Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 111: Tuyệt địa phản sát linh thú

Chương 111: Tuyệt địa phản sát linh thú




Thực ra, khi An Lâm cầm tiên khí đối chiến với một con linh thú vừa bước vào Dục Linh sơ kỳ thì vẫn rất tự tin.
Nhưng hiện tại trước mắt hắn lại xuất hiện thêm ba con linh thú Dục Linh trung kỳ, mà hắn chỉ là một tu sĩ thể chất Đạo Chi Thể cấp mười, chắc chắn là không thể thắng.
"Các vị đại ca, các vị không vừa ý với chuyện gì thì cứ nói, tôi chưa làm chuyện gì hại nước hại dân, sao các vị cứ nhắm vào tôi thế?" Hết cách, An Lâm đành phải mở miệng hỏi.
Nhưng điều hắn vừa làm không có tác dụng gì.
Bốn con linh thú không đáp lại một câu, chậm rãi đến gần hắn, lộ ra vẻ mặt hung tàn.
Chỉ còn cách dùng đến bùa chú mà tu sĩ Kỳ Hóa Thần tặng thôi sao?
An Lâm tiếc đến đau lòng, bùa chú Kỳ Dục Linh đều bị dùng hết cả rồi.
Bùa chú Kỳ Hóa Thần chỉ có mười ba lá, mỗi một lá đều là át chủ bài dùng để giữ mạng.
Ai ngờ lần này lại xui xẻo như thế, phải dùng át chủ bài ở đây.
Nhẫn không gian sáng lên, giữa hai ngón tay kẹp một lá bùa màu vàng.
Đây là Kiếm phù do chưởng môn Thạch Linh Tử của tiên tông Côn Luân chế tác, một khi đã dùng thì có thể sánh ngang với một chiêu thức mạnh nhất của tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ.
"Gào!"
Hai con sư tử tỏa ra khí đen lao về phía hắn đầu tiên.
Móng vuốt của chúng sắc nhọn như lưỡi kiếm bén ngọt, đang chực chờ đâm vào cơ thể hắn, vì tốc độ quá nhanh, ngay cả không khí cũng bị xé rách thành tiếng.
"Sương Ngạo Hàn Băng kiếm!"
Sau khi An Lâm khởi động bùa chú, một chiêu kiếm trảm vô cùng mạnh mẽ đáng sợ được đánh ra ngoài.
Không khí trở nên đặc quánh, nhiệt độ xung quanh cũng đột ngột hạ sâu, lạnh lẽo như mùa đông.
Đường kiếm màu xanh lam chợt lóe lên, giống như một sợi dây mảnh cắt ngang trời đất.
Con sư tử tỏa ra khí đen vẵn giữ nguyên tư thế chồm tới chuẩn bị vồ người, trong nháy mắt đã bị chém thành hai nửa, biến thành tượng băng rơi xuống đất, không có cơ hội tránh né hay đánh trả.
Bùa chú vừa được sử dụng đã giết chết hai con linh thú trong nháy mắt!
An Lâm lấy thêm một lá bùa nữa, lạnh lùng nói với con voi khổng lồ và con gấu khổng lồ lông trắng trước mặt: "Nếu bọn mi không sợ chết thì lại đây!"
Khi đã đạt đến cảnh giới linh thú thì dù không biết nói chuyện cũng có thể nghe hiểu tiếng người.
Hắn không muốn dùng thêm một lá bùa nào nữa, đây là át chủ bài giữ mệnh, dùng một tờ thiếu một tờ.
An Lâm rút lá bùa này ra chỉ để dọa hai con linh thú kia mà thôi, dù sao chúng cũng tận mắt nhìn thấy tình trạng thê thảm của hai con sư tử rồi.
Ai ngờ con gấu lông trắng và con voi kia lại không để ý đến lời cảnh cáo của hắn, vẫn lạnh lẽo đến gần.
Mẹ nó! Chúng nó không sợ chết sao?
An Lâm giật giật khóe môi, cất bùa chú vào trong nhẫn không gian.
Sau đó hắn co giò bỏ chạy!
"Cứu mạng! Hứa Tiểu Lan, cứu mạng!"
An Lâm vừa chạy về phía Hứa Tiểu Lan vừa hô to...
Lúc nãy, đường lui của hắn bị sư tử chặn đứng, nên hắn mới cực chẳng đã phải dùng đến bùa chú.
Bây giờ chỉ còn có hai con linh thú, hắn đánh không lại chẳng lẽ còn không thể chạy?
Dùng hết át chủ bài giữ mệnh lên người chúng nó, chẳng thà hắn dùng hết thể diện còn hơn.
Dù sao...
Còn sống mới là điều quan trọng nhất!
Con voi khổng lồ và gấu lông trắng khổng lồngạc nhiên nhìn hắn bỏ chạy, sau đó nổi điên nhanh chóng đuổi theo An Lâm.
Khi chạy trốn, An Lâm vẫn không quên thu lại thi thể hai con sư tử vào trong nhẫn không gian.
Hai con sư tử này chết rất nhanh, thân thể chúng không bị tổn thương quá nhiều, chỉ bị cắt thành hai nửa sau đó đóng băng lại mà thôi.
Thế nên có lẽ là thú đan vẫn còn nguyên, chưa bị hỏng, hắn cứ nhặt về trước đã.
Ở nơi xa, rất nhiều dị thú bị ngọn lửa rực rỡ nóng cháy thiêu thành than cốc.
Nơi ấy, có một người con gái mặc váy màu xanh trúc, cả người chìm trong ngọn lửa, tựa như Thánh nữ của lửa.
Cô cầm kiếm trong tay, mỗi một chiêu một thức đều lộ rõ sự cao quý và thánh khiết.
Những dị thú muốn lại gần cô đều bị ngọn lửa đáng sợ kia cắn nuốt, bị thiêu đốt cho đến chết.
"Hứa Tiểu Lan, cứu mạng!"
Tiếng An Lâm truyền đến từ xa xa.
Cô gái nhìn về phía phát ra tiếng nói, trông thấy An Lâm lôi thôi lếch thếch cùng hai con linh thú đang đuổi theo phía sau.
"An Lâm à, hình như chúng rất thích cậu hay sao ấy, chào đón nồng nhiệt thế kia cơ mà?"
Hứa Tiểu Lan mỉm cười, bước lên vài bước, trong nháy mắt đã đến cạnh An Lâm.
An Lâm thở dốc: "Tôi không cần chúng chào đón như thế, nói ra chắc cô không tin, khi nãy tôi vừa bị bốn con linh thú đuổi theo!"
"Nếu tôi không có bùa chú áp đáy hòm, có khi bây giờ đã thành protein trong bụng linh thú rồi."
Nghe An Lâm kể lúc trước bị mấy con linh thú dồn vào đường cùng, Hứa Tiểu Lan dựng thẳng lông mày, tức giận nói: "Đi! Tôi báo thù cho cậu!"
Nói xong, sau lưng cô xuất hiện một đôi cánh lửa.
Hai cánh giang rộng về phía trước, mang theo ảnh đỏ nhuộm trời.
Thân thể cô giống như gió lốc bay đến bên cạnh con voi khổng lồ, vung tay lên, kiếm trong tay vẽ ra một nét đỏ cháy rực.
Nhanh quá!
An Lâm giật mình khi thấy tốc độ của Hứa Tiểu Lan, lần này còn nhanh hơn cả lúc cô dùng phi kiếm đua xe.
Con voi đã sớm chú ý đến Hứa Tiểu Lan, gai nhọn toàn thân đều dựng đứng.
Trong mũi nó phun ra một cột nước, bắn thẳng vào ánh lửa kia.
Ầm ầm!
Kiếm lửa và cột nước va chạm vào nhau, cột nước nhanh chóng bốc hơi, khắp nơi bị bao phủ bởi màn sương trắng.
Trong sương mù dày đặc, thỉnh thoảng lại hiện ra dấu vết của kiếm lửa đao nước.
Con voi kia là linh thú Dục Linh trung kỳ, Hứa Tiểu Lan tuy mới lên Dục Linh sơ kỳ không lâu, nhưng cô có tư chất bẩm sinh, lại thêm sự giúp đỡ của dòng dõi Thần Hoàng, trong chiến đấu vẫn mạnh hơn cự tượng một phần.
Gấu lông trắng thừa dịp Hứa Tiểu Lan bị con voi kia ngăn lại, tiếp tục lao về phía An Lâm.
Nếu chỉ là một con linh thú Dục Linh sơ kỳ thì An Lâm không ngại, hắn cầm kiếm Thắng Tà lao lên.
Khi con gấu lông trắng còn cách An Lâm khoảng mười mét thì đột ngột dừng lại, dùng tay gấu đập xuống mặt đất.
Hơi lạnh từ mặt đất tỏa ra, theo bản năng An Lâm bay lên không.
Chỉ trong nháy mắt, trên đất đã mọc đầy gai băng sắc bén cao chừng ba mét.
An Lâm thở ra một hơi nhẹ nhõm, may mà thoát được một chiêu này.
Sau đó, hắn mới nhận ra gai băng trên đất đang rung động, rồi lao về phía hắn.
An Lâm vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, nhanh chóng tung ra Hám Sơn quyền, đánh nát gai băng bay về phía hắn.
Không ngờ ngay lúc đó lại có một thân hình to lớn xuất hiện trước mắt hắn, tay gấu với sức lực khủng khiếp đập thẳng vào lồng ngực.
"Rầm!"
An Lâm bị tay gấu tát trúng, thân thể rơi xuống đất với tốc độ nhanh như đạn pháo, khiến mặt đất lõm thành một cái hố to.
Hắn nếm thấy vị ngòn ngọt trong cổ họng, rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Là do hắn quá coi thường con linh thú này, nếu không nhờ thân thể rắn chắc, khi trúng cái tát ấy, chắc chắn sẽ rơi vào tình huống nửa chết nửa sống.
Gấu lông trắng dù bị chặt mất một tay do chủ quan thì tốc độ và sức mạnh cũng không yếu đi chút nào.
"Gào!"
Linh thú lại lao về phía hắn, vô số tảng băng trôi nổi giữa không trung, vẫn luôn nhằm thẳng hắn mà bắn.
"Định chơi lại chiêu này?"
An Lâm nhìn băng tảng bay vút đến như mũi kiếm, hai mắt dần chuyển sang sắc trắng, khởi động thuật Thần Giám!
Phân tích nhược điểm...
Trong nháy mắt đó, hắn hành động.
Hắn vung kiếm lên, di chuyển thân thể, giữa vô số tảng băng vẫn có thể tiến lên như chốn không người.
Gấu trắng đang chuẩn bị nhào lên người An Lâm thì bỗng cảm thấy không ổn, theo bản năng tránh ra phía xa, muốn kéo dài khoảng cách.
An Lâm giơ tay, một tia sét từ trên trời đánh xuống, đánh trúng con gấu lông trắng khổng lồ, khiến thân thể nó cứng lại.
Lúc này, An Lâm đã đến trước mặt nó, kiếm Thắng Tà vẽ ra một đường cong chết chóc.
"Xoẹt..."
Đầu của con gấu bay lên không trung, máu tươi phun ra tung tóe.
An Lâm hất văng vết máu trên lưỡi kiếm màu đen, cong cong khóe miệng.
Hắn biết, lúc này nhất định là hắn rất đẹp trai.
Kiếm Tiên An Lâm, đã đạt thành thành tựu chém giết linh thú một mình!



Trang 57# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất