Tà Thiếu Dược Vương

Chương 635: Còn chưa tính là đại quân vô địch

Đại doanh Tây Nam dù không bị đánh đến cực hạn muốn sụp đổ như đại doanh Tây Bắc, nhưng cũng gánh chịu không ít áp lực, nhất là sau khi phái ra số lượng lớn quân đội tinh nhuệ chi viện Tây Bắc, nhưng mọi chuyện đều đã qua.

Khi Thiên Long Quân cùng cận vệ đội chạy đến, chiến đấu đã kết thúc, nháy mắt đánh tan những phần tử ngoan cố Thiên Hải Đế Quốc, sau đó lợi dụng ảnh hưởng từ những người đầu hàng, làm binh lính Thiên Hải Đế Quốc biết được tình thế bây giờ, cũng cho bọn họ biết hậu quả của những gì Hải Lượng đã làm. Nhất là cho bọn họ biết hiện tại Thiên Hải Đế Quốc đã không tồn tại, chuyện còn lại trở nên đơn giản.

- Thiên Long Quân, cận vệ đội... Nhìn mọi chuyện được giải quyết trong thời gian ngắn, Nhậm Thiên Kỳ nhanh chóng phái người thu xếp, nhưng nhìn Chiến Thiên Long cùng Đồng Cường bay đến, nhớ lại những gì vừa thấy, vẫn còn khó tin đây là thật, thế gian sao có quân đội đáng sợ như thế.

- Bái kiến đại tướng quân. Bản thân Đồng Cường tuy rằng đã rất mạnh, dẫn dắt cận vệ đội có thể giết được cả lão tổ Thái Cực Cảnh, nhưng gặp Nhậm Thiên Kỳ vẫn cung kính hành lễ như thường.

- Ngũ đệ, ta thật là bị các người lừa khổ mà. Chiến Thiên Long cảm khái nói, nhìn Nhậm Thiên Kỳ đang khiếp sợ giật mình. Năm đó, Nhậm Thiên Kỳ cùng Nhậm Thiên Hoành liên hợp gần như độc lập ra ngoài, suýt nữa làm hắn giận muốn chết, nếu không phải bị nhốt ở Ngọc Kinh Thành, hắn đã sớm lao tới đánh bọn họ.

Hiện giờ mọi chuyện đã qua, cũng biết hai người này nghe theo lời đại ca, hiện tại nói lời này, gặp được Nhậm Thiên Kỳ, cũng cảm nhận được hắn khổ cực. 20 năm không thể về nhà, thừa nhận đủ loại ý kiến xem thường, phải gánh áp lực lớn cỡ nào.

Cho nên nói xong, không chờ Nhậm Thiên Kỳ nói gì, Chiến Thiên Long đã bước lên, giang tay ôm lấy Nhậm Thiên Kỳ: - Ngũ đệ, khổ đệ rồi.

- Không khổ, thật không khổ, có thể đến ngày này thì cái gì cũng đáng. Nhậm Thiên Kỳ nói rồi, cũng gật đầu với Đồng Cường, không cần nói gì nữa.

Đợi Chiến Thiên Long buông ra, hắn vẫn không nhịn được nhìn về phía Thiên Long Quân, cận vệ đội, nói: - Năm đó đại ca đã nói, nếu như có thể gầy dựng được một chi đại quân như vậy, có thể tung hoành thiên hạ, đáng tiếc đại ca còn chưa kịp làm... Nhưng rốt cuộc các ngươi làm như thế nào, ngoài đại ca ra, nhiều năm qua chỉ có các ngươi dọa được ta, các ngươi lại... thật sự xây dựng thành quân đội như vậy, thật là khiến người ta khó tin.

- Ha ha... Nghe thể, làm cho Nhậm Thiên Kỳ khiếp sợ đến vậy, Chiến Thiên Long cũng không khỏi cười sảng khoái: - Có thể nhìn thấy ngũ đệ khiếp sợ đến thế, thật là không dễ dàng, nhưng cái này không liên quan tới chúng ta.

- Mọi chuyện đều do da chủ tự tay nắm giữ tạo thành, đại tướng quân ngài cũng biết rõ năng lực của ta, rất... có hạn, ngay cả ta cũng không ngờ sẽ có ngày này. Đồng Cường ở cạnh nói: - Hiện tại tuy rằng cận vệ đội cùng Thiên Long Quân đã có chút thành tựu quy mô, nhưng gia chủ đã nói, đây chỉ là mới bắt đầu. Cận vệ đội cùng Thiên Long Quân coi như mới bước vào cửa, còn cách xa mới tới đại quân vô địch chân chính, con đường còn xa lắm.

