Tà Thiếu Dược Vương

Chương 134: Dược phẩm cũng có thể vượt qua tưởng tượng

Chẳng lẽ hắn còn biết luyện đan? Không đúng, những dược liệu này không phải dùng để luyện đan, hơn nữa hắn vẫn chỉ là Luyện Thể Cảnh, làm sao có thể luyện đan. Chế thuốc? Chẳng lẽ hắn còn có thể chế thuốc.
Nghe Nhậm Kiệt hỏi mượn lượng lớn dược liệu, Ngọc Thành cũng không khỏi sửng sốt, dược liệu cũng không phải là linh ngọc, tùy tiện nói ra một ít số lượng là được. Nhưng nghĩ tới những dược liệu kia, trong đầu lại không đoán ra được dùng để làm gì, điều này làm cho hắn rất khó hiểu.

Mập mạp đã sớm tập thành quen đảm bảo hậu cần cho cả đội. Nhậm Kiệt đi vào trong, hắn cũng lắc mình đi tới bên cạnh Tạ Kiếm, tiện tay dùng vải sạch bó thuốc cho hắn.

- Chớ lộn xộn, nếu tổn hại tới kinh mạch, lát nữa để phiếu cơm lão đại thấy là không xong đâu. Mập mạp đã tập thành quen, Tạ Kiếm lần này tuy rằng ngoan độc, nhưng không thể bằng được thương thế lúc lão đại chiến đấu với sát thủ.

- Ngọc Thành, lập tức đi chuẩn bị dược liệu đưa đến luyện đan thất. Ngọc Trường Không nhìn thấy Ngọc Thành còn ngẩn người ra, lên tiếng phân phó một tiếng, sau đó bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Ngọc Nhân Long, từ nhỏ chưa từng bị suy sụp cũng không phải chuyện tốt, mong rằng lần này hắn có thể ngộ ra.

Nghĩ tới những dược liệu vừa rồi Nhậm Kiệt hỏi mượn, cũng không phải dùng để luyện đan à, trong thời gian ngắn, ngay cả Ngọc Trường Không cũng không nghĩ ra. Nhưng mà nhìn thương thế của Tạ Kiếm, ít nhất cũng phải có Linh Đan trung phẩm chuyên trị thương thì mới có thể đảm bảo sau 3 ngày hoàn toàn khôi phục, nếu không sẽ lưu lại một chút ảnh hưởng. Trên thực tế lúc Tạ Kiếm bị thương, Ngọc Trường Không đã dùng thần thức nói rõ cho Nhậm Kiệt, hắn cũng chuẩn bị hai viên Liệu Thương Linh Đan trung phẩm, còn có một viên Dưỡng Linh Đan thượng phẩm giúp khôi phục lực lượng nữa.

Ngọc Trường Không tự nhiên nhìn thấu tình huống của Tạ Kiếm, có viên Dưỡng Linh Đan thượng phẩm này đủ để cho thực lực Tạ Kiếm lần nữa gia tăng, Minh Ngọc sơn trang tự nhiên không thiếu đan dược, ngay cả Dưỡng Linh Đan thượng phẩm trân quý hắn cũng đưa ra. Trước không nói hắn lo lắng cho Minh Ngọc sơn trang mình, chỉ là đại ân của Nhậm Kiệt với mình, với Minh Ngọc sơn trang, cho dù xuất hiện loại chuyện như vậy, hắn cũng cảm thấy mình vẫn còn thiếu nợ.

Nhưng tình huống lúc đó không thể phạt nặng, thậm chí ép chết Ngọc Nhân Long, mà cũng không thể đắc tội với Nhậm Kiệt, cho nên hắn cũng không có biện pháp, đành phải tìm cơ hội bù đắp về sau. Nhậm Kiệt không khách khí nhận hết, nhưng lại nói bây giờ còn không cần dùng. Hiện tại không cần dùng, chẳng lẽ hắn muốn dùng những dược liệu kia giúp Tạ Kiếm khôi phục thương thế?

Nếu như dùng để luyện đan, như vậy những dược liệu kia căn bản không đủ. Còn muốn chế thuốc, vậy thuốc chế ra ngay cả Linh Đan hạ phẩm kém nhất cũng không bằng, thật là kỳ quái.

Bên trong luyện đan thất của lão Đan Vương Ngọc Trường Không, đám người Nhậm Kiệt tiến vào không bao lâu, Ngọc Thành đã đưa toàn bộ dược liệu hắn yêu cầu tới.

- Ráng chịu đi! Tuy rằng ngươi tránh được bộ vị trọng yếu, nhưng nếu không chữa trị tốt cũng sẽ để lại di chứng. Vừa rồi lão Đan Vương đã tặng ta hai viên Liệu Thương Linh Đan trung phẩm, nhưng mà ta nghĩ giữ lại về sau dùng.

Nhậm Kiệt bảo mập mạp sắp xếp lại dược liệu, làm công tác chuẩn bị, mình thì kiểm tra thương thế Tạ Kiếm, vừa kiểm tra vừa nói.

- Được! Tạ Kiếm trả lời rất đơn giản, dường như cánh tay hắn chưa từng bị thương vậy, để mặc cho Nhậm Kiệt muốn làm gì thì làm.

- Mập mạp, ngươi lại có tiến bộ rồi. Dược phẩm ngươi mới luyện chế ra còn hơn cả Linh Đan hạ phẩm bao nhiêu, thương thế của Tạ Kiếm cũng ổn hơn, lát nữa...

Nhậm Kiệt khen thuốc bôi của mập mạp, một câu khen này cũng chẳng có gì, nhưng mà lại giống như chọc vào tổ ong vò vẽ vậy.

- Phiếu cơm lão đại, vừa rồi ngươi nói cái gì, ta... Ta không có nghe lầm chứ, vừa rồi ngươi... Nói, nói dược phẩm của ta còn tốt hơn cả Linh Đan hạ phẩm sao, có phải thật vậy không? Ta không nghe lầm chứ?

Mập mạp nhảy dựng lên, lập tức túm lấy Nhậm Kiệt, vô cùng kích động nhìn Nhậm Kiệt, giống như nghe được một tin động trời mà kích động vậy.

Lại nữa! Nhậm Kiệt bị mập mạp làm cho mê man rồi, có cần phải kích động như vậy không? Chẳng lẽ bình thường mình không khen ngợi hắn sao?

- Không sai, Linh Đan hạ phẩm có thể miễn cưỡng ngưng tụ thành hình linh đan, cũng tạm được. Nhưng mà so ra vẫn còn kém dược phẩm của ngươi một chút, nhưng mà như vậy có gì mà phải kích động?

Nhậm Kiệt cũng rất kỳ quái, mập mạp kích động vì cái gì?

- Dĩ nhiên là kích động rồi... Mập mạp kích động nói: - Dược phẩm à, dược phẩm ta sử dụng chính là dược phẩm Dược sư có thiên phú trở thành Luyện đan sư mới có thể chế ra được. Trong mắt đám người kia, dược phẩm làm thế nào đi nữa cũng không thể vượt qua được đan dược, đan dược, đan chính là thuốc tinh hoa, thuốc thăng hoa, đan cao quý vô cùng, thuốc không thành đan thì chẳng là cái gì, chưa nói tới giá trị của nó.

- Tại thế tục, Dược sư còn có một chút thân phận, nhưng ở trong giới Luyện Đan sư, Dược sư chẳng là cái thá gì, mà dược phẩm vĩnh viễn là rác rưởi, không thể luyện chế thành đan, không phải Luyện Đan sư thì vĩnh viễn là phế vật.

Mập mạp vô cùng kích động nói, Tạ Kiếm cũng khẽ gật đầu, nếu một màn này để người khác thấy được, có lẽ bọn họ sẽ kích động muốn khóc mất.

Những điều này Nhậm Kiệt còn chưa biết, cũng lần đầu tiên nghe nói, nhưng mà hắn lại không quá để ý.

- Luyện chế thành đan cũng chỉ là một phương thức dùng dược vật mà thôi, không cần khoa trương như vậy chứ, chủ yếu vẫn là hiệu quả của nó. Giống như thương thế của Tạ Kiếm bây giờ, tay của hắn đã đặc thù, lại bị phi kiếm đâm qua. Nói như ngươi thì nhất thiết phải dùng Liệu Thương Đan trung phẩm mới chữa được hoàn toàn, nhưng phương pháp phối hợp những dược vật vừa rồi ta nói cũng có hiệu quả giống vậy. Chỉ có điều những dược liệu này là ta đặc biệt dựa theo tình huống của Tạ Kiếm mà chế ra. Hiệu quả cũng tạm như Liệu Thương Đan trung phẩm, mà Liệu Thương Đan trung phẩm lại khó luyện chế, để lại lúc cần dùng thì thích hợp hơn.

Theo Nhậm Kiệt, đan dược giống như một loại dược phẩm kháng khuẩn, bất kể thân thể ngươi bị thương ở đâu, chỉ cần ở trong phạm vi dược lực này là sẽ có hiệu quả. Mà dược vật mình phối trí, thì phải có đối tượng, giống như thuốc đông y vậy, chỗ kỳ diệu là phối thuốc, là đối tượng.

