.

- Giải thích, giải thích cái gì? Giải thích ngươi cược thua quỵt nợ, giải thích người của Minh Ngọc sơn trang nói lời không giữ lời, giải thích Minh Ngọc sơn trang không tuân thủ hứa hẹn. Móa! Nhậm Kiệt cao giọng mắng: - Trước khi nói chuyện dùng đầu óc của ngươi có được không. Bản gia chủ có thể phá trận đó gọi là tài năng, bản lĩnh, thứ này không phải là Minh Ngọc sơn trang ngươi độc nhất vô nhị có được. Trận pháp nếu là bị người phá liền kêu gào người khác trộm phương pháp phá trận, như vậy trận pháp sư trên thế giới này cùng trận pháp đại sư cường đại không phải là mỗi ngày đều không cần làm gì khác, ngày ngày giải thích là được rồi.

- Có phải là rất khiếp sợ ta phá trận lợi hại. Nhớ kỹ, đây gọi là bản lĩnh. Cái gì gọi là lấy được phương pháp phá giải trận pháp hộ trang của Minh Ngọc sơn trang ngươi, nói như vậy phương pháp phá giải của các ngươi cũng có thể làm được đến trình độ vừa rồi của ta, như vậy ngươi đi biểu diễn một lần ta xem xem. Nếu như ngươi có thể làm được loại trình độ vừa rồi của ta, làm được một điểm không lầm, ngươi nói gì cũng được.

Nhậm Kiệt căn bản không cho phép Ngọc Nhân Long nói chuyện, trực tiếp chỉ vào Vân Long nói: - Đi, có tài năng ngươi liền đi đi. Nếu như ngay cả chính ngươi hiểu được cái gọi là phương pháp phá giải đều không làm được chuyện bản gia chủ vừa làm, như vậy chỉ có thể nói rõ một điểm, bản gia chủ thông minh hơn ngươi rất nhiều. Hiểu hay không?

Ngọc Nhân Long từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua loại chuyện này, hắn một mực là con cưng của trời, ngay cả vừa rồi suy nghĩ đều là cùng Lam Thiên so tài, xem ai mới là đệ nhất thiên tài trăm ngàn năm của Minh Ngọc Hoàng Triều.

Nhưng hiện tại bị Nhậm Kiệt chỉ vào mũi quát hỏi, hắn lại không có biện pháp tiếp lời, bởi vì hắn dù biết phương pháp phá giải đều không làm đến loại trình độ như Nhậm Kiệt. Vừa rồi hắn cho rằng tìm được cái cớ, lại không nghĩ nhiều, người một khi nóng nảy sẽ rối loạn tấc lòng, càng không nghĩ có thể làm được hay không. Giờ khắc này bị Nhậm Kiệt nói như vậy ngay cả chính hắn đều cảm giác rất hoang đường.

- Có phải là tùy tiện chụp mũ, tìm cái lý do liền lấy lại thể diện rồi tính hay không hả? Nhậm Kiệt cười lắc đầu nói: - Muốn tìm ngươi cũng tìm một cái tốt một chút, đáng tin một chút. Nếu như ngươi thật sự dùng lý do này để nhốt ta lại, chỉ sợ chuyện xử lý hậu quả về sau ngươi đều không có biện pháp làm. Đừng cho rằng Minh Ngọc sơn trang trâu bò cỡ nào, hiện tại nhiều yêu thú như vậy vây khốn đã như thế, nếu như ngươi thật sự vì lý do này nhốt bản gia chủ, cường giả, cường giả siêu cấp của Nhậm gia ta cộng thêm mấy trăm vạn đại quân nếu thật sự động thủ, ngươi cho rằng Minh Ngọc sơn trang có thể kiên trì bao lâu.

Cường thế, vô cùng cường thế, cho dù là sau khi đụng xuyên tường thành Minh Ngọc sơn trang, cho dù là người ở trong Minh Ngọc sơn trang, Nhậm Kiệt vẫn cường thế như cũ. Cũng không phải là hắn mới đầu liền nghĩ như thế, mà là Ngọc Nhân Long này tự tìm, đối mặt với loại người này ngươi càng nói dễ nghe với hắn hắn càng vênh mặt hếch mũi.

Lúc trước Nhậm Kiệt là bởi vì Ngọc Vô Song mới ra ngoài một chuyến, nhưng hiện tại lần nữa tiến vào Nhậm Kiệt cũng sẽ không cưng chiều hắn. Đối đãi loại người này, ngươi càng nói dễ nghe càng không được. Nhậm Kiệt hiện tại chính là nói cho hắn một chuyện, Nhậm gia đủ cường đại đến có thể đối phó Minh Ngọc sơn trang, mà chính mình là gia chủ Nhậm gia, mình tới Minh Ngọc sơn trang thiên hạ đều biết, nếu mình xảy ra chuyện Nhậm gia sẽ hoàn toàn bùng nổ.

Ngọc Nhân Long từ nhỏ liền thiên phú trác tuyệt, tự nhận là thiên tài bậc nhất trong thiên hạ, chưa từng đem người khác để vào trong mắt. Cộng thêm chuyện của Minh Ngọc sơn trang hai năm gần đây đều là hắn quản lý, càng thêm không chút kiêng kỵ.

