Chương 45: Bất động như núi 1
“Anh Điền, anh cảm thấy chiêu vùng vẫy giãy chết của tôi có hiệu quả không?”
Liêu Văn Kiệt cầm đao đứng hiên ngang, sau lưng là ba người quản lý Cao, đối diện là Điền Vĩ Cường. Liêu Văn Kiệt đã đẹp trai lắm rồi, bây giờ xung quanh lại là những người có nhan sắc như vậy, càng làm nổi bật vẻ đẹp của hắn.
“Đại ca, để em tới xử tên đó!”
Tang Cửu thoát khỏi trận hỗn chiến, để A Uy cầm cự, nhanh chóng đi tới trước mặt Điền Vĩ Cường.
“A Cửu, cậu cẩn thận một chút, tên đó giả heo ăn thịt hổ, lúc trước vẫn luôn giả ngu.”
“Em biết rồi.”
Tang Cửu nghiêm túc gật đầu, sau đó thận trọng bước tới. Bầu không khí xung quanh vô cùng ngưng trọng, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lẳng lặng rơi xuống.
“Ha ha, đừng căng thẳng thế chứ, cứ thả lỏng ra.”
Liêu Văn Kiệt thấy thế thì khẽ cười, ném thanh đao trong tay xuống, sau đó giải thích với Tang Cửu: “Chúng ta là người tập võ, trong lòng lúc nào cũng đề cao võ đức. Nhìn anh tay không tấc sắt như thế, tôi không nỡ ức hiếp anh.”
“Cậu tốt bụng như thế cơ à?”
“Tất nhiên rồi, nếu anh không tin thì tôi nhường anh ba chiêu. Ba chiêu này tôi chỉ chịu đánh chứ không đánh trả.”
“Được lắm, đừng có mà nuốt lời, cậu không nói dối chứ?”
Tang Cửu ngoài mặt thì vui sướng, trong lòng thì thầm mắng Liêu Văn Kiệt là tên thiểu năng. Anh ta tin chắc chỉ ba chiêu mình sẽ đánh Liêu Văn Kiệt thành người tàn phế.
“Tất nhiên rồi.”
Liêu Văn Kiệt trịnh trọng gật đầu: “Những ai quen biết tôi đều rõ ràng, tôi chưa từng nói dối!”
“Được lắm, đã vậy thì tôi cũng không khách khí nữa.”
Tang Cửu sợ Liêu Văn Kiệt lật lọng, lại thêm Điền Vĩ Cường thúc giục nên nhanh chóng tung chiêu thứ nhất.
Liêu Âm Cước!
Chiêu đầu đã trí mạng, đủ thấy được sự tàn độc của những người này.
Trước đó Liêu Văn Kiệt đã quan sát công phu của Tang Cửu và A Uy rồi, hai người này còn thua người đàn ông Muay Thái đêm hôm đó một bậc. Người đàn ông Muay Thái còn không phá nổi Thiết bố sam của hắn, vậy thì hai người này càng không thể.
Thế nên hắn cũng không để ý đến Tang Cửu.
Phát hiện ra hướng của bả vai và hông Tang Cửu không đúng lắm, Liêu Văn Kiệt nhanh chóng lùi lại, tránh một cước này.
“Này này này, không phải cậu nói ba chiêu chỉ chịu đòn sao, sao lại né tránh?”
Tang Cửu nói mãi không ngớt: “Còn nói chưa bao giờ nói dối, hừ…”
“Tôi không nói dối, nói không đánh trả là không đánh trả, nhưng mà…”
Liêu Văn Kiệt nghiêm mặt: “Người tập võ coi trọng võ đức, nhưng những chiêu thức của anh lại vô cùng vô liêm sỉ, đã vậy thì tôi cũng không cần phải để ý đến anh nữa.”
“Hừ!”
Tang Cửu hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói tiếp thì Điền Vĩ Cường hét lên.
“A Cửu, còn lải nhải cái gì nữa, nhanh động thủ đi, A Uy sắp không chịu được nữa rồi.”
Phía dưới cầu thang, Ngô Lạc Thiến và Morris đánh A Uy tơi bời. Điền Vĩ Cường phải cử tất cả đám đàn em còn lại qua đó mới có thể bình ổn cục diện.
Nhưng dù thế thì A Uy cũng bị đánh thương tích đầy mình, quyền cước không được mạnh như ban đầu.
Bây giờ bên cạnh Điền Vĩ Cường không còn tên đàn em nào, anh ta vô cùng lo lắng.
“Xem chiêu đây!!!”
Tang Cửu hét lên, sau đó siết chặt nắm tay, coi Liêu Văn Kiệt là bao cát mà đấm.
Liêu Văn Kiệt hơi lùi về sau ba bước, trong mắt hơi lóe lên một tia kinh ngạc, trên cổ nổi đầy gân xanh.
“Ha ha, tôi còn tưởng cậu lợi hại thế nào, hóa ra chỉ có thế thôi à?”
Tang Cửu thấy cằm Liêu Văn Kiệt run nhè nhẹ thì biết hắn đang cố gắng chịu đựng, đắc ý nói: “Vẫn đứng vững cơ à, thế đây là quyền thứ hai.”
Bốp!!!
Liêu Văn Kiệt liên tục lùi ra sau, ngồi xuống ghế sô pha, cả gương mặt kìm nén đến đỏ bừng.
“A Kiệt, cậu không sao chứ?”
“Cậu trai đẹp, cậu có ổn không, nếu không thì để hai anh em tôi lên thay.”
“Không, không có gì đáng ngại…”
Liêu Văn Kiệt hít sâu một hơi, đứng dậy gian nan tiến lên mấy bước: “Chiêu cuối cùng, đánh xong tôi sẽ đánh trả.”
“Hừ, chiêu cuối cùng liền lấy mạng cậu!”
Ánh mắt Tang Cửu điên cuồng, hai lần thăm dò đã kết thúc, lần này anh ta sẽ dùng toàn lực.
Anh ta lấy đà, sau đó cả người bay lên, hai chân khép lại như một cây súng lớn, đá thẳng vào ngực Liêu Văn Kiệt.
“Biết ngay là anh không nhịn được.”
Liêu Văn Kiệt thả lỏng gương mặt, lưng không đau chân không mỏi, nhẹ nhàng bước sang một bước, tránh cú đạp của Tang Cửu.
Đến lúc này Tang Cửu mới nhận ra mình bị lừa, cái gì mà võ đức? Tất cả chỉ là lừa gạt.
Rầm!
Anh ta ngã rầm xuống đất như con cá.
Liêu Văn Kiệt nhanh chóng bước về phía trước, sử dụng Thiết sa chưởng, đấm thẳng lên mặt Tang Cửu, đánh cho con cá kia thừa sống thiếu chết.
Tang Cửu chảy máu mũi, nước mắt không kiềm chế được, mọi thứ trước mắt nhòe đi.
Liêu Văn Kiệt vớ lấy chiếc ghế gỗ bên cạnh.
Tại sao không dùng Thiết Sa chưởng?
Bởi vì cú đấm vừa rồi dùng sức mạnh quá, đánh mười phần thì bị phản lại ba phần, làm cổ tay bị thương.
Liêu Văn Kiệt cảm thấy cầm chiếc ghế không được thuận tay cho lắm thì trợn mắt há miệng nhìn ba người quản lý Cao đang đứng bên cạnh: “Còn thất thần cái gì nữa, mau tới hỗ trợ!”
“Hả! A! A…”
Ba người ngây người, sau đó lập tức khống chế Tang Cửu.
Sử Lập Tiêu và Tán Lợi Thống đấm túi bụi vào người Tang Cửu, quản lý Cao thì dứt khoát ngồi lên người anh ta, lấy sức mình ngăn chặn Tang Cửu phản công.
Bất động như núi.