Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 107: Hầu ca! Hầu ca!

Chương 107: Hầu ca! Hầu ca!




Đám người Hứa Tiểu Lan và Hiên Viên Thành không trở về thành Định An, hiển nhiên là định qua đêm bên ngoài.
Mấy người có thực lực mạnh, lá gan cũng lớn hơn người thường nhiều.
Dù sao với thực lực hiện tại của họ, chẳng có mấy dị thú làm họ bị thương được.
Nghỉ ngơi ở dã ngoại còn có thể tiết kiệm được thời gian đi tới đi lui, hiệu suất săn dị thú cũng sẽ đề cao hơn hẳn.
Tô Thiển Vân cũng vì muốn đưa dị thú đan cho An Lâm, nên mới cố ý trở về thành.
Ngày hôm sau, tiểu đội của An Lâm tiếp tục xuất phát.
Lúc này đây, trên đường đi họ gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!
"Tiểu Sửu, mau giúp tôi giải quyết con Lôi Báo đó!" An Lâm hô to một tiếng.
Người Kim Mục Hầu Vương loé lên cái, tốc độ của hắn còn nhanh hơn cả Lôi Báo, nhanh chóng nện một gậy lên người Lôi Báo.
"Rầm uỳnh!"
Chỉ tiêu dị thú +1
"Tiểu Sửu, hai con Bạch Cốt Lang rõ ràng đang cười nhạo chúng ta, thịt nó đi!"
Kim Mục Hầu Vương vung gậy bạc ngang qua một cái, sức mạnh cực kì đáng sợ giáng xuống, làm xương cốt hai con Bạch Cốt Lang vỡ vụn.
Chỉ tiêu dị thú +2
Đằng sau An Lâm, Miêu Điềm hát nhỏ trong miệng, Tông Vĩnh Ngôn ngáp dài, Tôn Thắng Liên thì cầm gương soi chỉnh lại kiểu tóc của mình.
Ngoại trừ Lạc Tử Bình có hơi rục rịch, ai nấy đều quyết định làm người đứng xem...
"Hầu ca... Hầu ca, anh quá là giỏi, ngọn núi Ngũ Hành không đè được anh, anh xông ra cái danh Tôn Hành Giả..."
An Lâm cũng bắt đầu hát.
Hai mắt Miêu Điềm sáng lên, như tìm được người cùng chung sở thích, vội chạy tới cạnh hắn, hát hoà theo: "Nơi nào gặp nạn đều cần anh... nơi nào nguy hiểm đều có tôi! Thân kinh bách chiến nhận việc xung phong... trừng trị cái ác, phát huy cái thiện, trái tim hiền lành như Bồ Tát! Tiếng thơm của anh muôn vạn người truyền tụng... câu chuyện về anh trăm ngàn người kể lại..."
Kim Mục Hầu Vương vừa nghe bài hát này, lòng đầy xúc động, càng ra sức chiến đấu hơn nữa!
Cứ như vậy, lại là một ngày nữa trôi qua.
Ngày hôm nay, tiểu đội của An Lâm giết được ba mươi sáu con dị thú.
Chiến tích không tệ chút nào, vả lại...
Tất cả đều là do Hầu ca làm!
Có Hầu ca đứng ra gánh hết phần chiến đấu, buổi tối cùng ngày, họ quyết định không về thành Định An, mà là hạ trại ngay trong rừng.
Tông Vĩnh Ngôn và Miêu Điềm giỏi về trận pháp, họ phụ trách bố trí trận pháp phòng ngự và cảnh giới chung quanh khu vực dựng lều của đội.
Sau khi bày trận pháp xong, mọi người bắt đầu vây quanh lửa trại nướng thịt ăn.
Hôm nay món ăn chính của họ là Lục Dực Điểu vừa bắt được buổi sáng.
Sáu cánh ấy à... Vừa hay có thể làm món cánh nướng.
Vả lại còn là cánh nướng cực kì lớn, mỗi cánh nặng gần mấy ký!
Trong ngọn lửa đỏ rực, mỗi người cầm một cái cánh không ngừng xoay tròn.
Tiểu Sửu là chuyên gia nướng thịt, hắn lấy ra không ít nguyên liệu giúp mọi người ướt thịt, đợi thịt ngấm gia vị rồi mới đặt lên lửa.
Cánh bị ngọn lửa đỏ rực nướng nổ lốp bốp, phần da dần ngả vàng, phần thịt tươi mới nhiều nước bắt đầu toả ra mùi thịt nướng đặc trưng.
Miêu Điềm đã nhịn hết nổi, nhìn cánh nướng đang toả hương thơm ngắt, cẩn thận cắn một cái.
Chỉ cắn một cái, hai mắt cô đã sáng rỡ: "Phần da giòn giòn cực kì thơm, phần thịt tươi mới ngon miệng, ngon quá đi!"
Mọi người nghe vậy, làm gì còn để ý được tới chuyện khác, vội đứng dậy chạy qua ăn.
An Lâm cắn một cái lên miếng cánh nướng, vì có ướp thêm ít bột ớt, nên mùi vị của thịt có hơi cay cay còn thoang thoảng mùi thơm.
Vị ngon lành thấm vào đầu lưỡi, bởi vì là thịt dị thú, nên còn hơi dai dai nữa chứ.
Mùi vị này... Đúng là quá ngon!
Kết quả là, mọi người vây đống lửa trại, vui vẻ ăn uống.
Cho dù là Miêu Điềm vóc người nhỏ nhất đội, cũng ăn sạch một cái cánh nặng mấy ký, còn Tiểu Sửu thì khỏi nói, cả xương cũng không chừa lại một mẩu nào.
Sau khi ăn xong, An Lâm mỹ mãn nằm xuống đất, ngẩng mặt nhìn bầu trời đầy những sao là sao.
Ánh sao của thế giới này rất sáng.
Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy được một dải ngân hà vắt ngang phía chân trời.
"Anh An, anh đang nhìn sao trời, tự hỏi chuyện đời người à?" Miêu Điềm dùng cái miệng anh đào chúm chím của mình liếm mút mùi vị còn sót lại trên đầu ngón tay, cảm giác vẫn còn chưa ăn đã.
Cô mặc một bộ đạo bào màu hồng phấn, mái tóc ngắn màu đen và khuôn mặt xinh đẹp của cô cho người ta cảm giác đây là một cô gái nhỏ bé đáng yêu.
Chẳng biết tại sao, lúc này nhìn thấy Miêu Điềm, An Lâm nhớ lại nhớ tới Điền Linh Linh ở trái đất cứ hay chạy theo gọi hắn là đạo sĩ rởm.
"Tôi sinh ra lớn lên ở trái đất, mãi tới gần đây tôi mới biết hoá ra trái đất là thế giới do Nữ Oa sáng tạo ra. Mà sở dĩ chúng ta phải hạ phàm, là vì muốn bảo vệ sự ổn định của Oa giới." An Lâm khẽ nói.
Miêu Điềm nghe vậy chớp chớp mắt nhìn An Lâm, không rõ sao hắn lại nghĩ tới chuyện này.
An Lâm lại nói tiếp: "Đại lục Thái Sơ rất lớn, lớn tới mức cho dù là bản đồ bây giờ cũng không thể vẽ hết nó."
"Trên sách có viết, đại lục Thái Sơ là là đại lục khởi nguyên của vạn vật, là nơi Bàn Cổ khai thiên sáng thế. Thế gian có thể tồn tại vô số thế giới nhỏ, có thể có vô số bí cảnh, nhưng thế giới lớn thì chỉ có một."
"Tôi đang nghĩ xem... Cái định nghĩa đại lục Thái Sơ này là do ai tạo ra? Định nghĩa này có thật sự đúng hay không?"
Miêu Điềm ngáp một cái, không ngờ An Lâm lại đang suy nghĩ vấn đề nhàm chán như vậy, vấn đề này nhàm chán y chang cái câu hỏi "Tôi đến từ đâu, tôi muốn đi đâu" vậy đó.
Miêu Điềm: "Định nghĩa này rất mơ hồ, chi bằng anh đi hỏi thẳng Bàn Cổ đi, vậy là biết ngay ấy mà?"
An Lâm: "..."
Thôi đi, còn không bằng bảo hắn đi hỏi thẳng ông trời.
Tự hỏi nhân sinh một lúc, An Lâm bèn quay về lều nghỉ ngơi.
Đêm này trôi qua rất bình tĩnh.
Sáng hôm sau, cả đám lại tiếp tục bước lên con đường săn bắt dị thú.
Hôm nay Lạc Tử Bình hết chịu nổi nhàm chán, chủ động gia nhập phụ Kim Mục Hầu Vương đánh dị thú, cùng nhau chém giết dị thú, bốn người còn lại tiếp tục đứng ngoài coi.
Vốn có Lạc Tử Bình gia nhập, chiến tích càng phải cao hơn mới đúng.
Nhưng cả một ngày săn thú, họ chỉ giết được có hai mươi sáu con, so với hôm qua thì ít hơn hẳn mười con.
Họ đang đi vào chỗ sâu trong vực Vạn Sơn, theo lý thì so với khu vực ngoài rìa nơi này phải có nhiều dị thú hơn mới đúng, nhưng không biết tại sao, họ thấy mật độ dị thú còn ít hơn bên ngoài nữa.
Buổi tối, không tìm được kia Lục Dực Điểu để làm bữa tối, mọi người đành chọn ăn Kim Túc Man Ngưu.
"Haiz, hôm nay sao chúng ta lại xui xẻo vậy nhỉ, chẳng lẽ tôi ra tay với đồng loại của Sửu ca là một quyết định sai lầm à?" Lạc Tử Bình buồn bực nhai thịt trâu, mặt ủ mày chau.
"Nếu ở chung quanh đây có loại thú nào đó cực kì mạnh, như vậy mật độ dị thú cũng sẽ giảm bớt, có phải chúng ta đã lỡ bước vào địa bàn của linh thú hay nguyên thú gì rồi không?" Tông Vĩnh Ngôn hơi lo lắng nói.
Mọi người nghe vậy đều im lặng, nếu gặp được linh thú thì không sao, dù gì họ cũng có thể ứng phó được.
Nhưng lỡ đâu gặp phải nguyên thú cảnh giới Hoá Thần, vậy họ sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Khi mặt trời dâng lên, đám người An Lâm bàn bạc một phen, cuối cùng chọn một tuyến đường đi khác.
Ngày tiếp theo, mãi tới chiều tối, họ cũng chỉ săn được mười ba con dị thú, cứ tiếp tục vậy, chiến tích hôm nay sợ là còn thấp hơn cả hôm qua
"Đúng là gặp quỷ mà, chẳng lẽ dị thú bị chúng ta doạ sợ chạy biến hết rồi à?" An Lâm vô cùng hoang mang khó hiểu.
Nhưng đứng lúc này, Kim Mục Hầu Vương bỗng nhiên nằm xuống đất, kề tai sát xuống nền đất nghe thử.
Ngay sau đó, hắn cưỡi mây bay lên cao, đôi mắt màu vàng sáng rực như hai ngọn lửa đang bốc cháy, nhìn ra đằng xa.
"Đúng là gặp quỷ rồi! Thú triều tới kìa!"
Kim Mục Hầu Vương nhìn cảnh tượng đằng xa, mặt biến sắc, la lên thật lớn.



Trang 55# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất