Chương 134: Cung Đâu Suất
Phía tây của đại lục lơ lửng có tòa kiến trúc cao lớn hùng vĩ, nó được gọi là cung Đâu Suất.
Nó được xây dựng theo kiểu tứ hợp viện khổng lồ, chín cái cột lớn bằng đá trắng đỡ lấy mái nhà, cùng loại với cung điện đế vương của cửu ngũ chí tôn.
Cung Đâu Suất là hành cung của Đạo Đức Thiên Tôn- một trong Tam Thanh, nó không nằm trong sự quản lý của Thiên Đình nhưng lại tiếp nhận công việc luyện đan cho Thiên Đình, phần lớn các tiên nhân trên Thiên Đình muốn đan dược đều sẽ đến cung Đâu Suất ủy thác.
Phụ trách luyện chế tiên đan là đại đệ tử Doãn Hỉ Chân Nhân của Đạo Đức Thiên Tôn.
Thuật luyện đan của hắn đứng nhất đứng nhì trên Thiên Đình, không chỉ có phẩm chát tốt mà hiệu suất cũng rất cao.
An Lâm cưỡi trên gạch đen bay giữa không trung, trong tay cầm một tấm bản đồ chỉ đường, Tiểu Sửu thì ngoan ngoãn ngồi trên vai hắn.
Chỉ một lát, hắn đã nhìn thấy tòa cung điện nguy nga kia.
"Khốn nạn thật, cung điện to như thế sao?" Hắn cảm thấy có chút líu lưỡi.
Xét về độ cao, tòa cung điện kia ít nhất cũng phải đến mấy trăm mét, chỉ mới liếc qua đã thấy nó giống hệt một ngọn núi lớn đứng sừng sững trước mặt hắn.
Phía trước cung Đâu Suất có hoa rơi nước chảy, sen trắng nở rộ khắp nơi.
Gió mát thổi tới mang theo mùi thuốc nhàn nhạt, khiến cho mọi ngưởi ngửi đều cảm thấy tinh thần thoải mái.
An Lâm đáp xuống trước cửa cung Đâu Suất, ở đó có hai thiên binh mặc áo giáp đang đứng canh.
"Dừng lại, xin nói rõ thân phận của ngươi."
Một trong hai thiên binh mở miệng nói.
An Lâm ngừng bước, hơi sững sờ.
Nói rõ thân phận? Hắn thì có thân phận gì, sinh viên sao?
Nghĩ một lát, hắn vẫn đưa tấm thẻ gỗ chứng nhận sinh viên của đại học Liên Hiệp Tu Tiên ra.
Sau khi thiên binh nhìn thấy tấm thẻ gỗ này, liền nhường ra một con đường.
An Lâm thu lại tấm thẻ, ra vào cửa trường cũng cần dùng thẻ sinh viên, không nghĩ tới ở chỗ này lại dùng tới.
Tiến vào cửa lớn cung Đâu Suất, đập vào mắt là rất nhiều đạo sĩ trên người mặc đạo bào đang bận rộn bốc thuốc.
Phóng tầm nhìn xa hơn, cả tầng lầu đều là tủ thuốc, nhiều không đếm xuể, thật không biết rốt cuộc nơi này có lưu giữ bao nhiêu thiên tài địa bảo nữa.
"Chào đạo hữu, xin hỏi ngài đến đây là định tìm người luyện dược sao?" Lúc này, một tiểu đạo sĩ mi thanh mục tú đi đến bên cạnh An Lâm, mở miệng dò hỏi.
An Lâm nghe vậy liền gật đầu ngay: "Đúng, tôi muốn đến tìm người giúp luyện chế tiên đan."
"Tiên đan?" Mặt tiểu đạo sĩ có phần ngạc nhiên: "Vậy thì phải mời Doãn Hỉ tiền bối ra tay luyện chế rồi, ngài đi theo tôi."
An Lâm theo tiểu đạo sĩ đi đến trên một tấm ván gỗ.
Tấm ván gỗ bỗng nhiên bắt đầu chuyển động lên phía trên, đi đến tầng hai, liếc nhìn qua vẫn là những tủ thuốc xen kẽ dày đặc.
Tấm ván gỗ tiếp tục di chuyển lên phía trên, tầng ba, tầng bốn… đều là tủ thuốc, hắn chỉ nhìn thôi mà mắt cũng hoa hết cả lên.
An Lâm cảm thấy cái cung Đâu Suất này cũng là một bảo khố vô cùng lớn, mỗi một tầng đều có thiên tài đại bảo đếm mãi không hết, những dược liệu này mà cộng lại thì nhiều đến mức khủng bố luôn rồi!
Tấm ván gỗ tiếp tục di chuyển lên đến tầng chín rồi mới dừng, An Lâm đi theo tiểu đạo sĩ đến một căn phòng luyện thuốc phía đông.
"Doãn Hỉ tiền bối, có khách cần luyện chế tiên đan." Tiểu đạo sĩ cung kính hành lễ.
"Ừ, bảo hắn chờ một chút, đợi ta luyện xong viên đan dược này đã." Giọng nói lười biếng truyền đến.
An Lâm nhìn về phía phòng luyện thuốc, chỉ thấy một người béo mày rậm mắt to, một tay cầm táo gặm, tay còn lại khua khua trên không trung.
Ở trước mặt hắn, lửa tím bốc lên, rất nhiều dược liệu trên không được trộn lại luyện chế với nhau.
Trời ạ, luyện đan mà cũng có thể thao tác bằng một tay?
An Lâm nhìn mà phát hoảng, ở trường hắn cũng có học qua những kiến thức về luyện đan, biết rằng lúc luyện đan quan trọng nhất là cần phải thần khí hợp nhất, không thể phân tâm.
Nhưng người trước mặt này lại vừa ăn táo vừa luyện đan dược, ngay cả lò luyện đan cũng không cần, chuyện này không khỏi cũng quá tùy ý đi.
"Hửm? Cậu chính là người muốn luyện đan kia?"
Doãn Hỉ vừa gặm táo, vừa nhìn về phía An Lâm, một cánh tay vẫn còn đang không ngừng khua khua trên không trung.
An Lâm bị dọa sợ: "Đại ca à, anh luyện đan mà không cần nhìn sao?"
Con mẹ nó, một tâm hai việc thì cũng cho qua đi…
Thế mà giờ ngay cả dược liệu trên không biến thành bộ dạng gì cũng không thèm liếc qua một cái!
Cái loại đan dược này thật sự ăn vào sẽ không chết người đấy chứ?
"Ờ, không có gì đáng ngại, tôi rất lợi hại."
Dường như biết An Lâm đang lo lắng cái gì, Doãn Hỉ liền lên tiếng xoa dịu.
"Ngưng đan!" Bàn tay to của Doãn Hỉ nắm vào hư không một cái, dược liệu được lửa tím thiêu đốt nổi bồng bệnh giữa không trung bỗng nhiên xoay tròn, một tầng ánh sáng chói mắt bắn ra, trong lúc đó còn có tiếng chim hót thanh thúy quanh quẩn trong không gian.
"Vèo!"
Một viên đan dược trắng như tuyết bay đến trong tay Doãn Hỉ.
Trên mặt Doãn Hỉ hiện lên vẻ hài lòng: "Đào Hoa, đưa viên tiên đan Thanh Điểu Sương Hoa cấp tám này đến chỗ Nhị Lang Chân Quân của Thiên Đình."
Một đạo cô diện mạo xinh đẹp đi đến, đặt viên đan dược vào trong bình thuốc, vui vẻ rời đi.
Trong lòng An Lâm hơi hãi, không nghĩ đến anh ta lại có thể luyện chế tiên đan cấp tám một cách tùy ý như thế, cái này chính xác là biểu hiện của thực lực mà!
Nghĩ tới đây, sự lo lắng trong lòng hắn cũng phần nào được buông lỏng.
Nhìn viên đan dược đã được luyện chế xong mà Doãn Hỉ cầm trong tay, An Lâm cung kính nói: "Doãn Hỉ tiền bối, vãn bối An Lâm, muốn nhờ ngài hỗ trợ luyện chế một viên tiên đan hệ mộc cấp chín, không biết giá cả ra sao?"
Doãn Hỉ nghe xong liền ngáp một cái, nói: "Tiên đan hệ mộc cấp chín cũng có rất nhiều loại, giá cả cũng không giống nhau, cậu muốn loại nào, nói tên ra cho tôi nghe thử xem."
"À, tôi cũng không biết mình muốn loại nào, cứ lấy loại rẻ nhất đi!" An Lâm hơi chần chừ, trả lời.
"Ha? Muốn loại rẻ nhất?" Doãn Hỉ chớp chớp mắt, nói: "Tiên đan của cậu là để cho heo ăn sao, đặc tính cũng không thèm quan tâm mà chỉ chọn rẻ nhất, đấy là cái kiểu tâm tình gì thế."
An Lâm nghe xong, khóe miệng liền giật một cái, tôi chính là con heo mà trong miệng anh nhắc tới đây!
Tầng thứ nhất Thanh Mộc Trường Sinh- điều kiện đạt thành: Liên tục nuốt năm viên tiên đan hệ mộc.
Chỉ cần cứ là tiên đan là được, đương nhiên hắn muốn loại rẻ nhất rồi!
An Lâm quyết định chắc chắn, mở miệng nói: "Doãn Hỉ tiền bối, trước tiên anh cứ nói về giá cả của tiên đan hệ mộc rẻ nhất đi!"
Vẻ mặt Doãn Hỉ bất đắc dĩ, nói: "Sinh Nguyên Cực Khí đan, tám vạn linh thạch một viên, sau khi uống có thể tăng cường thể chất, bổ sung tinh nguyên, giới hạn tiểu phúc mở rộng ra đến dung lượng của ngọc phủ nguyên khí, cậu có muốn không?"
Chỉ tám vạn linh thạch một viên, cái này còn rẻ hơn so với trong suy nghĩ của hắn rất nhiều.
An Lâm gật đầu cười: "Được, tôi lấy cái này, cho tôi năm viên!"
Hai mắt Doãn Hỉ mở trừng: "Cậu muốn nhiều đan dược loại này như vậy làm gì, uống đi uống lại loại đan dược này, dược hiệu sẽ bị giảm xuống rất nhiều!"
An Lâm ngay thẳng nói: "Tôi thích."
Doãn Hỉ chỉ cảm thấy tim buồn bực, không muốn nói thêm gì.
Được rồi, cậu ngốc nhiều tiền, tôi không nói lại cậu.
Doãn Hỉ không muốn tiếp tục dây dưa cái chủ đề này nữa, mà gọi tiểu đạo sĩ đến thông báo một số dược liệu cần chuẩn bị.
Lúc này, bỗng nhiên Tiểu Sửu lại nhảy lên phía trên lò luyện đan màu vàng.
Doãn Hỉ đã sớm chú ý tới con khỉ nhỏ xâu xấu moe moe này, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Tiểu Sửu gãi gãi đầu, trả lời: "Nghe nói Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không lúc ở trong lò luyện đan này đã bị Lục Đinh Thần Hỏa luyện hóa bảy bảy bốn mươi chín ngày, luyện thành thân Hỏa Nhãn Kim Tinh…"
Khóe miệng Doãn Hỉ giật giật, cái trí nhớ không hay ho nào đó bị câu nói của Tiểu Sửu gợi lại, ngữ khí không tốt: "Nên cậu muốn thử?"
Tiểu Sửu lắc đầu liên tục: "Không… không phải, tôi chỉ muốn chụp ảnh lưu niệm cùng thôi."
Doãn Hỉ ngẩn người: "Cái gì?"
Nhưng sau khi Tiểu Sửu dùng đôi mắt to đùng như bóng đèn nhìn về phía An Lâm, An Lâm lại cực kỳ phối hợp lôi chiếc điện thoại sử dụng năng lượng mặt trời ra.
"Nào nào nào, Tiểu Sửu, cậu đứng tại đỉnh lò, hai tay giơ hình chữ V, đúng, chính là như vậy!"
An Lâm vui tươi hớn hở chụp "tách, tách".
"Chụp xong rồi, đổi thành bản thể chụp thêm mấy tấm nào!" Hắn mở miệng cười.
Tiểu Sửu liền bắt đầu biến thân, trở về bản thể Sửu Hầu Vương vô cùng xấu xí danh xứng với thực!
"Nào nào nào, cười một cái xem!"
Tiểu Sửu trưng ra điệu cười xấu xí.
Doãn Hỉ: "…"
Cái cảnh tượng này là đang xảy ra chuyện gì vậy?
Hai cái tên bị bệnh thần kinh này rốt cuộc đến đây nhờ luyện đan hay là tới đây để tham quan du lịch?
Sau đó Tiểu Sửu đưa hai tay giơ hình chữ V lên trên đỉnh đầu giả làm một con thỏ, tỏ vẻ moe moe…
Cái cảnh tượng cay mắt này khiến hai mắt Doãn Hỉ tối đen lại, trong lòng dâng lên một cảm giác xúc động muốn đánh người.
Cứ như thế, Tiểu Sửu chụp ảnh chung với cái lò luyện đan mà thần tượng đã từng luyện thành Hỏa Nhãn Kim Tinh, get!
Trang 68# 2