Chương 103: Nơi này đã có ta chống đỡ
"Làm sao ngay cả tu sĩ nhân loại cũng biết chỗ này?"
Ngân Sí Đại Vương nhìn thấy sự xuất hiện của đám người An Lâm, trong lòng giật thót.
Nhưng hắn cũng rất nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Thông qua cảm ứng khí tức, cảnh giới cao nhất của những tên tu sĩ nhân loại này cũng chỉ là Đạo Chi Thể cấp mười.
Mà hắn và Liên Ma Cự Oa đều là linh thú Kỳ Dục Linh kỳ giữa, làm sao lại có thể sợ đám người bọn họ.
"Các người đến nơi này chỉ là tìm cái chết" Ngân Sí Đại Vương lạnh lùng cười một tiếng.
Hắn phất tay lên một cái, nguyên khí trong trời đất bắt đầu phun trào, những lưỡi dao gió vô cùng khủng khiếp liên tục bắn ra.
An Lâm lại đánh ra một quyền rung chuyển núi, đánh đến tan tành những lưỡi dao gió kia, nhưng vẫn không thể đánh đuổi hết.
"Bạn học Lạc, tiến lên!" An Lâm hô to một tiếng
Lạc Tử Bình cắn răng xông thẳng về phía trước, hai nắm đấm mạnh mẽ phát ra những vệt màu đỏ đánh về phía những lưỡi dao gió.
Rầm rầm rầm!
Sau khi cú đấm của hắn đã đập tan những lưỡi dao gió kia, thân thể cũng như gặp phải đòn tấn công mạnh mẽ mà lùi về phía sau.
Ngân Sí Đại Vương trong lòng run sợ, hiển nhiên không ngờ tới đòn tấn công của hắn lại bị mấy tên tu sĩ nhân loại Đạo Chi Thể cấp này gây khó dễ.
Ngay lúc này, ba người Tôn Thắng Liên, Miêu Điềm, Tông Vinh Ngôn đã xông tới trước mặt của Ngân Sí Đại Vương, bắn ra các loại tiên pháp hùng mạnh, cứ như thế ngăn cản được Ngân Sí Đại Vương trong chốc lát.
Tiết Trác Minh chỉ huy mấy thành viên của Đoàn Săn Thú, nhân cơ hội phóng về phía Thanh Huyền Linh Huyết Thụ.
"Liên Ma!" Ngân Sí Đại Vương thấy thế liền hét lớn một tiếng.
Liên Ma Cự Oa lúc này biến hình thành một người đàn ông da đen, hai chân dẫm một cái, mặt đất trũng xuống thành một cái hố to, cơ thể thì giống như đạn pháo phóng về phía Tiết Trác Minh.
"Trưởng đoàn cẩn thận!"
Một đội viên hoảng sợ kêu lên.
Tiết Trác Minh không có cách nào tránh né, hai cây búa bất thình lình bổ về phía Liên Ma Cự Oa.
"Oa Chưởng!"
Hai chưởng của Liên Ma Cự Oa cùng xuất hiện, pháp khí Cự Phủ bị một chưởng đập nát, sức mạnh kinh khủng đánh thẳng vào Tiết Trác Minh khiến hắn văng ra rồi phun máu.
"Ộp!" Liên Ma Cự Oa bỗng nhiên há miệng.
Sóng âm làm cho không khí chấn động dữ dội, xông thẳng đến rồi đánh bay toàn bộ những thành viên còn lại.
"Hừ, chỉ dựa vào lũ cặn bã các người mà cũng muốn đánh bại hàng phòng phủ vững chắc của bổn Oa sao? Đúng là mơ mộng hão huyền mà!"
Cự Oa nhếch miệng cười một tiếng, vẻ mặt đầy sự kinh thường.
Nhưng đúng vào lúc này, An Lâm bỗng nhiên xông đến, tay cầm thanh kiếm Thắng Tà chém về phía Liên Ma Cự Oa.
"Kiếm Phá Hư Không Trảm!"
Hắn vung tay chém xuống một nhát.
"Hừ, đổ vô dụng, ngươi tưởng là bổn Oa không nhìn ra sao? Xem bổn Oa một chưởng đập nát nó đây, Cự Oa Chưởng!"
Liên Ma Cự Oa liền tung ra hai chưởng đánh về phía thanh trường kiếm màu đen kia.
Sau đó, "xoẹt" một tiếng, cánh tay Cự Oa bị chặt đứt rồi …
"Ộp ộp ộp…!"
Nét mặt Liên Ma Cự Oa tràn đầy sự kinh hãi, liên tục kêu rên.
An Lâm không nói nhiều lời, kiếm Thắng Tà cứ thể chém thẳng vào cổ của Liên Ma Cự Oa.
"Ộp!"
Liên Ma Cự Oa lần này thật sự là bị dọa sợ, cái gì cũng không để ý mà nhảy lùi thẳng về phía sau, một cú nhảy cũng hơn trăm mét.
Sau đó …
An Lâm liền bước tới với tốc độ nhanh như sấm chớp đến bên cạnh chín tiên quả cây trên Thanh Huyền Linh Huyết, nhanh tay hái xuống rồi cất vào nhẫn không gian!
"Xong! Hoàn thành nhiệm vụ!"
An Lâm cười nhạt một tiếng, bắt đầu hô to.
Liên Ma Cự Oa lúc này mới kịp có phản ứng, giận tím mặt nói "Các ngươi ai cũng đừng hòng trốn thoát!"
Đám người Lạc Tử Bình sớm đã có chút không chịu đựng nổi nữa, lúc này lập tức rút lui.
Ngân Sí Đại Vương phát hiện tiên quả đã bị cướp đi, hiện về nguyên hình.
Hắn biến thành một con chim ưng màu bạc lớn đến năm trượng, cuộn lên vòi rồng chứa đầy lưỡi kiếm xé rách tất cả mọi thứ trên mặt đất.
Ầm ầm! Năm vòi rồng lưỡi kiếm bao vây nhóm người của An Lâm, sau đó thu hẹp lại về phía trung tâm, rõ ràng là muốn dùng những cơn gió lưỡi kiếm kia xoắn nát bọn họ.
Liên Ma Cự Oa cũng bắt đầu hiện nguyên hình, cái miệng rộng dần ngoác ra, từ trong miệng phun ra những pháo khí với uy lực khủng khiếp, tất cả đều nhắm thẳng đến nhóm người của An Lâm.
"Dù cho thanh kiếm của ngươi có sắc bén như thế nào, chỉ cần ta không tiến đến gần người là được rồi, dùng đòn tấn công từ xa vẫn có thể làm thịt ngươi rồi, oa!"
Liên Ma Cự Oa nhìn An Lâm.
Trong mắt chứa đầy thù hận, mối hận chém đứt hai tay này không thể không báo.
Lúc này các thành viên đều tập hợp lại bên cạnh An Lâm, nhìn hai con linh thú đang hợp sức nhau tấn công, rối rít biến sắc.
"Anh An, bây giờ phải làm sao?" Lạc Tử Bình gấp gáp hỏi.
"Bạn học Lạc, không phải anh nói là không có linh thú nào để chiến đấu sao? Bây giờ chính là lúc cho anh thể hiện đấy!" Miêu Điềm đẩy đẩy người nam mạnh khỏe trước mặt, mở miệng nói.
Lạc Tử Bình nghe vậy mặt mày nhăn nhó, vội vàng di chuyển người đến bên cạnh An Lâm…
"Đừng hoảng hốt … Tôi còn có con át chủ bài." An Lâm cười nhạt một tiếng, từ trong nhẫn không gian rút ra một tấm bùa.
"Băng Sương Cự Tường!"
An Lâm hét lớn một tiếng, dùng nguyên khí kích hoạt lá bùa.
Chỉ trong một chốc lát, bức tường băng giá hình tròn bao bọc lấy thân thể của mọi người.
"Ầm ầm!"
Vòi rồng cùng với pháo khí đâm thẳng vào bức tường băng, làm cho băng tuyết vỡ ra từng khối, vô số vụn băng bắn ra tung tóe, nhưng chúng lại không cách nào để hoàn toàn đánh tan bức tường phòng ngự vững chắc này được.
"Chạy mau!"
Sau khi xóa giải một đòn tấn công vừa rồi, bức tường băng dần sụp đổ, An Lâm bắt đầu hô to.
Mọi người đều biết bây giờ đã đạt được mục đích, không phải lúc để chiến đấu, nên đều vội vã đi theo An Lâm chạy trốn về phía xa.
"Không ngờ tên tu sĩ này lại còn được tặng bùa chú của tu sĩ Kỳ Dục Linh, nhưng muốn chạy thoát khỏi bàn tay của Ngân Sí Đại Vương ta, vẫn chỉ là mơ tưởng viễn vông."
Nguyên hình chim ưng lớn của Ngân Sí xòe hai cánh, phóng tới nhóm người An Lâm với tốc độ cực kỳ nhanh.
Ai biết được rằng trong tay An Lâm lại xuất hiện một lá bùa chú.
"Vân Long Chi Khóa!"
An Lâm hét lớn lên một tiếng, kích hoạt lá bùa này.
Đây là lá bùa mà Tham Vân Đạo Nhân đã tặng cho hắn, la bùa này có năng lực trói buộc cực mạnh.
Sau khi lá bùa được kích hoạt, trên bầu trời bỗng xuất hiện con rồng lớn hai đầu quấn chặt lấy Ngân Sí Đại Vương.
"Ngươi lại còn có bùa chú khác!"
Ngân Sí Đại Vương bị con rồng lớn trói chặt, toàn thân đứng sững lại, nhìn về phía An Lâm tức giận mở miệng.
Nhưng chính vào lúc này, một thân hình to lớn từ trên trời giáng xuống.
Đó chính là Liên Ma Cự Oa kia đang nhảy thẳng tới, ý đồ muốn dùng thân thể khổng lồ để đè bẹp An Lâm
"Ộp! Chịu chết đi, đám tu sĩ nhân loại!"
Cự Oa lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, thè ra cái lưỡi thật dài.
"Oành!"
Một cây gậy màu bạc đập xuống, đập trúng ngay giữa đỉnh đầu của Cự Oa.
Sức mạnh kinh khủng đập bay thân thể của Cự Oa, miệng của nó cũng chịu đòn tấn công, khiến đầu lưỡi thật dài bị cắn đứt…
"Oa…"
Thân thể của Liên Ma Cự Oa nặng nề rơi xuống đất, hai mắt lờ mờ đẫm nước mắt.
Người đã ra tay lúc này chính là Kim Mục Hầu Vương của ngọn núi linh thiêng này.
"Hầu tử thúi, anh lại dám làm cho tôi phải chạy lung tung!" Ngưu Đại Vương cầm thiết bổng trong tay đuổi theo sát.
Ngân Sí Đại Vương trừng to hai mắt: "Hầu Vương xấu xí, anh điên rồi sao, bây giờ chính là những tên tu sĩ nhân loại này đến cướp tiên quả của anh, anh đánh Liên Ma Cự Oa để làm gì chứ!?"
Sửu Hầu Vương trong tay đang cầm thiết bổng màu bạc, quay lưng về phía An Lâm, trầm giọng nói:
"Ta đương nhiên biết là tu sĩ nhân loại đã lấy đi tiên quả…"
"Nhưng hôm nay tôi đã hết cách để bảo vệ tiên quả, để quả tiên rơi vào tay tu sĩ nhân loại, dù sao cũng tốt hơn so với rơi vào tay bọn anh em tay sai đê tiện phản bội tôi!"
Nói xong, hắn xoay đầu sang hướng An Lâm, nhanh chóng lên tiếng:
"Nhóc con, có nghe thấy hay không, còn không mau chạy! Nơi này đã có tôi giải quyết!"
Lúc này, Ngân Sí Đại Vương đã thoát khỏi vòng vây, cùng với Ngưu Đại Vương nhào về phía An Lâm.
Hai cánh của Ngân Sí Đại Vương tạo ra lưỡi dao gió có thể xé rách vạn vật, thiết bổng của Ngưu Đại Vương quấn lấy khí đen đang bao phủ.
Hai vị Đại Vương đều tỏa ra khí lực ngút trời mà lao đến.
Sửu Hầu Vương tay cầm thiết bổng, ngăn cản ngay trước mặt của An Lâm, ánh nắng soi rọi kéo dài bóng người của hắn.
Thân hình của hắn gần như bất động, lạnh lùng chăm chú đứng nhìn hai người đang xông tới.
Hắn lúc này chính là anh dũng không hề sợ hãi, đội trời đạp đất.
Trang 53# 1