Nhưng hắn không giống với những người kia ở Ngọc Kinh Thành, hắn càng thêm chưa từng tiếp xúc chuyện đấu đá lẫn nhau gì, bởi vì hắn căn bản chưa từng gặp phải có người dám nói chuyện như vậy với hắn, càng thêm chưa từng gặp qua loại cục diện này. Lúc này thoáng cái bị Nhậm Kiệt nói choáng váng, hắn mới phát hiện biện pháp vừa rồi nghĩ tới thoạt nhìn không tệ lại căn bản không vững vàng.

- Ca, gia gia đồng ý cho đám người Nhậm Kiệt ở lại sơn trang rồi... Đúng vào lúc này, xa xa truyền đến tiếng nói của Ngọc Vô Song, ngay sau đó bóng dáng của nàng đã xuất hiện. Bởi vì di động nhanh chóng sau người để lại mấy cái bóng mờ, bên người còn đi theo một người đã nhanh chóng chạy tới.

Ngọc Vô Song, sao chỗ nào đều có chuyện của nàng. Vừa nhìn thấy Ngọc Vô Song xuất hiện sắc mặt của Ngọc Nhân Long trở nên càng thêm khó coi, hai hàng lông mày nhíu chặt rất là không vui, giống như là nhìn thấy thứ gì không thích vậy.

Phản ứng của Ngọc Nhân Long cũng rơi vào trong mắt Nhậm Kiệt, hắn cũng rất là kỳ quái và khó hiểu.

Móa, tên này làm sao vậy, giống như mèo bị giẫm đuôi vậy, thần tình không ngờ còn khó coi hơn so với vừa rồi bị mình mắng một trận. Có cơ hội nhất định phải hỏi xem, hắn và Ngọc Vô Song có phải là cùng cha mẹ sinh ra hay không, tại sao làm như có thù sâu hận lớn vậy. Kỳ quái!

- Hừ! Ngọc Nhân Long hừ lạnh một tiếng, lập tức đột nhiên nghĩ tới cái gì nhìn vị trưởng lão bên cạnh Ngọc Vô Song một cái. Người này là người đi theo bên cạnh gia gia, lão đã xuất hiện hiển nhiên sự tình không giả. Hơn nữa hắn cũng biết, Ngọc Vô Song bình thường tuy rằng mơ mơ hồ hồ, nhưng lại phi thường được gia gia cưng chiều, có thể khiến cho gia gia như thế cũng rất bình thường. Tuy nhiên lần này nàng ngược lại là giúp mình.

- Nếu ngươi cầu xin gia gia cho hắn ở lại, như vậy thì ở lại có làm sao. Tuy nhiên hiện tại đối mặt yêu thú vây sơn trang, người ở lại thì phải tiếp nhận chỉ huy thống nhất, cộng đồng chống lại yêu thú. Ngọc Nhân Long là khuyết thiếu một chút kinh nghiệm, nhưng phản ứng của hắn cũng là cực nhanh, từ vừa rồi trong lòng phẫn nộ, không vui, tức giận lập tức nghĩ đến biện pháp.

Ở lại, muốn ở lại không thành vấn đề, nhưng phải cộng đồng chống lại yêu thú, tiếp nhận Minh Ngọc sơn trang chỉ huy, tiếp nhận sự chỉ huy của Ngọc Nhân Long ta. Đến lúc đó các ngươi bị yêu thú giết chết, xem các ngươi tìm ai đi nói lý lẽ.

- Phản ứng cũng không chậm, đáng tiếc bản gia chủ thân là đứng đầu một nhà, trước giờ chưa từng nói chuyện với trẻ nhỏ như ngươi. Muốn nói sẽ chỉ cùng người có thể làm chủ. Ở lại, thật sự cho rằng bản gia chủ là muốn ở lại nơi này à.

- Nhậm Kiệt... Ngọc Vô Song thật không dễ dàng cầu xin gia gia hỗ trợ, chỉ là nói hai câu như vậy nhưng vẫn là phái người đi theo mình tới đây, lại không nghĩ tới Nhậm Kiệt lại nói như thế. Ngọc Vô Song lo lắng nhìn về phía Nhậm Kiệt, hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.

- Ha ha... Nghe thấy lời này Ngọc Nhân Long đột nhiên cất tiếng cười to, giống như là nghe thấy truyện cười buồn cười nhất, hết thảy không vui lúc trước đều quét sạch. Sau đó chợt nhìn về phía Nhậm Kiệt, khí thế sắc bén bức người: - Hiện tại Minh Ngọc sơn trang hết thảy đều là ta định đoạt, nếu như ngươi trong lúc yêu thú vây sơn trang còn không thể nghe theo điều khiển, không thể cộng đồng chống lại yêu thú, như vậy chỉ có thể mời ngươi rời khỏi Minh Ngọc sơn trang ta.

Giờ khắc này trong lòng Minh Ngọc sơn trang cảm giác vô cùng thoải mái, vô cùng thông suốt, trong lòng vui vẻ. Thầm nói chính mình lúc trước sao lại không nghĩ tới biện pháp này, nếu như sớm nghĩ tới biện pháp này lại hà tất cùng tên này giày vò lâu như vậy. Hiện tại gia gia có chuyện trọng đại, Ngọc Vô Song không rõ ràng nhưng Ngọc Nhân Long ít nhiều biết một chút, tuyệt đối không có khả năng ra ngoài. Chính mình chính là người nắm quyền chân chính của Minh Ngọc sơn trang, Nhậm Kiệt không nhắc nhở mình còn quên mất điều này.

Chỉ cần đưa ra yêu cầu này, hết thảy đều nắm trong tay mình, hắn nếu nghe theo điều khiển mình liền có thể cho hắn và người của hắn đi chịu chết, cho yêu thú giết chết bọn họ. Nếu như không nghe điều khiển vậy mình dùng lý do này đuổi hắn ra ngoài ai cũng không nói được gì.

Sớm biết như thế, hà tất cùng hắn nói nhảm nhiều như vậy, sớm dùng biện pháp này là có thể trị được hắn.

Hỏng rồi, hỏng rồi! Ngọc Vô Song vừa nghe khẩn trương nắm chặt tay, thầm nghĩ đều tới nước này rồi, lúc này cố gắng lúc trước đều uổng phí, lại về điểm xuất phát lúc trước, hơn nữa lần này ca ca còn chiếm lý. Nghĩ đến đây Ngọc Vô Song bất đắc dĩ quay đầu xin trợ giúp nhìn về phía Vương trưởng lão cùng đi với nàng, hy vọng hắn có thể nói giúp một câu, cầu tình.

- Lời thiếu trang chủ nói không sai, nếu như gặp phải yêu thú vây khốn có năng lực lại không thể phối hợp cộng đồng chống lại yêu thú, không nghe sơn trang thống nhất điều phối không thể ở lại sơn trang. Nếu như bọn họ không chịu cộng đồng chống lại yêu thú, lai không nghe điều khiển, như vậy... trừ phi trang chủ đặc biệt cho phép mới được. Vị Vương trưởng lão này bất đắc dĩ hướng về phía Ngọc Vô Song lắc lắc đầu, lúc này hắn thật không có biện pháp hỗ trợ, dù sao đây cũng là quy củ của sơn trang.

Nghe thấy lời của Vương trưởng lão, khóe miệng của Ngọc Nhân Long lần nữa nổi lên nụ cười ngạo nghễ, tự tin. Lúc này ngươi không đường để đi, bất luận ngươi lựa chọn thế nào cuối cùng đều khó thoát khỏi lòng bàn tay ta. Đi ra là chết, ở lại ta cũng đùa chết các ngươi, còn không cần tự mình động thủ, mượn lực lượng của yêu thú là được rồi. Hừ, thật cho rằng có gia đầu ngu ngốc mơ hồ này hỗ trợ, các ngươi liền có thể ra làm sao sao. Minh Ngọc sơn trang này là bản thiếu trang chủ định đoạt.

- Đi gọi trang chủ các ngươi Minh Ngọc Đan Vương đi ra, bản gia chủ đã nói, ta chỉ cùng người có thể làm chủ nói chuyện. Nếu không phải nể tình Minh Ngọc sơn trang còn có nhiều người vô tội như vậy ở trong, bản gia chủ thật sự lười quản chết sống của đám người các ngươi. Âm dương tương dung, đa pháp cùng tồn tại, hủy diệt một phương, áp chế không nổi. Đi nói cho Minh Ngọc Đan Vương, kêu hắn tới gặp bản gia chủ, có lẽ còn có cứu. Đúng vào lúc này, Nhậm Kiệt lại so với vừa rồi càng thêm bình tĩnh càng thêm khí phách, trực tiếp hướng về phía Vương trưởng lão phất phất tay. Ý tứ đó rất đơn giản, nhanh chóng đi gọi Minh Ngọc Đan Vương ra.

Ngọc Nhân Long lập tức ngây ra ở đó. Đùa gì thế, kẻ này đầu óc có vấn đề.

Loại thời điểm này hắn dám nói như vậy, hắn cho hắn là ai, mở miệng liền muốn gia gia tới gặp hắn. Gia gia hiện tại đang có chuyện lớn cần bận rộn, trợ giúp lão tổ tông đột phá, làm sao sẽ có thời gian tới nơi này gặp hắn. Quả thật là không biết cái gọi là, không biết mình họ gì.

- A... ngươi... làm sao biết được... Chờ ta, ta lập tức đi mời trang chủ. Vương trưởng lão kia lúc này đã trợn mắt há hốc mòm, há hốc mồm muốn nói ra, đột nhiên phát hiện sự tình không đúng, nơi này quá nhiều người, vội vàng khống chế chính mình, sau đó hướng về phía Ngọc Nhân Long nói: - Thiếu trang chủ ngàn vạn chớ làm loạn, chuyện này quan hệ trọng đại, ta lập tức đi mời trang chủ ra. Vô Song ngươi mau dẫn bọn họ vào trong đại điện.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất