Chương 132: Thắng lợi trở về
Lâm Quân Quân khóc rồi, cô cảm thấy nhất định là trời cao phái An Lâm đến để khảo nghiệm tâm đạo của cô.
Nhưng mà… đây đã là lần thứ hai cô có cảm giác thế này.
Cô phụ trách thu thập thông tin của di tích nơi đây, chỗ bảo vật dùng để thanh toán có thể đến báo Tàng Bảo Các của Thiên Đình chi trả.
Bởi vậy chuyện thanh toán bảo vật cũng không gây tổn thất gì cho cô và Giang An Lan.
Nhưng… thứ này đều không phải là trọng điểm.
Trọng điểm chính là cô quá tủi thân, tủi thân đến mức không thể nào thổ lộ ra hết được.
Rõ ràng nơi đây là sân nhà của cô, cô vốn dĩ phải cao ngạo ban thưởng ân huệ cho người khác.
Nhưng bây giờ… cô lại trở thành một kẻ nghèo nàn đến tiền cũng không trả nổi!
Cô còn có mắt mũi nào tiếp tục trả chi phiếu để gom tin tức về được nữa?
Sẽ bị An Lâm khinh bỉ đúng không…
À không, là đã rất bị khinh bỉ rồi đấy chứ!
Trước mặt người đàn ông đã từng cười nhạo cô kia, cô lại thất bại thêm lần nữa, bại đến mức bị ép xuống bãi bùn…
Nói thật lòng, Giang An Lan và đám người An Lâm đột nhiên bị tiếng thút thít của Lâm Quân Quân dọa đến mức không biết phải làm sao.
Lâm Quân Quân quệt nước mắt trên khóe mắt, đưa một tấm thẻ màu trắng cho An Lâm, nói: "Anh cầm lấy cái này đi, về sau tôi lại đến tìm anh lấy tin tức."
"Giang An Lan, ngươi dẫn bọn họ qua bảo khố nhận bảo vật trước."
Nói xong, cô liền thất hồn lạc phách quay trở về căn nhà gỗ nhỏ của mình, ngay cả tâm trạng tiễn khách cũng không có.
Giang An Lan nghe thấy vậy liền trịnh trọng gật đầu.
Thật ra, hắn chỉ cần dẫn bọn họ đi đến cửa bảo khố, sau đó đưa chìa khóa cho bọn họ là được.
Dù sao thì toàn bộ đồ vật trong bảo khố đều là của bọn họ rồi…
Cứ như vậy, nhóm người An Lâm đều mang tâm trạng không tồi rời khỏi đỉnh núi Mây.
Bọn họ ngồi trên lưng rồng lớn dài mười trượng, từ trên trời giáng xuống, sau đó phá vỡ mặt hồ, tiến vào bên trong một động phủ.
Trong động phủ có một loại ánh sáng trắng nhu hòa, còn có những con tôm bự tay cầm trường thương đứng bảo vệ ở bốn phía.
An Lâm nhìn mà ngạc nhiên, lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại tôm to kiểu này, vỏ giáp xác bên ngoài thì cứng, bên trong lộ ra chất thịt trắng hồng, có vẻ như ăn sẽ rất ngon.
Tôm bự bị ánh mắt không chút ý tốt nào của An Lâm làm cho không thỏa mái, không tự chủ di chuyển bước chân, cách xa cái tên nghiện ăn kia thêm một chút.
Đến trước một cánh cửa bằng đồng, Giang An Lan dừng bước, mở cửa đồng ra.
Đập vào tầm mắt mọi người chính là những viên linh thạch chất thành núi, các loại linh đan phát ra ánh sáng rực rỡ, rất nhiều thiên tài địa bảo và linh khí tỏa ra hơi thở lớn mạnh.
Giang An Lan nhìn qua số bảo vật chất chồng này, ngơ ngác xuất thần, mãi một lúc sau mới phục hồi tinh thần.