- Ừ, ừ, ừ... Mập mạp liên tục gật đầu, giống như gà mổ thóc vậy.

Hơn nữa càng làm cho Nhậm Kiệt hết chỗ nói rồi chính là, trong mắt mập mạp lại lóe lên một tia cảm động, Nhậm Kiệt ngẫm lại lời của mình cũng không gợi tình gì, sao lại cảm động như vậy.

- Phiếu cơm lão đại, ngươi quả thực rất... quá tốt, ngươi nói đúng lắm.

- Tự ta cũng không phát hiện ra ta tốt ở chỗ nào. Nhậm Kiệt kỳ quái nhìn mập mạp, hôm nay mập mạp bị sao vậy, thật kỳ quái, giống như bị người ta chọt trúng cái gì vậy, hưng phấn, kích động, không giải thích được.

Khi lục thẩm bị bệnh, lục thúc đã nghĩ rất nhiều biện pháp, chẳng qua lúc đó lục thúc nói rất đơn giản. Hiện tại biết lục thúc chính là Tu La Vương, chỉ sợ biện pháp lục thúc nghĩ ra nhiều không kể xiết, về phần đan dược tốt chưa chắc chưa từng dùng qua. Nhưng trừ phi tìm được đan dược siêu cấp, trong nháy mắt đủ để làm tiêu biến tất cả đan dược, nếu không không được hốt thuốc đúng bệnh thì sẽ không chữa khỏi.

- Bởi vì tất cả... Mọi người đều cho rằng Diệu Dược sư không có tiền đồ, chỉ mong học luyện đan, cho nên dược phẩm mới... Mập mạp vừa cười vừa khóc.

Vốn ư Nhậm Kiệt còn kỳ quái, nhưng nhìn thấy bộ dáng tên mập vừa cười vừa khóc, trong lòng vừa động. Mình từng nói qua, thiên phú mập mạp rất tốt, theo lý thuyết đã sớm luyện được đan dược, lúc trước Nhậm Kiệt còn cho rằng mập mạp lười biếng không chịu tu luyện, lực lượng không đủ cho nên không có biện pháp luyện chế. Nhưng mà giờ khắc này, y dường như hiểu rõ điều gì đó, bên trong dường như có ẩn tình.

- Chế thuốc, chế thuốc, bây giờ ta có thể luyện chế được dược phẩm so được với Linh Đan hạ phẩm rồi, phiếu cơm lão đại, ngươi chế thuốc nhanh lên, ta muốn xem dược phẩm ngươi luyện chế ra hiệu quả còn hơn cả Linh Đan trung phẩm... Mập mạp kích động một hồi, chợt chạy tới vơ đống dược liệu đến trước mặt Nhậm Kiệt nói.

Kiểm tra xong cho Tạ Kiếm, Nhậm Kiệt bắt đầu phối trí dược phẩm.

Tạ Kiếm nghe vậy cũng ngưng thần nhìn dược phẩm Nhậm Kiệt phối trí, bởi vì hắn hiểu rất rõ sự chênh lệch giữa Diệu Dược sư và Linh Đan sư.

Bởi vì trong sở học của hắn, Diệu Dược sư chỉ là học đồ, Linh Đan sư mới được coi là chính đồ, mới có tiền đồ. Dược phẩm vĩnh viễn không thể sánh được với đan dược, dược phẩm là cấp thấp, chỉ có người không đủ lực lượng mới dùng gì.

Vậy mà bây giờ Nhậm Kiệt lại đi điều phối một loại dược phẩm hiệu quả ngang ngửa với Linh Đan trung phẩm. Quả là nghịch thiên.

Trong lòng nghĩ, hắn lại nhìn tay mình, đúng như Nhậm Kiệt nói, hiệu qua chẳng kém gì Linh Đan hạ phẩm...

Kích động nhất là mập mạp, bởi vì nếu trước kia nói là luyện chế ra dược phẩm hiệu quả còn hơn cả Linh Đan hạ phẩm, nhất định sẽ bị mọi người khinh bỉ.

Nhưng hôm nay hắn mới phát hiện, chẳng những mình bất tri bất giác làm được, hơn nữa phiếu cơm lão đại còn mạnh hơn cả mình, ý nghĩ vừa rồi của phiếu cơm lão đại hắn cũng không nghĩ tới. Thời khắc này trong lòng hắn chỉ có một cảm giác, phiếu cơm lão đại con bà nó, quá vĩ đại, còn vĩ đại hơn cả đám cao cao tại thượng tự cho là đúng kia.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất