Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 154: Nỗi gian khổ của rồng đực có ai biết được đâu chứ

Chương 154: Nỗi gian khổ của rồng đực có ai biết được đâu chứ




Trạng thái của Kỷ Nhạn Lăng tạm thời ổn định lại, bọn An Lâm cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nguyên khí Hắc Minh An Lâm đã tu luyện thành công, Kỷ Nhạn Lăng quyết định trở về Văn Cốc Tiên Tông.
Đã tới lúc họ nên rời khỏi cái vực sâu quỷ quái này, chỉ không biết hai con rồng kia có còn quanh quẩn ở gần cái khe nữa không.
Mọi người bàn bạc xong, quyết định tìm một lối đi khác để rời khỏi vực sâu.
Lúc này, một chỗ nào đó ở vực Vạn Ác.
Nơi này đang bùng lên một ngọn lửa hừng hừng, một con nhện màu xanh lục to lớn đang bị nướng trên đống lửa, chất lỏng màu xanh từ người nó tích táp nhỏ xuống lửa, bị ngọn lửa đốt toả ra mùi vị khác thường.
Hai con rồng khổng lồ màu đen đang xoay con nhện màu xanh nọ, cả hai con đều im lặng.
Đột nhiên, con rồng cái đá con rồng đực một cước!
Rầm uỳnh! Con rồng đực bị đá bay, người đụng vào vách đá, làm vách đá lõm cả vào trong một lỗ lớn.
"Mẹ sấp nhỏ à, bà làm vậy là có ý gì thế hả?" Rồng đực đau lòng gào thét.
"Nhìn tới ông là tôi lại tức điên mà, rõ là sắp ăn được tu sĩ nhân loại mãnh mẽ ngon lành rồi..."
"Tại ông hết cả đấy, có mấy tu sĩ nhân loại mà cũng không bắt được, còn xứng là rồng đực hả?"
Rồng cái trợn mắt trừng rồng đực, rống to, vừa nghĩ tới việc mình đói tới mức phải ăn mấy loại thức ăn rác rưởi như con nhện này, nó lại tức tới mức nghiến răng kèn kẹt.
Rồng đực mặt đầy uất ức, thực lực của rồng cái đã đạt tới cấp bậc Hóa Thần kỳ rồi!
Nếu rồng cái đừng có nôn nóng chích mông nó mà tự mình đuổi theo, còn không phải có thể bắt đám tu sĩ đó dễ như trở bàn tay à, nhưng mà rồng cái cứ nhất quyết bắt nó đuổi theo, còn trách ai được đây?
Nhưng rồng đực cũng chỉ dám than phiền trong lòng chứ không dám nói một câu nào ra ngoài, ai bảo vợ yêu mạnh hơn nó nhiều vậy chứ.
Không phải nó chưa từng cãi vả chống cự, nhưng mớ sẹo rậm rạp trên mông không lúc nào là không nhắc nó, không có đủ sức mạnh thì không có quyền lực gì hết đó.
Rồng đực đạp từng bước nặng nề, bò lại chỗ đống lửa đang cháy, nắm một cái chân nhện lên, bỏ vào trong miệng, bắt đầu nhai nuốt.
Vị chua chua còn có mùi, mà cái mùi này thì nướng kiểu gì cũng không bay hết được, cũng chỉ đành phải chịu đựng, ưu điểm duy nhất chắc là con nhện này có khá nhiều protein.
Đúng lúc này, hai mắt rồng cái nheo lại, toàn thân toả ra khí thế đáng sợ, rồng đực hoảng sợ nhảy dựng lên, chạy ra một đoạn thật xa, nó cho là rồng cái lại muốn đánh nó nữa.
Rồng cái thì chỉ nhìn về một phía khác: "Long thức của tôi cảm ứng được, cách đây năm dặm có một đám nhân loại đang bay lên không."
Nói rồi, rồng cái nhìn về phía rồng đực, lạnh lùng mở miệng: "Bắt không được bọn chúng, hôm nay đừng mơ có cơm mà ăn!"
