Tà Thiếu Dược Vương

Chương 195: Bản gia chủ có thể làm được!

Bất tri bất giác từ Yêu Thú Thâm Uyên trở lại đã được một tháng, hôm nay lại là một đêm trăng tròn. Nhậm Kiệt hiện tại đã hỏi thăm qua Tề Thiên, đêm trăng tròn những thứ kia cũng có thể bộc phát một chút, cũng không phải là cố định ở ngày nào đó, chênh lệch mấy ngày ảnh hưởng cũng không phải là đặc biệt lớn.

Nhất là theo lực lượng của Tề Thiên từ từ khôi phục, cộng thêm cảm ngộ của Tề Thiên chút ít chữ trong Thánh nhân luận đạo mà Nhậm Kiệt vẽ ra có thu hoạch rất lớn, kèm theo lực lượng của Tề Thiên khôi phục, cảnh giới cũng đang tăng lên.

Nếu như chỉ là tu luyện đơn thuần, đến Âm Dương Cảnh âm hồn loại trình độ này, cũng không thể tu luyện nhanh như vậy.

Nhậm Kiệt vừa nói lời này, nhất là động tác này, thân thể của Kiếm Vương Long Ngạo thoáng cái cũng dừng lại, ngay cả vẻ mặt của lão Đan Vương Ngọc Trường Không cũng biến thành ngưng trọng, cũng cho là có chuyện gì xảy ra.

Chẳng qua là trong lòng hai người tất cả cũng đang nghi ngờ, bởi vì bọn họ cũng không phát hiện có vấn đề gì, mặc dù bọn họ bị thương nặng, nhưng thần thức lại không có vấn đề gì, không bị ảnh hưởng quá lớn.

- Hôm nay ánh trăng tròn như vậy, Thú bá, dừng lại chúng ta nhắm trăng một chút.

Nhậm Kiệt vừa nói xong, lại nói một câu cùng Thú bá, Nhậm Kiệt nói xong Thú bá lập tức để cho Linh Thú tọa giá đang đi về phía trước với tốc độ cao từ từ chậm lại.

Kiếm Vương Long Ngạo đã chậm rãi nắm chặt cái cự kiếm kia, ánh mắt cũng từ từ trở nên lạnh, cảm giác kia giống như là một thanh bảo kiếm sắc bén rốt cục sắp tuốt ra khỏi vỏ. Tình huống thân thể của chính mình hắn tự nhiên biết, hắn có thể kiên trì đến hiện tại không có buông bỏ, là bởi vì hắn cảm giác mình còn thiếu lão Đan Vương, nếu như nguyên nhân không phải lão Đan Vương thì hắn không đến nổi như thế, hắn muốn dùng tánh mạng sau cùng của chính mình làm tiếp một ít chuyện, Long Ngạo hắn chưa bao giờ thích thiếu người ta thứ gì.

Nhưng bất luận là trước kia, hay là giờ phút này tánh mạng sắp đi tới điểm cuối cùng, cho tới bây giờ hắn chưa từng bị vũ nhục, giờ phút này sự nhẫn nại của hắn đã sắp tới cực hạn.

Lão Đan Vương hiển nhiên cực kỳ hiểu rõ Kiếm Vương Long Ngạo, động tác rất nhỏ của hắn lập tức bị phát hiện, vẻ mặt của lão Đan Vương hơi hơi biến đổi, lập tức liền chuẩn bị ngăn cản Kiếm Vương Long Ngạo.

- Ba tên Âm Dương Cảnh đỉnh phong đồng thời tìm kiếm, còn không cần lục soát cả Minh Ngọc Hoàng Triều, chỉ cần tìm kiếm trong phạm vi 3 vạn dặm sau khi các ngươi bị thương, hẳn là không hao phí bao lâu thời gian sẽ tìm tới nơi này. Nếu như muốn trì hoãn một ít thời gian, biện pháp tốt nhất chính là để cho bọn họ phán đoán sai lầm, để cho phương hướng tìm tòi của bọn họ xảy ra vấn đề, đầu tiên chính là để cho bọn họ nhận thấy được khí tức của hai người các ngươi.

