Chương 122: Di tích phong cách vẽ không giống nhau
Vượt qua màn ánh sáng màu xanh lam kia, đám người An Lâm đều đứng ngây người tại chỗ.
Bọn họ cảm thấy không biết có phải đã vào nhầm cửa, đến nhầm nơi rồi hay không.
Một đại sảnh rộng lớn, nơi này có bàn, có ghế, có một số tượng điêu khắc nghệ thuật tinh xảo đẹp đẽ được bày ở xung quanh.
Mặt đất và vách tường đều dùng một loại vật liệu tổng hợp nào đó màu trắng chế tác thành, bóng loáng sạch sẽ, không dính một hạt bụi.
Mấy cái máy chế tạo cơ giới mới lạ lơ lửng giữa không trung, tỏa ra màu sắc kim loại lạnh lẽo.
Tất cả mọi thứ ở đây đều ngăn nắp, sạch sẽ...
Tất cả mọi thứ đều mới tinh, giống như là một cái phòng mới vậy.
Một điểm quan trọng nhất, đó chính là chỗ này thật sự quá hiện đại hóa!
Cậu đã thấy di tích nhà nào đặt hình Gundam chưa?
Chính là nơi này!
An Lâm bước đến bên cạnh mấy cái máy chế tạo cơ giới này, quan sát tỉ mỉ.
Mấy cái máy chế tạo cơ giới này, bề ngoài cũng giống như ngoại hình cũng giống như của loài người, mỗi một bộ phận đều ẩn chứa mũi dao sắc bén, còn có các ống pháo rải rác bốn phía, ở giữa còn có cái một thứ hình tròn giống như nguồn năng lượng...
Hắn suy đoán chắc chắn đây chính là hình người Gundam!
An Lâm trở nên hoảng hốt, mấy vật này làm sao có thể xuất hiện trong giới Tu Tiên, điều này không thể là sự thật!
Hắn cố gắng dịch chuyển hình người Gundam này để vào nhẫn không gian, nhưng lại bị một nguồn năng lượng vô hình ngăn cản, không những không nhấc nổi, mà khi vừa chạm đến cũng bị ngăn cách bởi một lớp vô hình, giống như có một lớp ngăn cách giữa không gian vậy.
Cái này cũng khó trách, tu sĩ tới di tích này cũng không ít, ở nơi này nhiều Gundam vậy, bọn họ không thể không có một chút ý đồ xấu nào, đối với những vật phẩm này xem ra bọn họ không cần quá hy vọng.
Phần cuối của đại sảnh, là một lối đi tối tăm không một ánh đèn, khiến người ta có một cảm giác nguy hiểm.
"Anh An, tiếp tới chúng ra sẽ làm gì?" Miêu Điềm mở miệng hỏi.
An Lâm cũng có chút đắn đo không chắc chắn, thật ra trước đây bọn họ chỉ muốn là tìm lý do để Giác Long không tức giận nữa, dù sao cũng không dễ dàng gì mới triệu hồi được nó ra, cũng không thể nói đây là hiểu lầm để nó quay về tổ được.
Bọn họ chỉ cần ngồi trên ghế chờ một khoảng thời gian, sau đó lại thổi kèn lệnh lên là có thể rời khỏi nơi này, đây chính là cách an toàn nhất.
Thế nhưng, nơi này là di tích, nơi này còn có truyền thừa...
Tu tiên cần có thiên phú lại cần có cả cơ hội.
Đối mọi người mà nói, từ nơi xa xôi đi lạc vào di tích này, nói không chừng đây cũng là một cơ duyên.
Thế nhưng Giác Long trong hồ cũng đã nói, ở di tích này nguy hiểm khắp mọi nơi, có thể nguy hiểm cả đến tính mạng.
"Như vậy đi, thành viên nào muốn cùng ta xông vào di tích thì theo tôi, ai không muốn đi thì đứng ở đây chờ." An Lâm không chắc chắn sẽ đảm bảo được sự an toàn cho tất cả các thành viên, hắn chỉ có thể để các thành viên tự đưa ra lựa chọn của mình.
Sau đó, tất cả mọi người đều đứng bên cạnh hắn, ý tứ đã biểu đạt rõ ràng không cần phải nói thành lời.
An Lâm hơi bất ngờ: "Mọi người đều không sợ chết sao? Lúc trước đã nói bây giờ tôi cũng không phải là An đại thần người đã nổi giận đâm Ám Dạ Chân Vương trong lòng mọi người, tôi chỉ là một tu sĩ Dục Linh sơ kỳ bình thường."
"Biết rồi." Miêu Điềm liếc hắn một cái, khóe miệng nhỏ nhắn trắng mịn hơi cong lên, dường như có vẻ không hài lòng.
Tông Vĩnh Ngôn phe phẩy cây quạt, thản nhiên nói: "Sợ chết thì tất nhiên là sợ, thế nhưng nếu như không có chứng đạo trường sinh, như vậy con người cuối cùng cũng phải chết, đây là điều không thể tránh khỏi. Lúc này mạo hiểm đi cướp đoạt tạo hóa, chính là để tăng thêm một chút khả năng có thể trường sinh bất tử sau này."
Mọi người nghe vậy đều im lặng gật đầu, rõ ràng là hoàn toàn đồng ý với lời nói của Tông Vĩnh Ngôn.
An Lâm thấy được sự quyết tâm của các thành viên, cũng không nói gì nữa, dẫn đầu đi về lối thông đạo tối đen ở đầu kia đại sảnh.
Tay phải hắn cầm trường kiếm, tay trái cầm cục gạch, trông vô cùng bá đạo nhưng cũng rất mê người.
Đi đến cửa thông đạo, bên trong là một không gian tối đen như mực, từ xa nhìn lại, hình như còn có một lối rẽ hình chữ "nhân", bởi vì bị khuất tầm nhìn, cho nên không nhìn thấy được đầu cuối bên kia.
Ở cửa có một tấm thẻ kim loại, phía trên có mấy chữ nhìn không được rõ.
"Đây là..."
Tôn Thắng Liên đang trầm tư im lặng, lúc này bỗng nhiên mở miệng, sắc mặt hiện nên vẻ kinh ngạc.
"Cậu đọc hiểu chữ này sao?" An Lâm ánh mắt sáng lên, mở miệng hỏi.
Tôn Thắng Liên khẽ gật đầu, tiếng nói hơi lạnh chậm rãi thì thầm: "Đây là Tử Tinh Văn, phía trên viết là: Sở nghiên cứu số 88 Tử Tinh, trung tâm nghiên cứu huyết mạch sinh vật...."
An Lâm nghe vậy khóe miệng giật một cái, hóa ra di tích mà bọn họ tìm kiếm chính là một sở nghiên cứu?
Đây toàn là cái gì với cái gì, có thể nào có một cuộc tìm kiếm bình thường chút được không.
Nền văn minh Tử Tinh dường như là nền văn minh khoa học kỹ thuật vô cùng huy hoàng trên đại lục Thái Sơ, thế nhưng đã bị phá hủy bởi một nguyên nhân nào đó, tấm bảng tin tức này vừa hay đã giải thích được di tích này vì sao lại trở thành như thế này.
Miêu Điềm nghe vậy lập tức hô lên ngạc nhiên: "Cậu nói đây đã từng là phòng nghiên cứu Tử Tinh của Tử Tinh Nhất Tộc?"
Tôn Thắng Liên nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt của Miêu Điềm và Tôn Thắng Liên trầm xuống, những người còn lại đều cảmthấy hơi mơ hồ.
Rõ ràng đang nghĩ, không phải là một nền văn minh khoa học kỹ thuật tương đối phát triển à, bị phá hủy đến mức như vậy sao.
"Tôi sẽ giải thích với mọi người một chút, " Tôn Thắng Liên nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, mở miệng nói: "Phía đông bắc của lục địa Thái Sơn, có một vùng đất chết hoang vu vô cùng rộng lớn, mọi ngươi đều biết rồi."
Đám người An Lâm gật đầu, đó là đã từng lãnh địa của văn minh Tử Tinh.
"Tôi đến từ Tử Tinh châu trong cửu châu, nó chính là khu vực tiếp giáp với vùng đất chết kia. Tử Tinh châu ban đầu không gọi là Tử Tinh châu, mà gọi là Tuyết Lam châu. Đối với việc vì sao phải đổi thành Tử Tinh châu, đa số mọi người đều cho rằng để kỷ niệm về nền văn minh đã chết kia nhưng thật ra không phải."
Nghe lời nói của Tôn Thắng Liên, đám người An Lâm đều thức tỉnh, biết được phần sau chính là điểm quan trọng.
"Vì sao nó phải đổi thành Tử Tinh châu, là bởi vì nó tiếp nhận được truyền thừa của văn minh Tử Tinh. Không, nói chính xác hơn phải là...nhận được truyền thừa của sở nghiên cứu Tử Tinh số 9 và sở nghiên cứu Tử Tinh số 26."
"Có thể vì sở nghiên cứu Tử Tinh có ghi rõ số thứ tự, tại Tử Tinh chỉ có 100 cái. Sở nghiên cứu còn lại, đều ở trong vùng đất chết hoang vu kia, hoặc là bị phá hủy, hoặc là cũng đã bị cô lập."
Tôn Thắng Liên nói đến đây, trong lòng của mọi người đều như dậy lên những con sóng lớn.
Vì sao trong một nghìn năm ngắn ngủi Tử Tinh châu có thể từ một châu có thế lực yếu nhất lại trở thành châu mạnh thứ hai trong cửu châu, ý tứ ẩn chứa bên trong này có hơi đáng sợ.
Hai cái số thứ tự truyền thừa của sở nghiên cứu, liền có thể khiến Tử Tinh châu xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Như vậy sở nghiên cứu thứ 88 bọn họ đang đứng đây, giá trị truyền thừa trong đó chẳng phải là lớn đến nghịch thiên!?
"Xem ra... di tích này thật sự sẽ nguy hiểm!" Lạc Tử Bình lúng túng mở miệng nói.
Lợi ích càng lớn thì mạo hiểm ẩn chứa bên trong cũng sẽ càng cao.
Còn đi nữa không?
Mọi người liếc mắt nhìn nhau.
Sau một hồi suy nghĩ rầu rĩ, mọi người vẫn nhất trí quyết định xông vào một lần.
An Lâm dẫn đầu đi vào bên trong thông đạo tối thui, mỗi một bước đều rất cẩn thận, sợ chạm đến một cơ quan nào đó.
"Tối quá, cậu nói xem đại sảnh sáng sủa như vậy, đến nơi này thì lại như bị suy tàn, tối tăm u ám, thật là ức hiếp người khác." Miêu Điềm thấp giọng phàn nàn.
"Đây chính là cách thức tạo dựng không khí sợ hãi, trò cũ thôi." Tông Vĩnh Đạo thản nhiên mở miệng.
Đúng lúc này, Tiểu Sửu mở miệng: "Vậy thì... hay là chúng ta mở đèn?"
"Hả?" Mọi người cùng nhau nhìn về phía Tiểu Sửu, giống như muốn nói: Công tắc ở đâu? Lối đi này là của nhà cậu sao?
Ngay sau đó, bọn họ hiểu ra bật đèn mà Tiểu Sửu nói là ý gì rồi...
"Két két" một tiếng.
Hai mắt Tiểu Sửu như là chiếc đèn pha siêu cấp, phát ra ánh hào quang chói sáng!
"A a a a... Chói mù mắt tôi rồi!"
Mọi người đang nhìn Tiểu Sửu, lập tức bị cặp mắt của hắn làm cho chói mắt.
"Cậu đi phía trước đi!" An Lâm nhắm mắt lại hét lớn.
Hắn thật sự không nghĩ đến, hai mắt của Tiểu Sửu lại sáng chói như bóng đèn vậy, thật sự có thể dùng làm đèn, lại còn là đèn pha công suất lớn! Phiên bản của Hỏa Nhãn Kim Tinh sao?
Kết quả là lối đi tối thui trở thành một khoảng sáng trưng.
Mọi người tiếp tục đi trên lối thông đạo, cảm giác căng thẳng sợ hãi trong nháy mắt giảm bớt vài phần!
Trang 62# 2