Chương 124: Hoá ra tất cả đều là bẫy
Khi Bạch Lăng mở miệng nhắc tới không gian đầu não, khoé miệng hắn lại khẽ co rút.
Cũng may thứ đồ này không có chức năng chuyển dịch giữa các vị trí, nếu không hắn thật sự nghĩ rằng mình đã đi nhầm vào không gian của chủ thần.
"Tiếp theo, ánh sáng đầu não sẽ chiếu xuống cơ thể mọi người."
"Mọi người đều có tỷ lệ nhất định giành được phần truyền thừa, điều này còn phải xem duyên phận của mọi người thế nào"
Bạch Lăng cười nhạt, mở miệng nói.
Quả cầu tròn màu đen đột nhiên chiếu một tia sáng lên cơ thể bọn họ.
Tôn Thắng Liên cau mày, nhắm chặt hai mắt lại.
Những người còn lại được bao phủ trong ánh sáng đều ngây người.
Cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, đầy vẻ mờ mịt.
"Chúc mừng cô gái này đã may mắn có được truyền thừa của Kim Chi Nhất Đạo." Bạch Lăng cười híp mắt nhìn Tôn Thắng Liên mở miệng nói.
"Vậy chúng ta thì sao?" Lạc Tử Bình giận tím người, bực bội hỏi.
"Mấy người không được chứ sao." Bạch Lăng lơ đễnh mở miệng đáp.
Mọi người nghe vậy vẻ mặt đầy tiếc nuối, truyền thừa kiểu này...
Luôn cảm thấy mình vật lộn khổ sở một trận, đến cuối cùng vẫn phải rút số như trên Quát Quát Lạc, thật sự cảm thấy khó chịu.
Thêm một trận trời đất quay cuồng, mọi người lại trở về chỗ thực tập lúc trước, Tôn Thắng Liên mở cặp mắt sáng ngời ra, trên mặt hiện rõ vẻ mừng rỡ.
"Như thế nào, bạn học Tôn, cô đã được truyền thừa thứ gì?" An Lâm tò mò hỏi.
"Ừm... Nói như thế nào đây, là phần cảm ngộ của văn minh Tử Tinh đối với Kim Chi Nhất Đạo."
"Chủ yếu là năng lực liên quan đến huyết mạch, xúc cảm rất lớn, giúp ích rất nhiều cho việc lãnh ngộ con đường kiếm đạo của tôi!"
Tôn Thắng Liên vừa nói, người trước giờ luôn nghiêm túc như cô, lại nở ra một nụ cười tươi đẹp.
Mấy người An Lâm thấy vẻ mặt của cô liền biết được thu hoạch lần này của cô rất lớn!
Thật hâm mộ, làm thế nào vậy?
"Khụ khụ... Chúng ta tiếp tục đi về phía trước." An Lâm hắng giọng một cái, mở miệng nói.
Đám người Miêu Điền nghe vậy đều giơ hai tay đồng ý.
Tiếp đó lại là mấy mật thất độc lập, nơi đó nghiên cứu các loại vũ khí, xem không hiểu, mang không nổi, như đi thăm viện bảo tàng vậy.
Cho đến khi bọn họ lại đến một không gian vô cùng rộng lớn.
Bạch Lăng mặc áo trắng khẽ tung bay, cười khanh khách lên tiếng chào.
"Hoan nghênh đến thực tập huyết mạch, tỷ lệ sống sót của lần này là ba mươi phần trăm. Việc mọi người phải làm, chính là tiêu diệt người huyết mạch nhân tạo ở đây."
"Thành viên thông qua thực tập, có xác suất đạt được huyết mạch truyền thừa trong phòng thí nghiệm." Bạch Lăng mở miệng nói.
Huyết mạch truyền thừa của phòng thí nghiệm?
An Lâm bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kì lạ: "Chờ chút, huyết mạch truyền thừa mà cô nói, là như thế nào?"
Bạch Lăng cười trả lời: "Là huyết mạch truyền thừa do người của phòng thí nghiệm chế tạo ra, sảm phẩm của Tử Tinh, đảm bảo chất lượng cao!"
An Lâm: "..."
Sao nghe như đi chào hàng thế nhỉ.
"Phòng thí nghiệm dung hợp huyết mạch, những quái vật được ngâm trong thép pha-lê kia, có phải có liên quan tới huyết mạch truyền thừa của mấy người không?" Tông Vĩnh Ngôn đột nhiên liên tưởng tới chuyện này.
"Ồ, đó à những sản phẩm chưa hoàn chỉnh của huyết mạch truyền thừa. Yên tâm, thứ tôi cho mọi người là thành phẩm." Bạch Lăng không lộ ra biểu cảm gì, đáp lại.
Mọi người nghe được câu này, lập tức thấy không ổn, luôn cảm thấy phần thưởng này có gì đó đáng sợ, giống như là bị bắt đi làm thí nghiệm về cơ thể người vậy.
"Anh An, hay là chúng ta đến xem những phòng khác một chút đi." Miêu Điềm hơi bất an mở miệng nói.
An Lâm gật đầu, dù sao chỗ lớn như vậy, hẳn sẽ có thu hoạch ở những nơi khác.
"Chúng tôi từ chối phần thực tập này."
An Lâm nói với Bạch Lăng.
"Đồng ý thực tập sao? Được, như vậy thực tập bắt đầu, chúc may mắn!" Bạch Lăng cười một tiếng, biến mất tại chỗ.
An Lâm: "???"
Mọi người vô cùng ngơ ngác.
Trời ạ, cô ta điếc sao?
Rõ ràng mình nói từ chối mà!
"Hình như chúng ta bị lừa rồi!" Lạc Tử Bình gào lên mắng.
Mọi người cũng rất nhanh phản ứng lại, khuôn mặt đầy vẻ tức giận cùng bực bội.
Bạch Lăng này chắc chắn có vấn đề!
Không đúng... cả di tích này đều có vấn đề!
Lúc này, mặt đất bắt đầu chậm rãi mở ra một cửa hang.
Một ống thép pha-lê hình viên trụ hiện lên, bên trong chứa đầy chất lỏng màu đỏ.
Cửa ống thép pha-lê mở ra, chất lỏng chảy xuống.
"Cẩn thận!"
Vẻ mặt An Lâm đông cứng lại, lên tiếng nhắc nhở.
Hơi thở vô cùng mạnh mẽ, tản ra từ bên trong thép pha-lê.
Một người đàn ông chậm rãi bước ra khỏi ống thép pha-lê, khẽ thở hổn hển, giống như ác quỷ tới từ địa ngục.
Hai mắt hắn ta đỏ thẫm, hai tay đã biến dị thành móng vuốt rồng mọc đầy vảy.
Móng vuốt cắm vào sau lưng, rút xương sống gai góc khúc khuỷu ra, nhìn đám người phía trước nở nụ cười đầy hung ác.
Nụ cười này lạnh như băng, khiến cho người ta có một loại cảm giác không rét mà run.
Sau đó, hắn ta cử động, cả người hóa thành một đường đen sì.
"Tản ra!"
An Lâm hét lớn một tiếng, sau đó tung ra Hám Sơn quyền về phía người đàn ông kia.
"Ầm"
An Lâm đã đạt đến cảnh giới Kỳ Dục Linh, sức mạnh khi đánh ra Hám Sơn quyền càng thêm tinh thuần mạnh mẽ, thậm chí ánh sáng màu vàng đã chiếu sáng toàn bộ nơi thực tập.
Các thành viên nghe vậy bắt đầu tản ra, để dành không gian chiến đấu cho An Lâm và Tiểu Sửu.