Ông vô cùng luyến tiêc nhìn thêm một cái, giống như là ghi nhớ lấy lần cuối cùng, sau đó mở miệng nói: "Đồ vật trong này, đều là của mọi người rồi."
Nói xong ông liền rời đi, bởi vì trơ mắt nhìn người khác lấy đi từng món từng món bảo vật của mình, trái tim ông sẽ không thể chịu nổi.
Nhìn cả phòng bảo vật, trong lòng các thành viên đều không ngừng xao động.
Đúng lúc này, An Lâm lại cười cười: "Mọi người chọn trước đi, chọn xong rồi tôi sẽ lấy sau."
Các thành viên trong đội đều hào hứng, bắt đầu chọn lựa bảo vật ở trong kho.
Bọn họ không hề quên mất cấp độ của loại bảo vật mà mình nên lấy, thông thường những bảo vật kiểu này đều có bảng tên, cũng trợ giúp bọn họ trong việc phân biệt.
Miêu Điềm lấy một linh khí cấp thấp – chủy thủ Nguyệt Sơ, Tôn Thắng Liên lấy một viên linh đan cấp ba và một thanh linh khí cấp thấp – kiếm Tuyết Ngọc, Tông Vĩnh Ngôn cầm một viên linh đan cấp hai, Tiểu Sửu lấy linh khí bảo vệ cấp thấp – khôi giáp Hắc Tinh, Tiểu Hồng thì chọn một viên linh đan cấp hai và thanh kiếm Lãnh Vũ – linh khí cấp thấp.
Sau khi Tiểu Hồng chọn xong đồ liền để vào nhẫn không gian mà An Lâm cho cô, sau đó tiếp tục co người vào trong túi áo.
Tiếp theo, An Lâm nhét toàn bộ một món linh khí cấp cao, hai món linh khí cấp trung, mười món linh khí cấp thấp, hơn hai mươi viên linh đan cấp cao, một đống bảo vật luyện khí và ba mươi mấy vạn viên linh thạch vào trong nhẫn không gian.
Nhìn cảnh tượng này, các thành viên trong đội đều trực tiếp nuốt nước bọt.
Sau khi thu hết đồ vật, mọi người liền rời khỏi bảo khố.
Giang An Lan nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của nhóm người An Lâm, trong lòng liền cảm thấy co rút đau đớn, nhưng mà những thứ này lại cũng là thứ mà bọn họ xứng đáng nhận được, mang theo tâm tình phức tạp đưa mọi người ra khỏi động phủ.
Trở lại bên hồ Bạch Vân, mọi người tạm biệt Giang An Lan, lại một lần nữa cất bước lên đường.
Tông Vĩnh Ngôn thích thú phe phẩy chiếc quạt: "Không biết mọi người có phát hiện ra không, kể từ khi chúng ta đi theo anh An lăn lộn, phải nói là không ngừng gặp được kỳ ngộ!"
"Còn không phải sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Miêu Điềm tràn đầy vui vẻ, giơ từng đầu ngón tay ra đếm: "Đầu tiên là được tiên quả, sau đó đến huyết mạch truyền thừa, cuối cùng còn được chọn bảo vật… Còn chưa đến mười ngày đâu, vậy mà chúng ta đã gặp được nhiều kỳ ngộ như vậy rồi!"
"Số kỳ ngộ trong khoảng thời gian này còn nhiều hơn tổng số kỳ ngộ những năm qua tôi gặp được." Tôn Thắng Liên khẽ cười, cơn gió thổi mái tóc cô bay bay, lộ rõ vẻ xinh đẹp rung động lòng người.
Lạc Tử Bình cười: "Chỉ có thể nói không hổ là anh An, danh xưng đệ nhất trường học quả thật vô cùng xứng với thực!"
Các thành viên trong đội đều nâng An Lâm đến tận trời, cho dù da mặt hắn có dày nhưng cũng bắt đầu cảm thấy có chút xấu hổ.
Lúc này, Tiểu Sửu đi tới, cánh tay khoác lên trên vai hắn: "Anh An, hiện giờ em đã bắt đầu hiểu rõ vì sao anh lại nói là sau khi xông xáo giành được kỳ ngộ, thực lực tăng lên sẽ không phải ở mức bình thường rồi."
"Nhận được truyền thừa của Ám Thần, hiện giờ tôi đã hơi có dấu hiệu sắp đột phá rồi, cảm ơn!"
An Lâm nghe vậy cũng là mừng rỡ không thôi: "Anh khách sáo với tôi cái gì, chúng ta cùng một nhóm kia mà! Chúc mừng, đến lúc đột phá đến kỳ cuối Dục Linh, đội ngũ của chúng ta lại càng có thể nhẹ nhõm hơn."
Lúc này Tiểu Sửu đã mặc bộ khôi giáp Hắc Tinh lên người, bộc lộ ra mấy phần khí thế uy vũ.
Nghe xong những lời An Lâm nói, hắn lại cảm động quay đầu sang hướng khác, hai mắt có hơi vương chút nước.
An Lâm chợt nhớ đến một chuyện, mở miệng hỏi: "Đúng rồi, Tiểu Sửu, anh nói thử xem nếu như con người ngưng kết được thú đan thì nên tu luyện thế nào?"
Tiểu Sửu nghe thấy thế liền sững sờ: "Làm sao con người có thể ngưng kết thú đan được."
"Đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là lỡ như ngưng kết được thú đan thì nên tu luyện thế nào kìa?" An Lâm nghiêm túc hỏi.
Tiểu Sửu gãi gãi lông khỉ trên đầu, có phần hơi chần chừ: "Thì cứ dựa theo cách thức tu luyện của linh thú chúng tôi thôi, nhưng mà con người ngưng kết được thú đan… thì cũng không còn được gọi là loài người nữa đúng không, phỉ gọi là linh thú!"
An Lâm nghe vậy liền thấy đau gan, linh thú An Lâm sao?
Tiểu Sửu nói tiếp: "Cách thức tu luyện của linh thú chúng ta không giống với loài người, muốn nâng cao cảnh giới chủ yếu dựa vào ba phương diện tu đan, luyện thể, ngộ thần."
"Tu đan chính là mỗi ngày tiếp nạp nguyên khí của trời đất, để nguyên khí lưu chuyển trong cơ thể, không ngừng tiến hành rèn luyện ngọc phủ bên trong thú đan."
"Luyện thể chính là thông qua rèn luyện, chiến đấu thường ngày, hoặc là uống thiên đài địa bảo, linh đan diệu dược, để cấp độ thân thể không ngừng được tăng cường."
"Ngộ thần thì là cảm ngộ tự nhiên, cảm nhận linh hồn vạn vật, khai quật thần hồn của thân thể, lĩnh ngộ lĩnh vực của bản thân, nhưng mà thông thường chuyện này chỉ có kỳ cuối Dục Linh mới có thể làm được."
Nghe những lời Tiểu Sửu nói, An Lâm liên tục gật gù.
Hình như linh thú tu luyện còn đơn giản hơn con người tu luyện không ít đâu.
Nhưng đây cũng là điều hiển nhiên, bởi vì linh thú bình thường đều sinh sống trong núi sâu, vốn không có hệ thống công pháp tu luyện, chỉ có thể tự vào cảm ngộ của chính bản thân mình, cho nên cách thức tu luyện tăng cấp của bọn họ khác biệt rất lớn so với loài người.
Tu đan, hiện giờ An Lâm có thể bắt đầu luôn được rồi.
Luyện thể, thổ hào An còn sợ không có thiên tài địa bảo sao?
Về phần ngộ thần ấy hả… còn lâu mà, trước hết không việc gì phải nghĩ ngợi!
Nghe xong những lời Tiểu Sửu nói, An Lâm liền định ra được phương hướng tu luyện cho bản thân mình, trong lòng bớt đi được mấy phần mê mang.
Linh thú An Lâm thì đã sao, chỉ cần trâu bò là được!
Trang 67# 2