- Thế này mà chỉ mới bước vào cửa, vậy còn không phải đại quân vô địch, vậy phải thế nào nữa? Vừa rồi Nhậm Thiên Kỳ tận mắt nhìn thấy cận vệ đội, Thiên Long Quân chiến đấu hùng mạnh, giờ lại nghe Đồng Cường nói thế, ngay cả hắn cũng không tin.

Không phải chứ?

Vậy còn không phải đại quân vô địch, cái gì mới đúng?

Không nói vừa rồi cận vệ đội trực tiếp tiêu diệt lão tổ Thái Cực Cảnh, ngay cả Thiên Long Quân đánh vào trăm vạn đại quan cũng dễ như lấy đồ trong túi, đáng sợ nhất là bản thân bọn họ không bị thương vong lớn, cận vệ đội còn hơn thế. Cố tình bọn họ còn chưa đạt đến mức bị hạn chế, không dám tàn sát người thường giống Thái Cực Cảnh, đây mới chính là đáng sợ nhất, đại quân như vậy thì ai mà cản nổi?

- Có thể tung hoành giới tu luyện, tiêu diệt tông môn, tựa như đội thân vệ hoàng gia Hoàng triều thượng cổ trong truyền thuyết, hoặc là càng mạnh hơn, thế mới coi như đại quân vô địch là chân chính. Bởi vì dù sao cuối cùng Hoàng triều thượng cổ vẫn bị diệt, cuối cùng vẫn biến mất trong dòng sông lịch sử. Không đợi Chiến Thiên Long cùng Đồng Cường trả lời, tiếng nói của Nhậm Kiệt bỗng vang lên. Bọn họ chỉ nghe tiếng không thấy người, ngay khi muốn tìm, đột nhiên phát hiện Nhậm Kiệt đã bước đến cạnh, sóng vai đứng cùng Nhậm Thiên Kỳ, lẳng lặng nhìn đại doanh Tây Nam cùng Thiên Long Quân cận vệ đội, tựa như hắn vốn đứng ở đó.

- Bái kiến gia chủ. Chiến Thiên Long, Đồng Cường phát hiện Nhậm Kiệt, vội vàng cúi người hành lễ.

Tuy rằng Nhậm Thiên Kỳ cũng từng trải mưa gió, nhưng lúc này cũng cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, nếu đây là kẻ địch....

- Hôm nay là một lần chiến đấu cuối cùng với quân đội thế tục của Thiên Long Quân cận vệ đội, mặc kệ số lượng đối phương bao nhiêu, hiện tại các ngươi đã cảm nhận được, nó không trọng yếu. Đại quân tinh nhuệ thế tục đông hơn nữa, cũng đã không uy hiếp được đến Thiên Long Quân cận vệ đội, sau lần chiến đấu này, Thiên Long Quân, cận vệ đội sẽ chân chính tiến tới đại quân vô địch. Đây là thứ chuẩn bị cho Thiên Long Quân, cận vệ đội, để bọn họ dung hợp mọi thứ học hỏi cảm ngộ được trong lúc chiến đấu, tạo nền tảng tiến lên thành tựu cao hơn sau này. Nhậm Kiệt nói rồi, ngón tay bắn ra, hai chiếc nhẫn trữ vật đã sớm chuẩn bị giao cho Chiến Thiên Long, Đồng Cường.

Một lần chiến đấu cuối cùng? Như quân đội Hoàng triều thượng cổ, còn muốn mạnh hơn, huấn luyện thành quân đội có thể tiêu diệt tông môn?

Vừa nãy trong lòng Nhậm Thiên Kỳ còn chấn động, kinh ngạc không rõ làm như thế nào, hiện tại Nhậm Kiệt xuất hiện đột nhiên, còn nói như thế, hoàn toàn làm hắn câm họng. Đã sớm biết đứa cháu này, con trai của đại ca, gia chủ Nhậm gia, hoàn toàn khác người, làm việc không theo lẽ thường, luôn làm nhiều người chấn động không dám nghĩ, hôm nay vừa xuất hiện nói hai câu, làm cho Nhậm Thiên Kỳ thấy rõ ràng.

- Rõ! Chiến Thiên Long, Đồng Cường thì sớm quen với phong cách của Nhậm Kiệt, nhận lấy hai nhẫn trữ vật cũng không rề rà, nói với Nhậm Thiên Kỳ một tiếng rồi mỗi người về đội ngũ.

Cảnh này làm Nhậm Thiên Kỳ rung động, nên biết đội ngũ hùng mạnh như cận vệ đội, Thiên Long Quân, bình thường thì ngay cả người khống chế cũng khó nắm giữ, bọn họ đã sớm có cá tính riêng. Nói thẳng ra, đây là chuyện cấp trên vẫn luôn lo lắng, công cao chấn chủ, bất kể là đối với Hoàng triều hay gia tộc, đạo lý này luôn thông dụng, người nắm giữ quân quyền cùng quân đội đủ mạnh, đây là con dao hai lưỡi.

Nhưng điều này không tồn tại đối với Nhậm Kiệt, Thiên Long Quân tung hoành mấy chục vạn dặm, lộn ngược cả Thiên Hải Đế Quốc, trở về đại doanh Tây Bắc chém giết một phen, lại tới đại doanh Tây Nam, càng đừng nói cận vệ đội có thể đánh tan đại quân tinh nhuệ mà không tổn thất, ngay cả lão tổ Thái Cực Cảnh cũng bị đánh chết. Hai đội ngũ như thế, chiến thắng xong lại không có chút dao động, đây mới là điều đáng sợ.

Mà theo Nhậm Kiệt, những quân đội này như đứa nhỏ mới lớn, trực tiếp lấy thứ tốt ra cho bọn họ học tập, làm người ta ngạc nhiên là Chiến Thiên Long, Đồng Cường lại như đã quen.

Chẳng lẽ Đồng Cường nói thật, Thiên Long Quân cùng cận vệ đội đều là một tay gia chủ tạo thành?

Quân đội như vậy, ngay cả đại ca năm đó cũng không xây dựng thành công, không ngờ, thật là không ngờ, Nhậm Kiệt làm được. Hơn nữa còn mạnh hơn cả đại quân vô địch so với trong tưởng tượng, hùng mạnh hơn nhiều lắm.

- Ngũ thúc, tin rằng nhị thúc vẫn luôn bảo trì liên lạc với ngài, tình thế bây giờ ta cũng không nói nhiều, tình hình cha ta năm đó, ngài có biết chứ? Còn nữa, ngài có rõ chuyện cha ta mất tích bị nhốt? Đại doanh Tây Bắc, Tây Nam, nhị thúc cùng ngài thủ ở đây có dụng ý gì? Tuy rằng Nhậm Kiệt không chân chính qua lại với ngũ thúc Nhậm Thiên Kỳ, nhưng không cảm thấy xa lạ, cũng như khi gặp Nhậm Thiên Hoành. Thực tế hai người có thể nghe theo Nhậm Thiên Tung an bài, gánh vác bêu danh tổ chức Tây Bắc, Tây Nam nhiều năm, đã là chứng minh tốt nhất.

Cho nên Nhậm Kiệt đến rồi không nói nhảm một câu, vào thẳng vấn đề.

- Ngươi... sao lại biết? Vừa nghe hỏi thế, sắc mặt Nhậm Thiên Kỳ không khỏi thay đổi, tiếp theo không thể tin nhìn Nhậm Kiệt: - Ngươi... gia chủ, ngài đạt đến Pháp Thần Cảnh chí cao vô thượng?

Tuy rằng Nhậm Thiên Hoành luôn truyền tin tức bên Tây Bắc cho Tây Nam, cố gắng bảo trì tình báo thông suốt, nhưng chỉ là tình báo cơ bản. Nhậm Thiên Hoành không có thời gian cơ hội nói chuyện về Nhậm Kiệt cho Nhậm Thiên Kỳ.

Nhậm Kiệt cũng hiểu điểm này, cho nên nhìn phản ứng của Nhậm Thiên Kỳ, càng thêm xác định một chuyện, mình đoán không sai, Nhậm Thiên Kỳ quả thật biết nhiều bí mật.

- Mấy ngày trước ta vừa đánh chết một Pháp Thần Cảnh tối cao Thiên Hải Tông, cũng là mở ra nhẫn trữ vật mới biết được tin tức trong đó. Nhậm Kiệt không cố ý giải thích tình huống của mình, bởi vì bản thân hắn tương đối đặc thù, một hai câu không giải thích rõ.

Hắn nói vậy cũng không phải giả dối, quả thật có lực lượng đánh chết Pháp Thần Cảnh, thậm chí lực thần hồn, cảnh giới, cường độ thân thể đã đạt đến trình độ lão tổ tu luyện mấy ngàn năm.

Đương nhiên, chỉ là nói một chút chuyện thật, tránh né chuyện hắn không chân chính đạt đến Pháp Thần Cảnh.

- Trời thương xót, đại ca có hậu duệ như thế, Nhậm gia ta lo gì không thể kéo dài. Nghe thế, Nhậm Thiên Kỳ đột nhiên kích động run lên, tràn đầy mừng rỡ lẩm bẩm.

Tựa như một người gánh trên lưng vạn cân, cuối cùng nhìn thấy được hy vọng, áp lực vẫn còn, nhưng vì có hy vọng mà đã không còn nặng nề như trước.

Nhậm Kiệt không cắt ngang Nhậm Thiên Kỳ, tính tình của hắn khác với Nhậm Thiên Hoành, cũng biết được chuyện. Nhậm Kiệt lẳng lặng chờ, đồng thời trong lòng cân nhắc, kéo dài, lo gì không kéo dài, đã nghiêm trọng đến vậy sao?

- Nơi này không phải chỗ nói chuyện, mời gia chủ theo ta. Nhậm Thiên Kỳ cảm thán mấy tiếng, cuối cùng miệng khẽ động, nhưng không nghe âm thanh gì. Hắn đang nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, dùng tay ra dấu, không khách khí đi trước dẫn đường, dẫn Nhậm Kiệt vào khu trung tâm đại doanh Tây Nam.

Tình huống đại doanh Tây Nam hoàn toàn khác Tây Bắc, nếu như nói đại doanh Tây Bắc xây dựng như một trại lính lớn, vậy bên Tây Nam càng bình thường hơn, giống một quốc gia nhỏ.

Thực tế từ sau khi Hoàng triều thượng cổ sụp đổ, một lần vạn tông tung hoành, vạn quốc san sát, quốc gia chiếm mấy ngàn dặm xưng vương xưng bá thì quá nhiều. Đại doanh Tây Nam ấn theo địa thế tự nhiên, quản lý mấy hành tỉnh xung quanh, ở trong mắt Minh Ngọc Hoàng Triều và Thiên Hải Đế Quốc đều là một phương chư hầu. Nếu đặt ở vạn quốc san sát mấy ngàn năm, tuyệt đối là quốc gia cỡ trung, sức chiến đấu coi như đỉnh cao.

Trong này hoàn thiên vô cùng, tự thành hệ thống, vận hành rất tốt. Trình độ huy hoàng còn vượt qua Ngọc Kinh Thành. Với cảnh giới Nhậm Kiệt hiện tại, phát hiện điều này bỗng nhiên nghĩ tới, theo lý thuyết Ngọc Kinh Thành nên phải càng huy hoàng hơn, mà theo tư liệu mình biết, trước nay Ngọc Kinh Thành đều giống như vậy.

Trước kia không nghĩ nhiều, nhưng từ khi phát hiện đầu mối của lão cha để lại trong nhẫn trữ vật, hình tượng Ngọc Kinh Thành phóng to vô số lần luôn xoay quanh trong đầu Nhậm Kiệt. Lúc này nhìn đại doanh Tây Nam mà ngũ thúc chỉ xây dựng mấy chục năm, đã làm nó càng hưng thịnh hơn cả Ngọc Kinh Thành, càng khiến Nhậm Kiệt cảm thấy không đúng.

Hoàng tộc vẫn luôn cố ý áp chế Ngọc Kinh Thành phát triển, luôn khiến Ngọc Kinh Thành bảo trì dáng vẻ đó, vậy hoàng tộc có dụng ý gì? Có phải liên quan tới bản vẽ cha mình để lại?

- Gia chủ, năm đó đại ca vì để ta cùng nhị ca có thể phát triển tốt hơn, đồng thời làm hoàng đế giảm bớt kiêng kỵ Nhậm gia, cố ý bảo chúng ta biểu hiện khuynh hướng cắt cứ một phương, không chịu gia tộc khống chế. Ta cùng nhị ca lại không giống nhau, cho nên mới xây dựng đại doanh Tây Nam thành như thế này. Nhưng gia chủ cứ yên tâm, lực lượng nòng cốt chân chính đều trung thành với Nhậm gia, điểm này tuyệt đối không có vấn đề. Nhìn Nhậm Kiệt đi vào trung tâm đại doanh Tây Nam mà còn phồn vinh hơn cả Ngọc Kinh Thành, tụ tập ngàn vạn người, trở nên xuất thần, Nhậm Thiên Kỳ vội giải thích.

