Chương 115: Tôi có thể tu tiên không?
Vẻ mặt An Lâm hốt hoảng, không thể tin được.
"Tiểu Hồng, nhóc lại đây, dùng toàn lực đánh vào mặt tôi!'' Hắn cảm thấy nhất định mình còn chưa tỉnh.
Tiểu Hồng nghe lời chạy tới, chiếc lá màu xanh lướt tới, tát lên má An Lâm.
"Bốp!''
An Lâm chỉ cảm thấy có một lực đánh vô cùng mạnh mẽ, mặt đã bị tát một cái, cơ thể giống như viên đạn bay ra ngoài, tông nát một bức tường, ngã xuống mặt đất của một căn phòng khác...
"Khụ khụ... Chết tiệt, Tiểu Hồng, nhóc muốn giết chủ sao?'' An Lâm xoa gò má sưng đỏ, có chút tức giận nói.
"Á... Xin lỗi chủ nhân, thậm chí Tiểu Hồng còn không biết mình lại có sức mạnh lớn như vậy.'' Tiểu Hồng có chút hoảng sợ chạy tới.
"Thôi, nhóc vừa mới đột phá, khó mà kiểm soát sức lực, tôi có thể hiểu được.''
An Lâm thở dài một tiếng, một tát này thật sự rất đau, cũng chứng minh mọi việc vừa rồi không phải là một giấc mộng.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Tôn Thắng Liên đã lạnh run.
Cô đang mặc một áo ngủ bó ngực, da thịt trắng như tuyết lộ ra hơn nửa, thu hết vào trong mắt hắn.
Có một dự cảm không tốt dâng lên trong lòng hắn.
Hắn vội lên tiếng: "Cô hãy nghe tôi nói đã, đây là...''
Bốp!
Còn chưa nói xong, một lực rất lớn truyền tới.
Mặt hắn bị rút gân một chút, thân thể như viên đạn, lại phá nát một bức tường khác, rơi xuống đất...
"Chủ nhân!'' Tiểu Hồng giật mình chạy về phía An Lâm.
An Lâm bị hoa mắt chóng mặt, hai bên má đều sưng phồng lên.
"Haizz, tôi đây đã trêu chọc ai chứ...''
Hắn ôm mặt, đứng lên, vẻ mặt buồn bực.
Sau đó, hắn lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hiên Viên Thành.
"Bạn học An Lâm, giữa ban ngày ban mặt, sao cậu có thể làm ra những chuyện điên rồ này!''
Hiên Viên Thành dùng vẻ mặt tôi đã nhìn thấu cậu, lạnh lùng lên tiến.
Hốc mắt An Lâm phiếm hồng: "Anh Thành, oan uổng quá!''
Nói hết lời, cuối cùng An Lâm cũng giải thích rõ nguyên do sự việc với Tôn Thắng Liên và Hiên Viên Thành.
Mặc dù đối với Tôn Thắng Liên, có giải thích cũng vô dụng.
Dù sao thấy thì cũng đã thấy rồi, cô không quá đáng khi chỉ tát An Lâm một cái cũng đã xem như vô cùng khai ân.
Sau khi xử lý xong những việc ngoài ý muốn đó, An Lâm mới trở về phòng lần nữa.
Hắn chưa từng từ bỏ ý định dùng thần thức liếc nhìn Ngọc Phủ một cái, phát hiện viên trân châu vẫn đang lơ lửng ở chỗ cũ, phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ.
Hắn lại sử dụng tiên thuật Hỏa Viêm lần nữa, nguyên khí bắt đầu quá trình khởi động tinh luyện và gia tăng biên độ cho hạt châu, ngọn lửa trong bàn tay càng trở nên nóng bỏng và thuần khiết.
An Lâm nhìn ngọn lửa trong tay, rơi vào im lặng.
Tác dụng của hạt châu này với tác dụng của linh căn không khác nhau lắm.
Hơn nữa một khi đã giải phóng tiên pháp, hạt châu sẽ lập tức vận chuyển, hơn nữa còn phát ra ánh sáng lộng lẫy hơn.
Kết hợp tất cả những đặc điểm lại, hắn có thể khẳng định, đây là một viên thú đan...
Chết tiệt!
Vì sao người khác ngưng tụ linh căn, hắn lại ngưng tụ ra một viên thú đan?
Rốt cuộc thứ đặc biệt này là cái quái gì?
Đột nhiên An Lâm cảm thấy đau lòng, dường như mọi ý nghĩ cuộc sống đều biến mất.
Cứ như vậy, hắn tìm được Hứa Tiểu Lan.
An Lâm: "Tiểu Lan, cô nói xem nếu một người ngưng tụ được một viên thú đan thì có chuyện gì?''
Hứa Tiểu Lan lơ đễnh nói: "Vậy thì chứng minh, hắn là cầm thú!''
Sau đó, cô nhìn thấy An Lâm đang nén lệ trong mắt.
Hứa Tiểu Lan giật mình nói: "An Lâm, cậu làm sao vậy? Ai bắt nạt cậu à?''
An Lâm lắc đầu: "Không có việc gì, tôi chỉ muốn yên tĩnh...''
Hắn sẽ không nói đâu, là Hứa Tiểu Lan bắt nạt hắn.
Sau đó, hắn tìm được Hiên Viên Thành.
An Lâm: "Anh Thành, cậu nói xem nếu một người ngưng tụ được một viên thú dan, đây là chuyện gì?''
Vẻ mặt Hiên Viên Thành nghiêm túc nói: "Điều đó là không thể.
Người chỉ có thể ngưng tụ linh căn, làm sao có thể ngưng tụ một viên thú đan?''
An Lâm chất vấn: "Tôi nói giả sử có người như thế thì rốt cuộc là vì sao?''
Hiên Viên Thành lộ ra vẻ mặt suy tư: "Tôi cảm thấy có hai khả năng, khả năng thứ nhất chính là, thật ra người kia là Thú tộc, chẳng qua hắn không biết mà thôi. Khả năng thứ hai, chính là hiện tượng quay về nguồn gốc, cậu cũng biết đấy, Hầu tộc chính là một loại tộc Thú, chắc hắn sắp biến thành một con khỉ rồi!''
An Lâm nghe xong như sét đánh, ngay cả hồn cũng bay mất.
Hắn có thể chắc chắn mình từ bụng mẹ chui ra, không phải Thú tộc.
Về phần quay về nguồn gốc, biến thành con khỉ sao?
Em gái ngươi, không phải vậy chứ?
An Lâm hồn bay phách lạc rời khỏi, lời nói của Hiên Viên Thành đã khiến hắn bị đả kích hoàn toàn.
Sau đó, hắn nhớ tới Tô Thiển Vân dịu dàng.
An Lâm: "Bạn học Tô, cô nói xem nếu một người ngưng tụ ra một viên thú đan, đây là chuyện gì?''
Tô Thiển Vân chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nghiêm túc mở miệng nói: "Nếu một người ngưng tụ ra được một viên thú đan, như vậy thì hắn vô dụng rồi! Cậu nghĩ thử xe, tu hành công pháp Kỳ Dục Linh và tiên thuật đều dựa vào linh căn, nếu một người ngưng tụ ra thú đan, như vậy khi vận chuyển công pháp tiên thuật, tất nhiên là sẽ xảy ra xung đột, hơn nữa...''
An Lâm nghe Tô Thiển Vân phân tích giải thích rõ ràng, càng nghe lòng càng bi thương....
Lòng hắn tràn ngập sự mệt mỏi rời khỏi phòng Tô Thiển Vân, đi đến chỗ ở của chủ nhiệm lớp.
An Lâm rất sốt ruột, bởi vì Lăng Tiêu Kiếm Tiên học rộng hiểu cao là hi vọng cuối cùng của hắn rồi.
Lăng Tiêu Kiếm Tiên thấy người đến là An Lâm, lúc này cười nói: "Sinh viên An Lâm, chúc mừng tối hôm qua đã ngưng tụ linh căn thành công, đột phá lên Kỳ Dục Linh!''
An Lâm nghe "ngưng tụ linh căn thành công '', giống như tim bị đâm một kiếm, suýt nữa hộc máu.
Hắn cố gắng nặn ra một nụ cười tươi: "Cảm ơn chủ nhiệp lớp, thật ra em tới đây, là có một vấn đề...''
"Vấn đề gì? Cứ việc hỏi đi.'' Lăng Tiêu Kiếm Tiên cười sảng khoái, mở miệng nói.
"Em chỉ muốn hỏi, nếu một người ngưng tụ ra một viên thú đan thì là chuyện gì?'' An Lâm có chút mong chờ mở miệng.
Lăng Tiêu Kiếm Tiên cười ha ha: "Sao sinh viên An Lâm lại hỏi vấn đề kỳ lạ này, chẳng lẽ thật sự có ai đặc biệt như vậy, ngưng tụ ra một viên thú đan?''
Vẻ mặt An Lâm căng lên, chủ nhiệm lớp, người đặc biệt thầy nói chính là em đấy!
"À... Thật ra đây chỉ là suy nghĩ bất chợt, tò mò hỏi một chút.''
"Cậu xem đi, Linh Thú có thú đan, Yêu Thú có yêu đan... Cậu nói xem, người có thể xảy ra được chuyện ngưng tụ một viên thú đan không?''
An Lâm kiềm nén cảm giác bi thương xuống, giả bộ như tò mò mở miệng hỏi.
Ai ngờ Lăng Tiêu Kiếm Tiên lại ra vẻ nghiêm túc vỗ vai An Lâm, ẩn ý sâu xa: "Người trẻ tuổi không nên nghĩ lung tung! Tôi sống lâu như vậy, còn chưa từng nghe thấy tu sĩ nào có thể ngưng kết thú đan. Nếu thật sự có loại tu sĩ đó, tuyệt đối sẽ bị Thiên Đình bắt đi chặt ra làm nghiên cứu, đến lúc đó, tôi sẽ gọi cậu đến mở mang tầm mắt.''
Nhìn ánh mắt quan tâm của Lăng Tiêu Kiếm Tiên, An Lâm rất muốn khóc.
Mở mang tầm mắt sao, đến lúc đó chính hắn mới là kẻ bị cắt thành từng mảnh kia!
Chết tiệt, không được.
Còn tiếp tục hỏi như vậy, An Lâm cảm thấy bản thân sẽ điên mất!
Hắn tạm biệt chủ nhiệm lớp, chạy về phía đình viện.
Mỗi câu nói của mọi người đều vang vọng trong lòng hắn, khiến hắn mất hết can đảm trong lòng.
Hắn đi đến hồ sen, nhìn ảnh phản chiếu của mình.
Chẳng lẽ bản chất của hắn thật sự là cầm thú?
Hoặc là... Hắn sẽ biến thành khỉ ư?
Hắn không nên tu tiên ư?
An Lâm hoàn toàn bị đả kích, càng nghĩ càng tủi thân.
Nước mắt chảy xuống.
"Tách tách tách...''
Mặt hồ nổi nên từng đợt sóng lăn tăn...
Trang 59# 1