Người đàn ông cầm xương sống chém một nhát xuống quả đấm màu vàng, quét ra một đường đao đen sì, trong nháy mắt đã chém vỡ Hám Sơn quyền, hơn nữa còn không ngừng tiến về phía trước.
Con ngươi An Lâm co lại, không ngờ chiêu thức mạnh mẽ của mình lại bị người đàn ông kia phá vỡ chỉ bằng một chiêu.
Tiểu Sửu hét lớn một tiếng, cầm gậy bạc lên đập vào người đàn ông.
Gậy bạc cùng với xương sống va chạm phát ra âm vang của kim loại, toé ra tia lửa, sức lực kinh khủng trực tiếp đánh bay Tiểu Sửu!
Không được... không thể do dự nữa.
An Lâm lấy ra một lá bùa kiếm trảm của Hoá Thần từ trong nhẫn không gian, lập tức kích hoạt!
"Kiếm Sương Ngạo Hàn Băng!"
Hắn hô to một tiếng, nguyên khí được truyền vào trong lá bùa.
Sau đó, lá bùa không hề có động tĩnh gì...
Trời, lá bùa bị tắc lửa rồi!?
An Lâm vô cùng kinh ngạc, lập tức lôi một lá khác ra, kích hoạt nó.
Ngay sau đó, hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh áp chế vô hình, khiến cho lá bùa không thể kích hoạt!
Người đàn ông cầm xương sống trên tay đã bắt đầu nhanh chóng xông về phía hắn!
Bỗng nhiên, một bánh xe chém về phía hắn.
Người đàn ông vung xương sống lên, lia bánh xe bay đi.
Nhưng chỉ cách nhau trong chốc lát, từng đường kiếm khí cùng lưỡi gió, bao phủ lấy người đàn ông.
"Ầm!"
Năng lượng bắt đầu tập trung lại rồi bùng nổ, toả ra bốn phía.
Đúng lúc này, An Lâm lấy kiếm Thắng Tà ra.
Người đàn ông chạy khỏi phạm vi phát nổ, tay cầm xương sống quét ra một đường màu đen.
Tốc độ rất nhanh!
Nhưng ngay tại giây phút đó An Lâm đã mở thuật Thần Giám, hai mắt trở nên trắng dã như tuyết, kiếm Thắng Tà chém thẳng vào chỗ sơ hở không hề lưu tình.
Sắc mặt người đàn ông chợt lạnh, bước chân đột nhiên dừng lại, cơ thể vặn vẹo một góc như loài rắn, tránh thoát khỏi đường chém của An Lâm.
Phản ứng nhanh thật!
Trong lòng An Lâm kinh hãi, sau khi phân tích những chỗ sơ hở, đòn tấn công của thuật Thần Giám đều đã bị người đàn ông này phá giải, đây là tình huống lần đầu tiên hắn gặp phải trong các trận chiến của mình.
Sau khi người đàn ông tránh được một thế tiến công, lập tức phản công lại, tay cầm xương sống quét ra từng vệt sáng màu đen trí mạng.
An Lâm liên tục lui về phía sau.
Cho dù hắn đã dùng thuật Thần Giám, tiến hành phân tích thế tấn công để né tránh, nhưng bởi vì cơ thể không theo kịp tốc độ ra tay kinh khủng của người đàn ông nên trong nháy mắt đã thương tích đầy mình.
Lúc này Tiểu Sửu cũng cầm gậy bạc tham gia trận chiến.
Có Tiểu Sửu tham gia cùng nhưng tình hình không khá lên là bao, An Lâm vẫn bị khống chế chặt chẽ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cùng với việc vết thương không ngừng tăng lên, An Lâm sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
"Tiểu Sửu, phóng một đại chiêu ra, chỉ cần chế trụ hắn ta một lát là được!"
An Lâm hét lớn.
Tiểu Sửu cắn răng chịu đựng: "Tôi không biết đại chiêu!"
An Lâm: "..."
Trang 63# 2