Nhậm Kiệt vừa nói, đột nhiên nhấc tay lên, lăng không trực tiếp vọt tới chỗ lão Đan Vương.

Trong nháy mắt một đoàn chân khí bao trùm lão Đan Vương, chân khí này so với pháp lực bình thường còn hùng hậu hơn, Nhậm Kiệt đạt tới Chân Khí Cảnh tầng thứ tám, chân khí đã sinh ra biến hóa đặc biệt, trong mơ hồ nếu như cần đã có thể cảm ứng, khuấy động pháp lực.

Bất quá Nhậm Kiệt cũng không cần như thế, trong nháy mắt những chân khí kia ngưng tụ tạo thành trận pháp. Lão Đan Vương cũng rất là kỳ quái, bởi vì hắn có thể cảm giác được những chân khí này đang ngưng tụ khí tức của hắn, bất quá hắn không giống Kiếm Vương Long Ngạo, huống chi Nhậm Kiệt đã cứu hắn, đối với chuyện Nhậm Kiệt làm việc hắn luôn luôn cảm giác được bí hiểm, cho nên lần này cũng vô cùng phối hợp, không nhúc nhích.

Vừa sử dụng chân khí trận pháp thu thập khí tức của lão Đan Vương, Nhậm Kiệt vừa lấy ra một chút tài liệu phù văn trong trữ vật giới chỉ, giơ tay lên nhanh chóng sửa đổi, một đám phù văn đặc thù đã xuất hiện, không ngừng tổ hợp cùng trận pháp chân khí mà Nhậm Kiệt tạo thành.

Chân khí ngưng tụ thành trận pháp? Điều này sao có thể, cho dù Chân Khí Cảnh tầng thứ tám, cũng không thể phóng thích chân khí như thế, còn có thể tạo thành trận pháp, điều này sao có thể?

Còn nữa, hắn đang khắc cái gì, phù văn, tốc độ này cũng quá nhanh đi, hơn nữa những phù văn này là phù văn gì vậy, chính mình . . . Làm sao đều xem không hiểu?

Kiếm Vương Long Ngạo kinh ngạc nhìn Nhậm Kiệt, trên thực tế lão Đan Vương, Ngọc Thành bọn họ cũng giống vậy, cũng trợn to hai mắt kinh ngạc nhìn cử động của Nhậm Kiệt.

Thân phận địa vị của bọn họ, tự nhiên đã từng thấy phù văn rồi, tự nhiên cũng thấy trận pháp rồi, vốn dĩ chân khí của Chân Khí Cảnh phóng ra ngoài ngưng tụ thành trận pháp, bọn họ nghe cũng chưa từng nghe qua, hơn nữa khắc phù văn giống như đang chơi vậy, điều này cũng thật bất khả tư nghị.

Phải biết rằng trước kia chút ít người khắc phù văn, trận pháp cũng đều phải rụt rè cẩn thận, rất sợ sai lầm một phân đoạn, hắn thì ngược lại, hạ bút thành văn, tốc độ cực nhanh làm cho người ta hoa cả mắt.

Theo Nhậm Kiệt khắc chút ít phù văn áp vào trên chân khí trận pháp mà Nhậm Kiệt tạo ra, từ từ chân khí trận pháp kia không ngừng áp súc, ngưng tụ.

"Bành!

Sau một khắc, trận pháp, phù văn không ngừng áp súc, không ngừng ngưng tụ đột nhiên thành hình, sau đó mọi người liền thấy ở trước mặt lão Đan Vương xuất hiện một người nhỏ bằng chân khí hình thành từ vô số trận pháp tổ hợp, bên ngoài có thêm rất nhiều phù văn đặc biệt rất nhỏ, mà khí tức người nhỏ bên trong đó hoàn toàn giống lão Đan Vương như đúc, chẳng qua là yếu ớt hơn nhiều.

- Chắn Kiếp Thần Ngẫu!

Thấy Nhậm Kiệt lấy chân khí ngưng tụ trận pháp,, phù văn phụ trợ ngưng tụ người nhỏ, lão Đan Vương cùng Kiếm Vương theo bản năng không nhịn được mà bật thốt lên.

Chắn Kiếp Thần Ngẫu a, đây chính là thứ trong truyền thuyết thần thoại, hơn nữa còn là thứ truyền thuyết thần thoại trong mắt của người đụng chạm đến cấp bậc Thái Cực Cảnh như bọn họ.

Ngay cả Ngọc Thành một bên thấy người nhỏ này, cũng không nhìn ra bất cứ vấn đề gì.

Cho nên lão Đan Vương cùng Kiếm Vương mới có thể giật mình như thế, chuyện này thật bất khả tư nghị, phải biết rằng sở dĩ bọn họ biết, là bởi vì từ Âm Dương Cảnh đỉnh phong muốn bắt đầu đặt chân lên Thái Cực Cảnh, sẽ gặp phải ba kiếp, Âm Dương Cảnh đặt chân lên Thái Cực Cảnh gặp phải chẳng qua là đạo kiếp nạn thứ nhất. Nhưng là trong truyền thuyết, có người có thể chế tạo ra Chắn Kiếp Thần Ngẫu, có thể giúp người ta ngăn trở kiếp nạn, thậm chí ngay cả Thiên kiếp xuất hiện khi Thái Cực Cảnh đánh sâu vào Pháp Thần Cảnh cũng có thể ngăn trở.

Chẳng qua ai cũng không tin thật sự có vật này, nhưng thứ trước mắt này lại giống trong truyền thuyết như đúc, này . . .

- Không có kiến thức, không hiểu cũng đừng nói lung tung, nếu không phải bổn đại gia đang bề bộn, sẽ hảo hảo dạy ngươi.

Không đợi Nhậm Kiệt nói, Tề Thiên đã nói một câu, để cho lão Đan Vương cùng Kiếm Vương Long Ngạo đang khiếp sợ cũng là sửng sốt.

Đồng thời sắc mặt biến hóa, bởi vì lời này của Tề Thiên quá kiêu ngạo, thật là bá đạo, hắn cho rằng hắn là ai.

- Ngươi cũng đừng động . . .

Lúc này, Nhậm Kiệt đột nhiên chỉ tay về phía Kiếm Vương Long Ngạo, Long Ngạo thấy Nhậm Kiệt thực hiện việc làm giống như mới vừa rồi Nhậm Kiệt làm với lão Đan Vương lần nữa, sửng sốt một chút vẫn là không có hiểu, hắn cũng muốn xem một chút xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra, mỗi một việc mà tiểu tử này làm đều làm cho người ta bất khả tư nghị, khó có thể tin như vậy.

Nhậm Kiệt phóng thích ra đại lượng chân khí lần nữa, lấy chân khí ngưng tụ trận pháp, sau đó không ngừng khắc phù văn dán sát vào bên trên, đồng thời mở miệng nói.

- Khoảng cách này Chắn Kiếp Thần Ngẫu có thể có khoảng cách 10 vạn tám ngàn dặm, bất quá nói đến ý tứ đại khái có một chút như vậy, ta cũng nghĩ đến chế luyện Chắn Kiếp Thần Ngẫu trong truyền thuyết. Chắn Kiếp Thần Ngẫu cao nhất có thể thay thế bổn tôn ngăn cản kiếp nạn, chủ yếu chính là làm cho người ta không phân rõ thiệt giả, Chắn Kiếp Thần Ngẫu chân chính mới có thể hoàn toàn giống như chân nhân, hiệu quả so với phân thân còn mạnh hơn, nhưng cái này bất quá là thu thập khí tức của đem bọn ngươi, sau đó mô phỏng theo việc các ngươi bị thương để hấp dẫn địch nhân, mới có thể chống đở một thời gian ngắn.

- Các ngươi bị thương quá nặng, trong khoảng thời gian ngắn ai cũng không có biện pháp trị lành, cho nên bản gia chủ cần đầy đủ thời gian, thời gian này địch nhân sẽ không cho ngươi, vậy cũng chỉ có thể tự nghĩ biện pháp để tranh thủ, lợi dụng cái này dẫn dắt bọn họ rời đi là biện pháp tốt nhất.

Lúc này Nhậm Kiệt vừa giải thích, vừa nhanh chóng chế luyện một người phù văn khác lần nữa, tượng người chân khí ngưng tụ khí tức.

Mặc dù Nhậm Kiệt đã giải thích,, nhưng lão Đan Vương cùng Kiếm Vương Long Ngạo cũng là nổi cơn sóng trong lòng, Chắn Kiếp Thần Ngẫu, cho dù chẳng qua là có hiệu quả lúc đầu thật sự cũng làm cho người ta rất bất khả tư nghị.

Lão Đan Vương mặc dù biết Nhậm Kiệt không giống bình thường, nhưng lúc này nhìn Nhậm Kiệt vừa nói chuyện vừa chế luyện, vẫn bị sợ hết hồn, mình đã cảm thấy đủ coi trọng, nhưng mỗi lần luôn luôn phát hiện những gì mình biết vẫn là quá ít, vẫn là sẽ bị Nhậm Kiệt hù dọa.

Mà Kiếm Vương Long Ngạo lúc này đã không nói gì nữa, bởi vì bằng vào chiêu thức ấy cũng đủ để hắn im lặng, hơn nữa giờ phút này hắn hồi tưởng lời nói Nhậm Kiệt mới vừa nói, nếu như đều là thật . . .

Trên thực tế, hắn thật sự đi đến phía trước cánh cửa đột phá một tầng, trên thực tế hắn thật sự có biện pháp biết cứu trị chính mình cùng lão Đan Vương như thế nào, điều này sao có thể, thương thế của mình tự mình biết, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ngũ tạng lục phủ cơ hồ vỡ vụn không nói, ngay cả âm hồn, dương hồn cũng đã bị hao tổn, như vậy sao có thể cứu trị, trừ phi hắn có bảo vật hoặc là Thiên Đan tuyệt phẩm trong truyền thuyết.

Nếu như không thể cứu trị, hiện tại hắn đang làm cái gì, giờ phút này Kiếm Vương Long Ngạo đã cảm nhận được, Nhậm Kiệt này tuyệt đối không thể nào nhìn không ra thương thế của chính mình cùng lão Đan Vương nghiêm trọng, nếu như nói lão Đan Vương còn có một chút hy vọng, chính mình cơ hồ đã không thể nào.

Chính vì vậy, trên cơ sở này, nghe được chút ít lời nói kia của Nhậm Kiệt hắn lại càng phát ra hỏa khí khó có thể áp chế.

- Tốt lắm, ngươi quen thuộc nơi nào thì ngươi đi hướng đó, dẫn bọn hắn đi càng xa càng tốt, chính mình chia ra cũng nguy hiểm, thừa dịp hiện tại mau sớm bộc phát lực lượng rời khỏi xa nơi này một chút trước.

Nhưng vào lúc này, Nhậm Kiệt đã hoàn thành chế luyện tượng người khí tức khác, sau đó giao toàn bộ hai tượng người khí tức cho Tề Thiên, sau đó dặn dò Tề Thiên một câu.

- Chết rồi thì không cần nói, ngươi lại để cho ta sống tới đây là được.

Tề Thiên cũng không thèm để ý, đối với hắn mà nói đây bất quá là phân thân của lực lượng yếu ớt mà Nhậm Kiệt thả ra từ trong tấm bia đá, nhận lấy hai tượng người khí tức mà Nhậm Kiệt đưa cho, sau một khắc lực lượng trong thân thể của hắn tăng vọt.

Mặc dù giờ phút này hắn không được biến thân thành cự viên, nhưng trong chớp nhoáng này lực lượng cũng kinh khủng như lúc ấy biến thành cự viên đột nhiên tập kích Cửu Đầu Long Vương, dù sao gần đây lực lượng của hắn cũng có tăng lên, uy lực bạo phát ra cũng cường hãn hơn rất nhiều.

Tề Thiên người bá đạo, hung hãn này nói ra lời nói giống như trước để cho Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương Ngọc Trường Không cũng ngoài ý muốn, giật mình, không giải thích được?

Nhưng đối với chuyện tình về Nhậm Kiệt, hắn vẫn là tương đối ủng hộ, học hỏi như ban đầu Nhậm Kiệt thả hắn ra từ trong tấm bia đá, không nói có phục hay không, mọi người giúp đỡ cho nhau.

Mà đi theo bên cạnh Nhậm Kiệt, đủ việc mà Nhậm Kiệt đã làm, cũng làm cho Tề Thiên sợ hãi than,; hiện giờ thế gian thậm chí có người tà khí như vậy, tu luyện ở Linh Thú tọa giá đã lâu, cũng là nên hoạt động một chút, cho nên Nhậm Kiệt cho hắn vật này hắn nhận lấy rồi rời đi không chút do dự.

Sau đó, trong nháy mắt người của hắn xông về phía chân trời, hóa thành một đạo tia sáng, trong chớp mắt đã biến mất ở trong tầm mắt mọi người.

Này!

Lần này trừ Nhậm Kiệt, lão Đan Vương tự thân, Kiếm Vương Long Ngạo, Ngọc Thành tất cả đều trợn tròn mắt, bởi vì mới vừa rồi lực lượng Tề Thiên bộc phát ra trong nháy mắt đã vượt qua gấp mấy chục lần lực lượng của bản thân hắn, kia hoàn toàn không phải là lực lượng mà Âm Dương Cảnh âm hồn có thể bộc phát ra, lực lượng đủ để sánh ngang Âm Dương Cảnh dương hồn tầng thứ tám trở lên.

Hơn nữa lão Đan Vương Ngọc Trường Không cùng Kiếm Vương Long Ngạo đồng thời cũng cảm nhận được, lực lượng trong cơ thể Tề Thiên tựa hồ còn đang bành trướng, cũng chưa hoàn toàn bộc phát ra.

Này . . . Điều này cũng thật bất khả tư nghị a, cho dù có thấy lá bài tẩy, cũng không có khoa trương như vậy, trong nháy mắt lực lượng tăng vọt dữ dội như vậy, vậy tu luyện của người khác coi là cái gì.

So sánh với có pháp bảo Linh khí tuyệt phẩm còn kinh khủng hơn, đây cũng quá biến thái a.

Không, biến thái không đủ để hình dung sự kinh khủng kia, đây đã là nghịch thiên. Mấu chốt là, người này thế nhưng nghe lời nói của Nhậm Kiệt như vậy.

Ban đầu ngay cả lão Đan Vương cũng cho rằng, đây chỉ là một cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh bình thường mà Nhậm gia phái tới để bảo vệ Nhậm Kiệt mà thôi, nhưng bọn hắn bây giờ đã hoàn toàn tỉnh ngộ, tuyệt đối không thể nào, Nhậm gia nếu là còn có người như thế, bọn họ không thể nào không biết. Hơn nữa nhìn cảm giác của đại hán kia, còn có tình huống hắn nói chuyện, hơn nữa một câu nói cuối cùng của hắn càng làm cho hai người mê mang.

Hai vị tồn tại cường đại cũng liệt vào tên thứ hai của Bát Đại Vương Giả, trong chớp nhoáng này cũng cảm giác được mê mang, đã chết còn không coi vào đâu?

Con bà nó, còn có chuyện biến thái, kinh người hơn so sánh với lời này sao?

Đây là người nào a, không đúng, đây có phải là người hay không a?

- Ngài trở về hồi tưởng lại hết thảy mới vừa phát sinh, ta cũng không có xấu hổ hoặc là thổi phồng cái gì, trên thực tế ta muốn thổi phồng cũng không thổi phồng được, ha ha . . .

Nhậm Kiệt thấy bộ dáng lão Đan Vương, nhất là Kiếm Vương Long Ngạo trợn mắt hốc mồm, cười nói.

- Cho nên ngài vẫn là ngồi xuống đi, thương thế của ngươi ta biết, khó là khó khăn một chút, nhưng hẳn là còn không đến mức không có hy vọng, chỉ cần trước mắt không có chết chúng ta sẽ phải cố gắng. Hiện tại lực lượng của ta tiêu hao quá nhiều, chờ ta khôi phục một chút rồi chúng ta đến Nhậm Kiệt, ta hảo hảo kiểm tra một chút cho các ngươi, nghĩ ra phương pháp ứng đối.

Nhậm Kiệt nói cùng Kiếm Vương Long Ngạo, giờ phút này lại để cho Kiếm Vương Long Ngạo hồi tưởng lại cuộc nói chuyện, tranh chấp mới vừa rồi của bọn họ, đủ để hắn hiểu được rất nhiều chuyện, Kiếm Vương Long Ngạo tính cách quật cường hơn nữa, ngạo khí hơn nữa, cũng sẽ không muốn chính mình chết, cũng sẽ hiểu được đúng sai, thị phi, nếu không cha mình sẽ không lưu hắn lại, lão Đan Vương cũng sẽ không bị hắn kéo dài tới sắp chết còn quan tâm tới hắn.

Kiếm Vương Long Ngạo đúng là nghĩ đến cuộc nói chuyện của hai người lúc nãy, đại hán Tề Thiên đi theo Nhậm Kiệt thật có thể lấy cảnh giới Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ hai dùng một quyền đánh bay Cửu Đầu Long Vương, mang theo Nhậm Kiệt từ Cửu Long Đàm trốn ra ngoài, sau đó trong vòng một tháng tăng lên tới âm hồn tầng thứ năm, Nhậm Kiệt này càng thêm bất khả tư nghị, mặc dù lớn tuổi như vậy nhưng chẳng qua là Chân Khí Cảnh rất bình thường, nhưng tốc độ tu luyện của hắn còn có giọng nói cùng phương thức cái loại nầy, đủ để hắn có thể ngạo thị hết thảy tồn tại, bao gồm cả việc có thể tùy ý phá bản ghi chép của chính mình, thậm chí cười nhạo mình.

Sau khi nghe lời nói của Nhậm Kiệt, Kiếm Vương Long Ngạo không nói gì, chậm rãi ngồi xuống.

- Cứu sống hắn, nếu như ta đã chết hết thảy của Thiên Long kiếm trang đều thuộc về ngươi, nếu như ngươi cũng có thể cứu sống ta, ta thiếu ngươi hai phần nhân tình, bất kỳ yêu cầu gì của ngươi ta cũng sẽ đồng ý, nếu như là yêu cầu ta không đồng ý, nhân tình của hắn ta dùng Thiên Long kiếm trang hoàn lại, còn nhân tình ngươi cứu ta, ta sẽ dùng mạng hoàn lại cho ngươi.

Kiếm Vương Long Ngạo gầy còm giống như lão đại gia ở nông thôn đặt cự kiếm kia ở trên đùi lần nữa, ngồi xuống nhìn Nhậm Kiệt nói xong, sau đó nhắm mắt lại rõ ràng không muốn nói thêm cái gì nữa, bởi vì hắn cảm giác hôm nay bị kích thích cùng đánh sâu vào quá lớn, nếu như tiếp tục nói nữa, chính hắn cũng sợ sẽ khó có thể kiên trì tới Nhậm gia.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất