Chương 105: Anh An và Tiểu Sửu
Nếu hắn chọn cách chạy trốn, là có thể tiết kiệm được hơn năm mươi lá bùa đó rồi.
Nhưng An Lâm vì cứu Kim Mục Hầu Vương, đã chọn ở lại.
Kim Mục Hầu Vương đi tới bên cạnh An Lâm, ôm quyền cảm ơn: "May nhờ đạo hữu ra tay cứu giúp."
An Lâm không dám tin nhìn Sửu Hầu Vương: "Bọn tôi trộm tiên quả của anh, anh còn cám ơn bọn tôi?"
Mặt Sửu Hầu Vương hiện lên vẻ xấu hổ, cười gượng: "Tiên quả rơi vào trong tay các anh, ít nhiều gì cũng đỡ hơn rơi vào trong tay đám người phản bội anh em đó. Huống chi, anh vốn có thể bỏ chạy, nhưng anh đã chọn ở lại cứu tôi."
"Chỉ dựa việc này, tôi đã phải cảm ơn anh rồi."
An Lâm cười ngại ngùng, hắn lấy một tiên quả trong nhẫn không gian ra: "Như vậy đi... tôi trả cho anh lại một tiên quả, dù gì cũng là anh bỏ công mất sức trồng nó tới khi đơm hoa kết quả, đâu thể nào tới cơ hội nếm thử cũng không có được chứ."
Nhìn tiên quả An Lâm đưa tới, đôi mắt sáng như đèn pha của Sửu Hầu Vương ngấn nước mắt.
Hắn vừa trải qua chuyện bị anh em phản bội, có thể nói là tâm linh bị thương rất nghiêm trọng.
Nhưng vào lúc hắn lâm nguy, lại có một người, đã đứng ra giúp hắn mà không ngại ngùng gì.
Không chỉ ra tay cứu hắn, còn cho hắn tiên quả cực kì quý giá...
Rõ ràng những thứ này hắn không cần phải làm, nhưng hắn vẫn cứ làm.
Tại sao...
Tại sao lại có người đối xử tốt với Kim Mục Hầu Vương hắn như vậy...
Sửu Hầu Vương cầm tiên quả, cả người đều run rẩy.
Những giọt nước mắt to tướng lăn dài trên gò má hắn, cảnh tượng cực kì cảm động.
Tiết Trác Minh và đám người Lạc Tử Bình đều sững sờ, ngẩn ra nhìn cảnh này.
Vậy là sao?
Thân phận bây giờ của họ không phải là ăn trộm hay ăn cướp gì đó à?
An Lâm trả tiên quả bị mình cướp lại cho Sửu Hầu Vương, chuyện này vốn đã quá mức kì lạ rồi.
Nhưng ngay sau đó Sửu Hầu Vương còn nước mắt lả chả cầm lấy tiên quả, mặt đầy cảm động, càng làm họ bất ngờ và khó hiểu hơn nữa.
Tiết Trác Minh ra sức kéo tóc mình: "Ai có thể nói cho tôi biết, chuyện gì đang xảy ra không!"
Đôi mắt to của Miêu Điềm cũng ngập nước mắt: "Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi thấy cảnh này quá là cảm động!"
Tông Vĩnh Ngôn cứng ngắc phe phẩy quạt theo bản năng: "Mỗi cử chỉ lời nói của anh An đều thể hiển rất rõ phong thái của bậc cao nhân, nào phải hạng người như chúng ta có thể nghiền ngẫm được chứ."
An Lâm thấy Sửu Hầu Vương lộ ra vẻ mặt thế này, càng thêm ngại ngùng: "Đủ chưa? Tiểu đội bọn tôi vốn chỉ có sáu tiên quả, nếu không đủ, tôi đưa trái của tôi cho anh nhé."
Sửu Hầu Vương nghe vậy, vội vã xua tay: "Không cần, không cần! Đủ lắm rồi, mấy trái còn lại mọi người chia nhau ăn đi!"
Hầu Vương lau nước mắt, nhìn An Lâm một lúc, mới mở miệng nói: "Còn chưa hỏi thăm đạo hiệu của đạo hữu nữa."
An Lâm chắp tay: "Tôi chưa có đạo hiệu, anh gọi tôi An Lâm là được rồi."
Hầu Vương nghe vậy gật đầu: "Người anh em An Lâm, mặt mày tôi có hơi xấu xí, anh cứ gọi tôi là Sửu Hầu Vương!"
"Sửu Hầu Vương khó nghe muốn chết, không thì tôi gọi là Tiểu Sửu nhé!"
"Gọi vậy vừa không tốn công mất sức gì, mà tên còn dễ nghe hơn nữa!"
An Lâm chưa từng nghĩ rằng cách mình đặt tên nó đáng sợ tới mức nào, làm Tiểu Hồng nằm trong túi áo hắn run lên một cái, sợ chủ nhân bị người ta đánh cho một gậy chết tươi.
Ai ngờ Kim Mục Hầu Vương cũng sững người ra, cảm giác ấm áp lan tràn trong tim hắn.
Tiểu Sửu...
Xưng hô thân mật tới cỡ nào chứ!
Nhớ khi xưa, cũng từng có một con hồ ly trắng gọi hắn như vậy...
Nghĩ đến đây, Sửu Hầu Vương vừa bị đám anh em của mình đâm cho một đao, lại thấy mũi hơi chua, suýt nữa thì khóc tiếp.
"Anh An, đi nào, về động của tôi đi, có đồ ăn ngon, rượu ngon, uống với Tiểu Sửu tôi một bình nhé?"
Kim Mục Hầu Vương nhìn An Lâm, vô cùng cảm động.
An Lâm vuốt cằm, nhìn sắc trời, gật đầu đồng ý: "Vậy cũng được, cả ngày hôm nay tôi còn chưa ăn gì đây."
"Ha ha ha, anh An muốn ăn cái gì cứ việc nói cho Tiểu Sửu biết, sản vật ở Hoa Quả sơn rất phong phú, muốn gì có đó..."
Cứ như vậy, Kim Mục Hầu Vương và An Lâm kề vai sát cánh, đi vào động.
Tiết Trác Minh và đám người Lạc Tử Bình, đứng ở trong gió vô cùng hỗn độn.
Khoé miệng ai nấy đều run rẩy, nhìn cảnh trước mắt, mất khả năng tự hỏi luôn rồi.
Tiểu Sửu? Anh An?
Rốt cục là cái gì với cái gì thế này!
Cậu tới cướp đồ của người ta đó nha, người anh em!
Cướp đồ xong, ăn cướp không thèm chạy thì thôi đi.
Chủ nhân lại còn xưng anh em với ăn cướp, nhiệt tình tiếp đãi ăn cướp, tình hình này là sao đây?
Tam quan của Tiết Trác Minh đã sụp đổ hoàn toàn, hắn không cách nào hiểu được sao cái chuyện kì quái này lại xảy ra được.
Lạc Tử Bình xoa xoa mắt mình, mặt đầy hoảng sợ: "Là bọn họ điên rồi, hay là thế giới này điên rồi vậy?"
Tông Vĩnh Ngôn sững người chỉ biết phẩy quạt theo bản năng, không nói được một lời.
Miêu Điềm lại kéo tay Tôn Thắng Liên, đi theo An Lâm về phía động của Kim Mục Hầu Vương: "Chúng ta cũng mau đi thôi, chị Tôn, em đói bụng lắm rồi này!"
Các hầu binh hầu tướng nâng một bàn đồ ăn thức uống lên, còn cả tiên quả và rượu ngon đặc sản của Hoa Quả sơn nữa.
An Lâm và Kim Mục Hầu Vương nâng cốc nói cười, các đội viên còn lại cũng ngồi bên cạnh ăn không ít đồ ăn.
Người của Đoàn Săn Thú tuy còn đề phòng, nhưng thấy đồ ăn không có vấn đề, cũng bắt đầu ăn uống.
Chỉ có đám binh sĩ Giáp Ất Bính Đinh đi theo sau đám người An Lâm là canh giữ bên ngoài động phủ.
Trong lúc họ ăn uống còn có mấy con khỉ cái xinh đẹp như hoa đi ra nhảy múa góp vui.
À, ừm...
Tuy rằng lấy ánh mắt của loài người, trong chúng không có gì đặc biệt cả.
"Không biết người anh em Tiểu Sửu đây và Tề Thiên đại thánh Mỹ Hầu Vương có quan hệ gì nhỉ?"
Uống hơn nửa buổi, An Lâm mới hỏi câu hỏi mình đã thắc mắc từ lâu.
Nếu không phải Kim Mục Hầu Vương thật sự quá xấu, thì lấy cái tạo hình này của hắn, nói không chừng sẽ bị người ta hiểu lầm là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không trong truyền thuyết nữa cơ.
Nhắc tới đến Tề Thiên Đại Thánh, Kim Mục Hầu Vương hai mắt lại sáng trưng, hắn chậm rãi mở miệng: "Ngài ấy là thần tượng của tôi! Anh cứ nghĩ xem, ngài ấy chân đạp Nam Thiên môn, phá điện Lăng Tiêu, làm uy danh của hầu tộc chúng tôi lan xa tới cỡ nào chứ!"
"Rồi sẽ có một ngày, ông đây cũng muốn khiêng gậy đánh lên Thiên Đình!"
"Phụt..." Miêu Điềm đang uống một hớp rượu, nhịn không được phun hết cả ra ngoài.
Đám người Lạc Tử Bình sắc mặt đều trở nên khá kì dị.
Gì chứ... Họ chính là người của Thiên Đình đó!
Không thì giờ cứ đánh đại một trận trước đi nhé?
"Chỉ tiếc là, giờ Tôn Đại Thánh đã tới Tây Phương Phật quốc, làm Đấu Chiến Thắng Phật của ngài ấy rồi, không thì tôi cũng rất muốn gặp ngài ấy một lần." Mặt Kim Mục Hầu Vương hiện rõ vẻ tiếc nuối.
An Lâm nghe vậy nghiền ngẫm gật đầu, hắn uống thêm ly rượu trái cây nữa, mới chậm rãi mở miệng:
"Tiểu Sửu, kỳ thật thế giới này rất to lớn, anh chưa từng nghĩ mình sẽ ngoài xông xáo một trận à? Có lẽ sau khi xông xáo một trận, thực lực của anh sẽ tăng lên nhanh hơn cũng không biết chừng, Tây Phương Phật Quốc ở đại lục Thái Sơ này, với anh mà nói cũng đâu phải chỗ nào quá xa xôi."
Kim Mục Hầu Vương nghe vậy cũng thở dài một tiếng: "Lời anh nói tôi cũng từng suy nghĩ rồi, nhưng con người gian xảo giả dối, lòng đầy toan tính, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi cũng đủ để tôi chết mất xác rồi. Còn chẳng bằng tôi cứ thành thật ở lại Hoa Quả sơn tu luyện, không có kì ngộ tốc độ cũng sẽ chậm hơn rất nhiều, nhưng được cái là an toàn!"
Ai ngờ An Lâm vừa nghe xong đã nghiêm nghị lắc đầu, nói: "Nếu hôm nay không có tôi tới giúp, anh nghĩ mình sẽ thế nào?"
Kim Mục Hầu Vương nghe vậy sửng sốt, rồi như hiểu ra gì đó, chỉ thở dài một tiếng: "Tôi sợ mình sẽ chết."
An Lâm gật đầu, nói tiếp: "Cho nên tôi mới nói, con người rất biết cách giở trò, nhưng rút về sâu trong núi rừng cũng đâu có yên ổn..."
"Nếu anh tiếp tục ở lại Linh Sơn, nói không chừng lúc nào đó sẽ bị con dị thú thực lực cao siêu nào nó nhìn trúng, chỉ có cách là phải nhanh chóng mạnh lên mới là con đường đúng đắn nhất!"
"Vậy ý của anh An đây là..." Kim Mục Hầu Vương nhìn An Lâm, chần chừ hỏi lại.
"Ý của tôi là tạm thời anh cứ đi theo tôi, chúng ta cùng đi ra ngoài xông xáo một trận, nếu anh vẫn không thấy thích ứng với cuộc sống bên ngoài, vậy anh cứ tiếp tục về Linh Sơn sống!" An Lâm nghiêm túc nói.
Vừa nghe câu này, Tiết Trác Minh và đám người trong Đoàn Săn Thú đều sững sờ.
Đám người Lạc Tử Bình thì ai uống rượu sặc rượu, ai không uống thì bị nước miếng sặc, ai nấy đều hoảng sợ nhìn An Lâm.
Trang 54# 1