Rồng đực nghe vậy hoảng sợ, vội hứa hẹn: "Tôi biết rồi, vợ yêu!"
Nói xong, rồng đực đập cánh bay về hướng rồng cái chỉ, trong lòng thầm nghĩ, rồng cái rõ ràng có thực lực rất mạnh lại cứ không chịu ra tay, toàn bắt nó đi, tính tình đúng là quá kì lạ!
Rồng cái ở lại vuốt ve cái bụng đã hơi phồng lên của mình, thầm nghĩ trong lòng: "Ba sấp nhỏ, không phải tôi không muốn ra tay, mà là bởi vì tôi không thể vận động quá mạnh được, tới lúc đó ấy... tôi sẽ cho ông một niềm vui bất ngờ!"
Ở nơi khác của vực Vạn Ác, đám người An Lâm đang bay lên trời cao.
An Lâm cả người không còn chút sức lực nào nằm dài trên người Đại Bạch, không khác gì con cá chết, hoàn toàn không sử dụng được chút sức lực nào.
Đúng lúc này, Tiểu Sửu bỗng nhiên nhìn ra phía sau: "Có một khí tức cực kì mạnh đang tiến lại gần chúng ta!"
"Vậy còn không mau chạy đi thôi, gâu!" Đại Bạch càng cố sức bay nhanh hơn.
Rầm uỳnh!
Một ngọn lửa màu tím phóng lên cao, xông về phía An Lâm.
Nhìn thấy ngọn lửa quen thuộc như đã từng thấy ở đâu, ai nấy đều hoảng hồn.
Họ vừa kết thúc một trận chiến lớn, vết thương trên người còn chưa lành hẳn nữa là. Giờ mà con rồng đực bước nửa bước vào kì Hoá Thần thêm một con rồng cái kì Hoá Thần tới, thì họ biết phải sống thế nào đây.
"Tôi không cảm nhận được khí tức của rồng cái, chắc là chỉ có mình rồng đực tới đây thôi!" Kỷ Nhạn Lăng mở miệng an ủi.
Mọi người nghe vậy đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, hoàn cảnh bây giờ tuy vẫn còn nguy hiểm đó, nhưng chưa tới mức rơi vào tuyệt cảnh.
"Thần Kiếm Ngự Lôi Chân quyết!" Kỷ Nhạn Lăng điều khiển sấm sét đánh về phía ngọn lửa tím.
"Bạch Liệt trảm!" Hứa Tiểu Lan vung thanh kiếm trong tay một một trảm mang theo đầy kiếm ý.
"Pháo Trọng Lam!" Đại Bạch quay đầu há miệng phun ra một cái, không khí nén thành pháo với sức công phá không nhỏ bay ra khỏi miệng nó.
"Cố lên!" An Lâm giơ tay cổ vũ.
Tiểu Sửu giỏi về đánh cận chiến trợn mắt nhìn con rồng đen đằng xa, dùng nhan sắc của mình làm đòn tấn công.
Ngọn lửa màu tím lại bị mọi người hợp lực tấn công đánh tan.
"Ha ha ha, các người cho rằng đánh tan được viêm hoả của tôi thì xong việc rồi à. Mục đích của tôi là ép các người ra tay, để tôi có thể đuổi kịp cách người mà thôi." Con rồng màu đen cười lớn xông qua đám tàn lửa màu tím còn dư lại, bay tới gần đám người An Lâm!
Lĩnh vực màu đen nhọn hoắc bao phủ khoản không mấy mươi mét chung quanh con rồng khổng lồ, tán ra hơi thở của các chết.
"Mọi người đi trước đi!"
Tiểu Sửu quát một tiếng thật lớn, toàn thân bốc lên một ngọn lửa màu đen, quên mình lao thẳng về phía con rồng đen khổng lồ.
Đại Bạch chở An Lâm men theo vách đá nhanh chóng bay lên trên, họ sắp bay tới chỗ cao nhất trong vực sâu rồi.
Mũi nhọn mang theo hơi thở của cái chết cũng không thể cản được bước chân của Tiểu Sửu.
Hắn như một ngọn lửa màu đen từ trên trời giáng xuống, đâm xuyên qua mũi nhọn tiếp tục lao xuống chỗ con rồng đen khổng lồ.
Mũi nhọn cứa ra vô số vết thương trên người Tiểu Sửu, Tiểu Sửu nắm chặt cây gật bạc trong tay mình, khí thế dâng lên mãnh liệt hơn, đập một gậy thật mạnh lên đầu con rồng đen!
Rồng đực không ngờ Tiểu Sửu lại chủ động quay lại tấn công mình, nó không kịp né tránh nên bị đập trúng đầu một cái.
Rầm ầm!
Dòng khí đáng sợ thổi quét chung quanh, sức chấn động mạnh tới mức làm con rồng đen đau buốt, thiếu chút nữa thì ngất xỉu luôn. Ngọn lửa đen có thể cắn nuốt vạn vật còn đang điên cuồng đốt đầu nó nữa chứ.
"Gào!" Con rồng đen gào thét đau đớn, nó đứng khựng lại không tiếp tục đuổi theo.
Tiểu Sửu không ham chiến nữa, ngay lập tức bay lên trời.
Nếu còn đánh tiếp nữa, hắn không phải là đối thủ của con rồng đen này, hồi nãy là hắn xài kiểu đấu không muốn sống, nên mới trên cơ con rồng đen đó được một chút mà thôi.
Con rồng đen thấy Tiểu Sửu muốn chạy trốn, ráng nhịn đau, tiếp tục đuổi theo họ.
Nhưng mà ngay lúc nó nhích người, vô số ngọn sét bổ lên người nó, ầm ầm nổ tung.
Kỷ Nhạn Lăng chính là tu sĩ Dục Linh kì cuối, chiêu thức cô dốc hết sức thi triển ra, cho dù là rồng đực đã bước nửa chân vào kì Hoá Thần, cũng không dễ dàng né tránh được.
Con rồng đen đúng là không né tránh gì được, gồng mình ăn trọn cả một chiêu, người run lẩy bẩy cháy thành cục than đen.
Lúc này Hứa Tiểu Lan lại sử dụng tiên pháp gọi tới mưa lửa...
Rồng đực rất muốn oà khóc, sao đám tu sĩ kì Dục Linh này lại mạnh tới như vậy!
Vậy cuối cùng là nó tới đây để vồ mồi hay tới đây để bị đánh chứ?
Nó còn chưa biết, lần đầu hai bên gặp nhau, nếu không có con rồng cái, họ đã đánh nhau một trận ra trò rồi.
Rồng đực kéo cái thân thể bị thương của mình, vẫn đuổi theo đám người Hứa Tiểu Lan không chịu bỏ, nhưng tốc độ và khí thế đã không còn mạnh như trước nữa.
Không lâu sau, đám Tiểu Sửu đã bay tới đỉnh núi của vực sâu.
Con rồng đen phát hiện toàn bộ đám tu sĩ loài người đã thoát khỏi vực sâu, nó không tiếp tục đuổi theo ra ngoài, hình như nó rất sợ thế giới bên ngoài đó, nó không cam lòng nhìn theo bóng đám người An Lâm, không đuổi theo, nhưng cũng không bỏ đi.
An Lâm cũng phát hiện chuyện này, hắn xoay người lại nhìn con rồng đen.
Sau đó, hắn nhìn thấy có một giọt nước mắt chua xót chảy ra khỏi khoé mắt của con rồng đen.
An Lâm: "..."
Bị đánh tới khóc luôn à?
Không... làm sao có thể như vậy được chứ!
Vậy thì tại sao, tại sao nó lại chảy xuống những giọt nước mắt đầy chua xót như vậy chứ?
An Lâm ra hiệu cho Đại Bạch đứng lại, lẳng lặng nhìn về phía con rồng đen.
Con rồng đen thấy một tu sĩ loài người đang cưỡi con chó lông trắng nhìn về mình, nó bỗng nhiên mở miệng cầu xin: "Các người có gì ăn được không?"
An Lâm: "..."
Đại Bạch: "..., Chúng ta thưởng cho nó một cục xương bự nhé?"
An Lâm nghiêm túc lắc đầu.
Hắn nhìn thấy con rồng đen kia đang vì cái gia đình nhỏ của mình mà bôn ba khắp nơi, dù đối mặt với muôn ngàn khó khăn cũng không chịu lùi bước, còn chủ động gánh lấy mọi đau đớn chua xót, nhìn thấy rồng đen vì gia đình chật vật mưu sinh, khom lưng cúi đầu, dũng cảm chú động cầu xin kẻ thù của mình.
Chẳng biết tại sao, An Lâm lại bị cảm động.
Trong lòng rồng đen thấy rất phức tạp, tại sao nó lại xin đám tu sĩ loài người này cho nó đồ ăn nhỉ?
Hoặc có lẽ là vì cái gã tu sĩ loài người này trong lúc chạy trốn còn quay lại liếc nhìn nó.
Điều đó cho nó một cảm giác rất đột nhiên, cảm giác đó nói với nó rằng tu sĩ loài người này rất đặc biệt, có lẽ hắn sẽ giúp được nó.
Nếu nó không cầm được thứ gì trở về, tới lúc nó không chỉ cả thịt nhện cũng không có mà ăn, chưa biết chừng nó còn sẽ bị rồng mẹ trói lên đánh một trận, cảm giác đáng sợ ấy, chưa tự mình trải qua.... thì không cách nào thấu hiểu được!
An Lâm thở dài một tiếng, từ trong nhẫn không gian lấy ra một con bạch kì mã khổng lồ.
"Đây là bạch kì mã tôi tìm thấy ở vực Vạn Sơn, hình thể khổng lồ, chất thịt tươi ngon, tặng cho ông đó."
Nói rồi, hắn ném bạch kì mã cho con rồng đen.
Con rồng đen ngớ người ra luôn, nó không ngờ, tu sĩ loài người đó lại cho nó thức ăn thật!
Nó ngậm lấy bạch kì mã, rưng rưng nước mắt nói: "Vừa nãy rõ ràng tôi còn đuổi theo đòi giết cậu, vậy mà cậu lại chịu cứu giúp tôi khỏi cơn nguy nan... tôi... tôi đúng là không phải con rồng tốt mà!"
Nghe con rồng đen sám hối, mặt An Lâm hiện lên nụ cười vui mừng.
"Xin hỏi đạo hiệu của ân công là gì?" Con rồng đen mặt đầy biết ơn dò hỏi.
An Lâm: "Tôi tên An Lâm."
Con rồng đen biết ơn nói: "Hoá ra là ân công An Lâm, giờ trên người tôi không có gì hết, không cách nào đền đáp cho cậu... Nhưng, sau này mẹ sấp nhỏ sinh con ra, tôi chắc chắn sẽ đặt tên nó là An Lâm! Xem như để ghi nhớ ơn nghĩa này của ân công!"
Chuyện đặt tên cho rồng con với loài rồng là một việc cực kì long trọng, có thể thấy con rồng đen này biết ơn An Lâm nhiều thế nào.
Đại Bạch "Phụt" một tiếng, thiếu chút nữa phun sạch mớ răng chó của mình ra ngoài.
"Ha ha ha ha... mừng anh An được làm con người ta nha, ha ha ha ha."
Đám người Hứa Tiểu Lan nghe rồng đen nói vậy đều không nhịn được che miệng xoay qua một bên cười trộm.
Miệng An Lâm run rẩy, không thèm để ý con rồng đen còn muốn giữ mình lại bắt chuyện tiếp, đã đen mặt kéo Đại Bạch chở mình rời khỏi vực Vạn Ác.



Trang 78# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất