Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới

Chương 79: Cố nhân đến thăm (2)

Chương 79: Cố nhân đến thăm (2)


Chu Dịch lắc đầu, đừng nói là chỉ có bốn phần trăm, cho dù xác suất thành công là chín mươi chín phần trăm, hắn cũng sẽ không đánh cuộc.
Thà rằng tốn thêm mấy trăm năm, bù đắp vào một phần trăm còn thiếu đó.
Bách Bảo quyết, một môn tế luyện, pháp quyết dùng để khống chế pháp khí, sau khi tu thành có thể khống chế nhiều loại pháp khí cùng một lúc, thần hồn của tu sĩ càng trưởng thành, thì số pháp khí có thể khống chế sẽ càng nhiều.
“Ngày đêm niệm Dưỡng Thần luận của Thanh Vi chân nhân, hiện giờ đã được hơn trăm năm, cũng không biết thần hồn cao hơn bao nhiêu so với người cùng cấp nhỉ.”
Chu Dịch thông qua Ngọc Pháp các biết được, tán tu Luyện Khí kỳ thi triển Bách Bảo quyết, có rất ít người có thể khống chế cùng lúc ba pháp khí trở lên.
Bắt đầu từ Quy Giáp thuẫn, tế luyện từng pháp khí một, cuối cùng luyện hóa Định Hồn kính.
“Ngự!”
Chu Dịch vỗ vào túi trữ vật, năm kiện bảo quang bắn ra.
Tốc độ nhanh nhất chính là Tỏa Tâm đinh, vô thanh vô tức xuyên qua vách tường.
Ngũ Linh kiếm theo sát sau đó, tốc độ và hiệu quả ẩn náu không bằng Tỏa Tâm đinh, kiếm khí dài hơn một trượng bừng lên.
Quy Giáp thuẫn biến lớn bằng cỡ chiếc cối xay, lơ lửng trước người Chu Dịch.
Huyền thiết nội giáp mặc trong người, bắn ra kim quang hộ thể.
Thủy Nguyên châu bay trên đỉnh đầu, màn nước xanh thẳm rũ xuống.
“Tật!”
Chu Dịch há mồm phun Sơn Hà đỉnh ra, đón gió biến lớn với kích cỡ cao bằng một người, vì mấy năm nay luyện nhập rất nhiều huyền thiết, đồng đỏ, lớp vỏ màu tím bên ngoài biến thành màu đen, có vẻ trầm ổn, sâu lắng.
Định Hồn kính bay ra từ trong Sơn Hà đỉnh, chiếu ra một cột sáng chói mắt.
“Bảy kiện pháp khí, cho dù không tính Sơn Hà đỉnh, cũng có thể sử dụng cùng một lúc sáu kiện. Dưỡng Thần luận còn mạnh mẽ hơn so với dự đoán, đương nhiên, tu hành được một trăm năm thì càng quan trọng hơn!”
Mặt Chu Dịch mang vẻ vui mừng, vẫy vẫy tay để Định Hồn kính rơi vào trong Sơn Hà đỉnh, cùng vào trong đan điền uẩn dưỡng.
Ngũ Linh kiếm và những pháp khí khác bay trở về trong túi trữ vật, huyền thiết nội giáp mặc ở trên người, Tỏa Tâm đinh chui vào cổ tay áo.
Tu sĩ có pháp khí, giống như người thường có trang bị súng ống, hành động nhanh chóng, tính công kích cao. Pháp thuật cũng khó mà so sánh được, phải có thời gian kích hoạt trước khi thi triển, uy lực cũng không sánh bằng, chỗ tốt duy nhất là nó rẻ!
“Nhưng mà cũng không thể bỏ qua pháp thuật, có được thời gian vô tận, có lẽ có thể khiến cho pháp thuật trở nên linh hoạt hơn.”
“Phất tay là có thể bắn ra mấy chục đến cả trăm loại pháp thuật, cảnh tượng như vậy chắc chắn là sẽ rất đẹp!”
Chu Dịch lấy Ngũ Lôi thuật ra, bắt đầu lĩnh ngộ từ đầu.
Lôi pháp chí cương chí dương, mang lại lực sát thương cực mạnh với tà ma ngoại đạo, là sự lựa chọn hàng đầu của tu sĩ chính đạo.
……
Mấy tháng sau.
Sóng gió về linh thạch đạo tặc đã tan biến từ lâu.
Có lẽ là trốn đi tu luyện, có lẽ là đã chạy đến những phường thị khác, diện tích của Tu Tiên giới rộng lớn bao la, Tiểu Đan Sơn chỉ là một nơi không đáng chú ý mà thôi.
Hôm nay.
Chu Dịch dạo hai vòng ở khu giao dịch, đang chuẩn bị trở về tu luyện pháp thuật.
Một giọng nói như đã từng quen biết, vang lên sau lưng: “Chu đạo hữu, xin dừng bước!”
“……”
Chu Dịch làm bộ không nghe thấy, dưới chân thi triển khinh công, thân hình chớp nháy biến mất không thấy đâu.
Nghe đồn trên đời này có ba câu nói không nên trả lời nhất, xếp vị trí hàng đầu chính là “Đạo hữu, xin dừng bước”, hậu quả rất nghiêm trọng, khiến cho người ta nghe thấy mà sinh lòng sợ hãi.
Cứ tưởng là đã trở lại động phủ, bên ngoài lại vọng đến tiếng gọi ầm ĩ.
“Chu đạo hữu, là ta, lão Hồ đây!”
Chu Dịch nhìn xuyên qua Mê Tung trận, nhìn thấy rõ khuôn mặt của người kia, thì ra là Hồ đạo nhân mười mấy năm chưa gặp.
Hồ đạo nhân ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, đạo bào màu xanh đen mới tinh, trên ngực thêu một ấn ký hình hồ lô rượu màu đỏ tím, thứ duy nhất không thay đổi là hai chiếc răng cửa kia.
“Lão Hồ, đã lâu không gặp, tìm bần đạo có chuyện gì?”
Hồ đạo nhân nói: “Hồ mỗ đặt bàn ở Phượng Minh lâu, vừa ăn vừa nói được không?”
Chu Dịch do dự một chút liền gật đầu đồng ý, từ sau khi Diệp Ngọc Nhi ăn nói khùng điên nói gì mà kết làm đạo lữ, làm hắn sợ tới mức không dám đến đó thêm lần nào nữa, bây giờ nghe người ta nhắc đến, thì nhớ đến mỹ vị của linh hào.
Cùng lắm thì không song tu là được!
……
Phượng Minh lâu.
Hồ đạo nhân gọi một bàn đồ ăn, lấy ra Xích Hồng linh tửu từ trong túi trữ vật.
Đầu mũi Chu Dịch khẽ động, cười nói: “Ít nhất cũng phải năm mươi năm tuổi, tặng lễ tất có nhờ vả, lão Hồ nói chuyện trước đi!”
Linh tửu không giống như rượu ngon ở phàm tục, tuổi rượu quá dài chỉ mang lại hương vị ngon, hiệu quả tăng trưởng pháp lực chênh lệch không lớn so với rượu mới ủ, ngược lại có rất ít rượu được ủ vượt quá một trăm năm.
“Chuyện này nói ra thì rất dài, ta cũng là may mắn……”
Mười mấy năm trước, Hồ đạo nhân bất ngờ phát hiện ra một chỗ linh địa, có diện tích chừng năm sáu mẫu, nồng độ của linh khí tương đương với khu vực bên ngoài phường thị.
Vì thế bán mấy đợt linh tửu, mua sắm một lượng lớn hạt giống linh mễ, linh dược, mang theo một ít tộc nhân Hồ gia vào trong linh địa sinh sống, thành lập gia tộc tu tiên.
Chu Dịch chắp tay nói: “Chúc mừng chúc mừng, sau này phải gọi ngài là Hồ tộc trưởng rồi!”
“Trong tộc chỉ có hai ba tu sĩ, nào dám xưng là tộc trưởng.”
Hồ đạo nhân ngoài miệng thì nói như vậy, trên mặt thì rất đắc ý: “Mấy năm nay buôn bán linh mễ, linh dược, kiếm lời không ít linh thạch, thì bắt đầu nghĩ kéo dài truyền thừa của gia tộc.”
“Trước tiên là phải có được trận pháp hộ tộc, đỡ phải trong tương lai bị tà tu đánh lén, chẳng phải là muốn nhờ đạo hữu ra tay bày trận, tất có thù lao lớn!.”
Chu Dịch đã hiểu được mục đích đến đây của Hồ đạo nhân, quyết đoán cự tuyệt nói: “Nếu như đạo hữu mời ta rời khỏi Tiểu Đan Sơn, chuyện này chắc chắn là không thể.”
Ai biết được Hồ đạo nhân nói thật hay là giả, hai người chỉ có chút quan hệ mua bán, lỡ đâu là lừa mình ra ngoài, rồi bảy tám người đàn ông to lớn râu ria múa may phi kiếm đánh cướp, chẳng phải là chui đầu vô lưới.
Cho dù Hồ đạo nhân không nói láo, Chu Dịch đi bố trí trận pháp, biết được nơi có linh địa, còn có thể sống mà trở về sao?
Chu Dịch sớm đã hạ quyết tâm, Tiểu Đan Sơn không xuất hiện biến cố lớn, mấy trăm mấy ngàn năm cũng không rời khỏi đây.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất