Chương 129: Xong đời
Sau khi đánh bay đám người An Lâm, cửa lớn sở nghiên cứu đóng lại lần nữa, dường như bên trong đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Hai tay Bạch Lăng tu sửa quả cầu màu đen, trên mặt hiện lên vẻ cô đơn: "Trung tâm nghiên cứu huyết mạch sinh vật, chỉ có thể dùng cách này để biểu lộ rõ ràng giá trị của mình sao, thật sự là một thiếu sót đáng buồn mà... ''
"Những người thí luyện tiếp theo, không biết khi nào mới có thể đến.''
"Nhưng mà... Cho dù có người mới đến, chắc chắn cũng sẽ không thể xuất hiện người thí luyện thú vị như vậy đâu?''
Sau đó, dường như cô đang nghĩ đến điều gì đó, cong miệng cười, gương mặt lạnh lùng giống như băng tuyết tan chảy, lộ ra vẻ tươi cười xinh đẹp động lòng người.
Chẳng qua, trong sở nghiên cứu u ám tĩnh mịch này, không ai có thể thấy cảnh tượng đó.
Đám người An Lâm bị một sức mạnh đánh bay, lập tức lao ra khỏi mặt hồ, ngã nhào xuống bờ cỏ cạnh hồ.
Lạc Tử Bình phun đám cỏ không cẩn thận ngậm phải ra, than thở nói: "Anh An, bây giờ tôi thật sự chịu thua! Anh không chỉ khiến Bạch Lăng đóng cửa từ chối tiếp khách, còn có thể khiến cô ấy đuổi đi, quả thực không gì sánh được!''
An Lâm co giật khóe miệng, lời nói của bạn Lạc là đang khen hắn sao?
"Haizz... Nhưng mà không khí bên ngoài thật tốt, toàn thân đều thả lỏng!'' Tông Vĩnh Ngôn nằm trên thảm cỏ, nhìn ngắm bầu trời, hít thở thoải mái.
"Hơn nữa lúc này thu hoạch của chúng ta đều rất lớn, không phải sao?'' Miêu Điềm híp mắt, cười ngọt ngào, mở miệng nói.
Mọi người nghe xong đều mỉm cười gật đầu, vẻ mặt hài lòng.
Cuối cùng còn huyết mạch truyền thừa... Thật sự rất có ích!
Chỉ có một mình An Lâm là có không ít tiếc nuối.
Việc nhận thông tin bị cắt ngang, giống như bị thiến thành thái giám, khiến người ta bực tức.
Hiazz, rốt cuộc phần sau của Xuyên Sơn Giáp là nói gì vậy?
Tiếng động dưới đáy hồ rất lớn, một con rồng khổng lồ nhô lên khỏi mặt nước, có chút ngạc nhiên nhìn đám người An Lâm.
Nó hóa thành một người đàn ông trung niên một lần nữa, đi tới trước mặt đám người An Lâm.
"Đạo hữu An Lâm, sao mấy người lại xuất hiện ở đây?'' Ông ta liên tục quan sát mọi người, còn dụi mắt.
An Lâm cười chua sót: "Chúng tôi bị đuổi ra đây, hình như chủ nhân bên trong không thích chúng tôi, cho nên đã đẩy chúng tôi ra.''
Ông ta tự tát vào miệng, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của mọi người, không giống như đang nói dối, cuối cùng chỉ có thể nói một câu giải vây: "Còn có việc này nữa sao? Cuối cùng mấy người đã làm ra chuyện điên rồ gì vậy?''
Từ khi ông bắt đầu canh giữ trong hồ Bạch Vân, cũng chưa bao giờ thấy qua tu sĩ đã bước vào di tích, lại có thể hưởng thụ cảm giác bị đuổi khỏi cửa này.
Còn An Lâm chỉ biết cười gượng, hắn thật sự ngại nói chuyện xảy ra bên trong.
Ông ta thấy hắn không muốn nói, vì thế chuyển sự quan tâm sang những người phía sau hắn: "Mấy ngươi đã có ai tiếp nhận truyền thừa chưa?''
Mọi người đều liếc mắt nhìn nhau, đều gật đầu.
Ông ta chớp mắt: "Có ý gì đây?''
"Chính là ý đều đã nhận truyền thừa rồi đấy.'' An Lâm trả lời.
"Đều đã nhận truyền thừa rồi ư?'' Sừng rồng của ông ta đều dựng đứng, vẻ mặt không thể tin được.
"Không chỉ có như thế, Tôn Thắng Liên và Tiểu Hồng còn tiếp nhận truyền thừa hai lần đấy!'' An Lâm bĩu môi.
Nếu không phải ông ấy là người dẫn đường để bọn họ tiến vào di tích, hắn cũng lười nói nhiều với ông ta như vậy.
"Trời ạ! Tôi đang nằm mơ sao? Vậy mà Giang An Lan tôi lại có thể mở mang tầm mắt nhìn thấy cảnh toàn bộ đội viên nhận truyền thừa!'' Giang An Lan hưng phấn vừa nói vừa cười.
Mọi người đều nhìn nhau, nghĩ thầm rốt cuộc ông ta làm sao vậy, ngạc nhiên sợ hãi.
"Không phải mọi người đều sống sót hoàn thành thí luyện đấy chứ?'' Bỗng nhiên ánh mắt Giang An Lan còn sáng hơn Tiểu Sửu.
Mọi người gật đầu.
"Khi nhận truyền thừa, có phải trong đầu mấy người đều có rất nhiều đoạn thông tin khắc dấu hay không?'' Giang An Lan hô hấp khó khăn nói.
Mọi người nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu.
"Ha ha ha, thật sự quá tốt, ha ha ha!'' Giang An Lan vừa cười vừa nói.
Vui vẻ hoa chân múa tay
Khóe miệng An Lâm co giật: "Có phải ông ta điên rồi không?''
Các đội viên đều gật đầu đồng lòng.
Bộ dạng này, nếu không tính là điên thì cũng không còn xa nữa đâu.
Sau khi vui vẻ hoa chân múa tay một trận, cuối cùng Giang An Lan đã ý thức được bản thân thất lễ.
Ông ta ép mình trấn tĩnh lại, giọng điệu vẫn còn chút hấp tấp nói: "Mọi người đi cùng tôi đến gặp ngài Thiên Vũ, kể cho cô ấy nghe những thông tin trong đầu mấy người, cô ấy sẽ có thưởng xứng đáng!''
Ngài Thiên Vũ?
Hình như Tông Vĩnh Ngôn đã nhớ ra gì đó, con ngươi co rụt lại, cả kinh nói: "Ông nói ngài Thiên Vũ, chẳng lẽ là con gái Thiên Đế, tiên nữ Thiên Vũ?''
"Đúng vậy.'' Giang An Lan cười, bổ sung thêm: "Cô ấy đã nói sẽ có thưởng xứng đáng, tôi nghĩ nhóm người các cậu sẽ không từ chối nhỉ?''
Thiên Đế là người cầm quyền đứng đầu Thiên Đình, thống nhất trên dưới bốn phương, nắm giữ Bát Hoang, là đấng tối cao vô thương ở giới Cửu Châu. Nghe nói ông ấy có bảy con gái, người con gái nhỏ nhất có đạo hiệu là Thiên Vũ, thông minh nhanh nhẹn, tâm địa lương thiện, được Thiên Đế cưng chiều nhất.
Nếu tiên nữ Thiên Vũ đã nói sẽ có thưởng xứng đáng, nhất định là cơ duyên hiếm gặp!
Mọi người nghe vậy đều vô cùng xúc động, dường như không cần suy nghĩ đã lập tức đồng ý.
Nhìn thấy đám người An Lâm thoải mái đồng ý, Giang An Lam cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục mở miệng: "Ngài Thiên Vũ đang ở đỉnh núi Mây, mời các vị đạo hữu theo tôi.''
Đỉnh núi Mây?
An Lâm hơi sững sờ, dường như các đội viên khác cũng phát hiện ra chỗ nào đó không đúng.
Sau đó, các đội viên đều nhìn về phía An Lâm, nghĩ thầm con hàng này không phải đã chạy đến đỉnh núi Mây chơi nhảy Bungee chứ?
Lòng An Lâm lạnh hơn một nửa, đỉnh cao nhất núi Mây là một chốn đào nguyên nhỏ, nơi đó có một cô gái gọi là Lâm Quân Quân, hình như không giống những người khác...
"Giang đạo hữu, không biết có phải trên đỉnh núi Mây chỉ có một người là tiên nữ Thiên Vũ hay không?'' An Lâm có chút thấp thỏm dò hỏi.
Giang An Lan nghi hoặc nhìn An Lâm một cái, không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng sau một lúc chần chừ, ông ta vẫn thành thật trả lời: "Đúng vậy, ngài Thiên Vũ thường xuyên tu luyện tay nghề vẽ tranh trên đỉnh núi Mây, người bình thường đều không có tư cách đi vào.''
Tu luyện tài vẽ sao? Vẽ con hạc tiên gây cười kia à?
Xem ra không sai đâu, nhất định là cô ấy.
Khóe miệng An Lâm co giật, hắn chính là người binh thường trong miệng Giang An Lan đã nói, nhưng mà hắn không chỉ xông vào nhà người ta, còn mở lời cười nhạo bức vẽ của cô ấy...
Trứng thối.. Nếu quay lại chỗ này, nhất định sẽ bị tiêu diệt!
Nhớ lại bộ dạng của Lâm Quân Quân đánh hắn tơi bời, hắn lập tức đổ mồ hơi ròng ròng.
Không được, tuyệt đối không thể đi!
"Ôi chao!''
An Lâm đau khổ xoa bụng mình, chậm rãi ngồi xuống.
"Hả? Đạo hữu An Lân, cậu làm sao vậy?'' Giang An Lâm thấy thế chạy tới, vẻ mặt quan tâm hỏi.
"Bỗng nhiên tôi cảm thấy bụng có chút không thoải mái, hơn nữa chân có chút mềm, đi đường không được! Nếu không mọi người đến đỉnh núi Mây di, tôi không đi đâu, tôi muốn nghĩ ngơi một chút!'' Vẻ mặt An Lâm đau khổ, vô cùng khó khăn mở miệng.
Giang An Lan lấy tay sờ bụng An Lâm, ngay sau đó có một dòng nước ấm chảy khắp toàn thân An Lâm.
Sau đó, ông ta cau mày: "Kỳ lạ, đạo hữu An Lâm, tôi vẫn chưa tìm ra được trên người cậu có bệnh gì, hay là có gì bất thường.''
"Có thể bên trong di tích có thứ gì đó không sạch sẽ.'' An Lâm híp mắt, nhếch miệng.
Giang An Lan nghe vậy kinh hãi: "Vậy càng không thể đợi, không thể chất độc trong di tích khinh thường, y thuật của ngài Thiên Vũ rất uyên thâm, đi, tôi nhờ cô ấy chữa trị cho cậu!''
An Lâm nghe xong con ngươi co rút, nằm mơ! Nhờ cô ấy chữa trị giúp hắn sao? Liệu pháp chữa trị bằng cách đánh tơi bời ư?
"Ầm ầm!''
Giang An Lan biến thành Giác Long khổng lồ cao hơn trăm mét, xuyên qua mây mù.
Ngay sau đó, một cơn lốc lớn thổi bay mọi người, kéo lên lưng ông ta,
Sau đó xích mây tỏa ra, cố định mọi người thật chặt, hoàn toàn không có cách nào tránh thoát, trong đó cũng bao gồm cả An Lâm.
"Đạo hữu An Lâm, xin cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đưa cậu đến trước mặt ngài Thiên Vũ để tiến hành chữa trị!''
Nói xong, Giác Long cao trăm trượng bay vút lên không trung, bay về phía đỉnh núi Mây.
"Tôi không thể yên tâm chút nào cả, thật ra ông có thể chậm một chút không... " Trên lưng rồng, An Lâm hai mắt đẫm lệ, hạ giọng nói.
Nhìn thấy núi Mây ngày càng gần, hắn biết bản thân mình sắp xong đời rồi...
Trang 66# 1