- Ừm... Nhậm Kiệt nghe vậy không khỏi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, cười nhạt xua tay nói: - Ngũ thúc nghĩ nhiều, ta chỉ là nhớ tới chút chuyện, trước kia không nghĩ nhiều, nhưng giờ ngẫm lại thì Ngọc Kinh Thành rất nhiều cổ quái.

Bất luận là hoàng đế, hay gia chủ gia tộc, hoặc tông chủ tông môn, đều có một mặt tương tự, là thuật cai trị. Hoàng đế muốn dùng thần tử, còn phải đề phòng thần tử kiêu ngạo, lớn mạnh sẽ có lòng riêng. Gia chủ cũng phải chú ý những người khác trong gia tộc có ý đồ khác, đều như nhau thôi.

Nhưng đối với Nhậm Kiệt, hắn chưa từng cân nhắc những điều này, một là hắn tự tin tuyệt đối vào thực lực của mình, cũng tự tin tuyệt đối vào ánh mắt nhìn người của mình. Hai là hiện tại Nhậm gia còn chưa tới lúc lục đục đấu đá, lúc này mà còn lục đục thì Nhậm gia thật sắp xong rồi.

Về phần Nhậm Thiên Kỳ lo lắng cũng bình thường, là bởi ở trong mắt hắn, Nhậm Kiệt đã là gia chủ chân chính, nắm giữ tất cả, hắn làm gì cũng phải thông báo rõ ràng.

Nghe Nhậm Kiệt tùy tiện không để ý, cùng với nhắc tới Ngọc Kinh Thành, Nhậm Thiên Kỳ lại yên lòng.

- Cái đó rõ ràng rắc rối, từ đường bên này là theo đại ca cố ý căn dặn thành lập lại, chính vì thế mà lúc đó náo loạn một hồi, cũng chắc chắn chuyện ta cùng nhị ca muốn tách riêng. Nhậm Thiên Kỳ dẫn đường phía trước, hai người đi qua khu trung tâm phồn hoa, tiến vào phủ đại tướng quân.

Nơi này không quá mức xa hoa, coi như trong quy củ, nhưng chỉnh thể lại như một vương quốc nhỏ. Chính như Nhậm Thiên Kỳ nói, hắn cùng Nhậm Thiên Hoành đều dùng cách của mình thi hành kế hoạch Nhậm Thiên Tung để lại. Mà từ đường trọng yếu không cần nghi ngờ đối với một gia tộc, Nhậm Thiên Kỳ xây từ đường khác ở đại doanh Tây Nam, dù hắn là chủ chi thứ này, nhưng lúc đó cũng gây ra sóng gió lớn.

May mắn Nhậm Thiên Tung nghĩ cách ấn xuống, mới tạo thành kết cục đã rồi.

Nhậm Kiệt trò chuyện với Nhậm Thiên Kỳ đi vào từ đường, tuy rằng trong này quả thật chỉ thờ phụng tổ tiên một mạch Nhậm Thiên Kỳ, nhưng Nhậm Kiệt vẫn hành lễ chính thức, sau đó nhìn Nhậm Thiên Kỳ, chờ hắn trả lời.

Nhậm Kiệt cảm giác được, trong này không chỉ đơn giản là từ đường, đây là trung tâm đại doanh Tây Nam, trận pháp được tồn tại mạnh mẽ giúp bố trí, gần bằng trận pháp đại doanh Tây Bắc mà sau đó được mình sửa đổi, có thể vận chuyển độc lập. Mà trong từ đường này là trung tâm trận pháp, bên dưới ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ. Vừa rồi Nhậm Kiệt đi vào hành lễ, đã cảm nhận được Nhậm Thiên Kỳ đang điều động cỗ lực lượng này.

Nhậm Kiệt nhìn sang, Nhậm Thiên Kỳ lấy ra một chiếc ngọc giản, rất giống ngọc giản mà Nhậm Kiệt nhận được từ lục gia Nhậm Thiên Tung, không thuộc dạng hiện đại, cổ xưa mang theo lực lượng đặc thù.

Oành! Nhậm Thiên Kỳ vận chuyển lực lượng, lực lượng ẩn giấu bên dưới từ đường được điều động, mượn trận pháp đại trận hội tụ vào ngọc giản trong tay.

Oong... Theo Nhậm Thiên Kỳ thúc đẩy, lực lượng bị dẫn động chuyển vào trong, ngọc giản cổ xưa phát ra tiếng rung, nháy mắt xuất hiện gợn sóng không gian như một cánh cửa, cao hai thước, rộng một thước.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất