Chương 72: Một người qua đường hảo tâm như tôi, thật sự không nhiều đâu 1
Liêu Văn Kiệt cũng không để ý chuyện này, một người mù thôi mà, không có gì đáng ngại, ngồi ở tay lái phụ, nói: Lý Ngang, tối nay rất nguy hiểm, dẫn theo cô ta không an toàn đâu, ném đi.”
“Có lý!”
Chiếc taxi phanh lại, sau đó khởi động chạy đi một lần nữa, để lại A Quần lờ mờ đứng ở bên đường.
…
Sau một tiếng, chiếc taxi từ từ dừng trước cửa tiểu khu, Liêu Văn Kiệt sảng khoái trả tiền xong, quay đầu lại liền nhìn thấy A Quần đang kiễng chân ngóng chờ.
“Cô, sao cô lại ở đây?”
Liêu Văn Kiệt sửng sốt, vô thức hỏi Lý Ngang: “Chuyện gì vậy, có phải cô ta là ma không?”
Lý Ngang không nói nhiều, vươn tay ấn lồng ngực A Quần, gương mặt nghiêm túc nói: “Độ ấm cơ thể và nhịp tim đều không có vấn đề, nước hoa vẫn là hàng rẻ tiền khó ngửi, là con người, không sai đâu.”
“Anh nói lung tung gì vậy, chắc chắn tôi là con người mà!”
A Quần rất bất mãn với sự hoài nghi của Liêu Văn Kiệt, nhưng lại giả vờ như không thấy hành vi của Lý Ngang, dù sao cũng là thế ngoại cao nhân sống ở bệnh viện tâm thần, nhất cử nhất động đều có thâm ý, không thể dùng lẽ thường để so đo.
“Tại sao cô xuống xe giữa đường mà lại tới trước bọn tôi, cho dù sau đó cô gọi xe thì cũng không nhanh như vậy chứ.”
“Hai người đi đường vòng.”
“…”
Mí mắt Liêu Văn Kiệt giật giật, lại nhìn cái đèn ở đuôi xe đã biến mất của chiếc taxi, thầm nghĩ sau khi có bằng lái thì phải mua một phương tiện đi lại.
Lần này, coi như đang trả thuế IQ vậy.
Hắn hít sâu một hơi, đi thằng vào khu nhà dân cư, vừa đi vừa nói: “Lý Ngang, không biết hồn ma của cụ bà Lý ở đâu, chúng ta đi đến phòng bảo vệ tìm đội trưởng Lư trước, khống chế vợ chồng Lý thị rồi ôm cây đợi thỏ, anh cảm thấy thế nào?”
Không ai trả lời.
Liêu Văn Kiệt quay người nhìn, Lý Ngang đã dẫn A Quần chạy như bay về phía cửa hàng tiện lợi, sau lưng hắn đến một bóng ma cũng không có, đương nhiên là không có ai trả lời rồi.
“Lý Ngang, anh chạy qua đó làm gì?”
“Lily nói cụ bà Lý đang ở cửa hàng, tôi đi làm chuyện quan trọng, cậu tự chơi đi-----”
Đồng đội này không được rồi, không có tinh thần đồng đội gì cả.
Gương mặt Liêu Văn Kiệt đen lại, nhét “tịnh thiên địa thần chú” vào trong túi áo trước ngực, cụ bà Lý cũng vậy, muốn bảo thù thì phải báo thù cho đàng hoàng, buổi tối mà chạy đến cửa hàng làm gì?
Không chuyên nghiệp chút nào!
Phòng bảo vệ.
Liêu Văn Kiệt không tìm thấy đội trưởng Lư, bộ đàm cũng không ai trả lời, hỏi nhân viên trực ban thì được câu trả lời là đang đi tuần tra.
Hắn nhíu mày bước ra, mau chóng chạy đến chỗ ở của mình ở tầng 9, vợ chồng Lý thị cũng ở tầng này.
Cụ bà Lý có Lý Ngang thu phục, vấn đề không lớn, múa chốt là vợ chồng Lý thị. Hai người này rất giỏi tìm chỗ chết, nếu để bọn họ chết thành công, vậy thì đêm hồi hồn đó sẽ không thiếu những trận mưa máu gió tanh.
Liêu Văn Kiệt không biết bắt ma, nhưng đôi phó với hai người bình thường thì hoàn toàn không có vấn đề.
Kế hoạch của hắn là khống chế vợ chồng Lý thị trước, đợi bên phía Lý Ngang giải quyết xong hồn ma của cụ bà Lý thì sẽ gọi cảnh sát, để cảnh sát tới xử lý hai vợ chồng Lý thị.
Cốc! Cốc! Cốc!
Gỏ cửa đã hơn nửa phút, vợ chồng Lý vẫn chưa xuất hiện, ngược lại phòng bên cạnh mở cửa.
“Cậu đẹp trai, đêm khuya không ngủ, ở đây gọi ma à, ngày mai hàng xóm láng giềng còn phải đi làm đó!”
“Xin lỗi, tôi tìm anh Lý, cô Lý, có việc gấp.”
“Vậy cậu không cần gõ nữa, con trai lão Lý tối hôm qua trúng tà, ngủ đến sáng hôm nay đột nhiên phát sốt, hai vợ chồng đưa con đi bệnh viện rồi, bây giờ vẫn chưa về.”
“Cảm ơn.”
Liêu Văn Kiệt thở phào một hơi, chẳng trách cụ bà Lý đi lung tung, thì ra chính chủ vẫn chưa về.
Tất cả đều nắm chắc trong lòng bàn tay, Liêu Văn Kiệt cũng không gấp, quay người đi thang máy xuống lầu, sau đó đi về hướng cửa hàng tổng hợp.
Trên đường đi, hắn nghĩ tới những lời mà Lý Ngang đã nói với hồn ma cụ bà Lý vào tối qua, người bị ma ám sẽ để lại di chứng, trong thời gian thì sẽ đau đầu sốt cao, thời gian dài thì trở nên ngu ngốc, nghiêm trọng hơn nữa thì hai chân sẽ không thể làm gì được nữa.
Tiểu Long vừa hôn mê vừa sốt cao, chắc chắn cụ bà Lý không thoát khỏi dính líu.
Nghĩ vậy, Liêu Văn Kiệt bừng tỉnh, lần đó cứ hư hư thực thực như bị bóng đè, ngày hôm sau tỉnh dậy thì cả người khó chịu, có lẽ cũng là đạo lý này.
Hơn nữa Lý Ngang cũng có nói, anh ta từng bị ma ám, sắp tới đây.
Điều duy nhất không hiểu chính là, Liêu Văn Kiệt không nghĩ ra được sau đêm bị ma ám đó thì đã xảy ra chuyện gì, ai đã giúp đỡ đuổi con ma đó đi?
Nếu không phải cao thủ qua đường, vậy…
“Chẳng lẽ mình không chỉ có thể tu luyện trong mơ, mà còn có thể đuổi ma?”
Liêu Văn Kiệt nói thầm một câu, sự tình thế nào thì cần phải tìm hiểu, việc cấp bách trước mắt là tìm Lý Ngang, xác định xem có bắt được hồn ma cụ bà Lý hay chưa.
Chỉ cần Lý Ngang gật đầu, hắn lập tức điện thoại báo án, để cảnh sát vào bệnh viện dẫn vợ chồng Lý thị đi.