Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 182: Hòa thượng và cô gái

Chương 182: Hòa thượng và cô gái




Vào một buổi sáng, Diêu Tú thức dậy thật sớm, buộc mái tóc dài thành chùm đuôi ngựa đáng yêu.
Cô nhìn mình trong gương, không chút phấn son nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp thanh tú. Cô cảm thấy hài lòng, gật gật đầu, khẽ ngâm nga một điệu hát dân gian và đi ra khỏi cửa phòng.
Hôm nay cô muốn luyện tập một bài hát "Hình như tôi đã gặp bạn ở đâu đó" của Tiết Khiêm Khiêm. Trải qua khoảng thời gian ở chung với thần tượng, cô bắt đầu hiểu hơn về khẩu vị của thần tượng, ca khúc biểu diễn mang đến thành công là từ "Tổ quốc của tôi", cho đến các ca khúc đang thịnh hành hiện nay.
Bước chân của Diêu Tú nhẹ nhàng, cô rảo bước đi trên con đường nhỏ lát đá xanh. Muốn luyện giọng gì đó thì phải tới một nơi tương đối xinh đẹp mới càng có cảm giác được.
Cứ như vậy, cô đi tới chỗ cũ, lại phát hiện một bóng người lạ mặt.
Chỉ thấy một hòa thượng mặc áo cà sa, nét mặt thanh tú đang ngồi tĩnh tọa trên một tảng đá.
"Ồ... Thì ra là hòa thượng sao." Diêu Tú hơi nghiêng cái đầu. Trong ấn tượng của cô ấy, hình như trường học không có loại sinh vật gọi là hòa thượng này mới đúng.
Đột nhiên, cô chợt hiểu ra, hai mắt cũng bừng sáng theo.
Đúng rồi, đại hội luận đạo trao đổi bốn phương sắp bắt đầu, giới Cực Lạc của Phật Quốc ở Phương Tây cũng phái đại biểu tới đây, hòa thượng này có thể chính là đại biểu của Phật Quốc hoặc là tùy tùng hộ tống!
Nếu là như thế, vậy hắn chính là kẻ địch của thần tượng rồi!
Diêu Tú với tư cách là người hâm mộ, cảm giác ngọn lửa ý thức trách nhiệm đang hừng hực thiêu đốt trong người. Cô cảm thấy đây chính là thời điểm thích hợp để dò hỏi tình hình quân địch thay cho An Lâm.
Hòa thượng đang nhắm chặt hai mắt, hình như là đang suy tư hoặc suy tưởng gì đó.
Ừm.. Ra một tín hiệu báo động trước vậy.
Diêu Tú xoa nhẹ chiếc cằm trắng noãn, trong lòng đã có quyết định. Cô đi đến bên cạnh vị hòa thượng kia, nhìn về phía bầu trời xa xăm, chậm rãi mở miệng hát: "Cho nên đi đến đâu cũng tựa như được thắp lên niềm vui, giống như anh từng ở lớp học bên cạnh em. Mọi người đều thích chôn vùi tình yêu khó nói vào sâu trong lớp đất, khoanh tay đứng nhìn người khác từ bỏ bản thân. Em đã nghe thấy âm thanh của anh, cũng cất giấu đi trái tim không dám đối diện..."
Tiếng hát trong trẻo, giai điệu êm tai nhưng lại làm đôi mày của hòa thượng kia hơi nhíu lại.
Diêu Tú nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đắc ý hếch lên, tiếp tục mở miệng hát.
Ha ha, cậu ngồi thì cứ ngồi, còn tôi cứ hát ca khúc của tôi!
Cuối cùng hòa thượng cũng mở mắt ra, nhìn về phía cô gái mặc áo màu xanh lục cách đó không xa.
Trên mặt của hắn không có bất kỳ sự giận dữ nào,
Ngược lại còn chắp tay trước ngực, hơi khom người thi lễ một cái rồi tự mình bước đi nơi khác để nhường chỗ.
"Này! Hòa thượng, tại sao cậu lại bỏ đi như thế!"
Thấy hòa thượng không nói lời nào đã bỏ đi, Diêu Tú không khỏi gấp gáp mở miệng nói.
Hòa thượng có chút hoang mang nhìn Diêu Tú, mở miệng trả lời: "Vị nữ thí chủ này, bần đạo chỉ là cảm thấy ngồi ở đây sẽ quấy rầy cô ca hát, cho nên mới lựa chọn rời khỏi."
"Không quấy rầy, không quấy rầy, cậu tiếp tục ngồi đi." Diêu Tú cười hì hì nói.
Khóe miệng hòa thượng co lại, cái gì gọi là không quấy rầy, chẳng lẽ cần hắn phải nói là nữ thí chủ quấy rầy hắn tĩnh tọa nên mới lựa chọn rời khỏi sao?
"A, đúng rồi, xin hỏi vị cao tăng này tên gọi là gì?" Diêu Tú tiếp tục bắt chuyện làm quen.
Hòa thượng chắp tay trước ngực, bộ dạng phục tùng đáp lại: "Không dám nhận là cao tăng, bần tăng pháp danh Thanh Tri."
"À, chào cậu, tôi tên là Diêu Tú!" Nói xong, Diêu Tú liền giơ tay ra hướng về phía hòa thượng kia.
Thanh Tri nhìn qua bàn tay trắng noãn như ngọc đưa về phía hắn, hơi ngẩn người, cơ thể cũng rụt lại: "Ấy... xin lỗi, sư phụ đã nói với tôi, không thể gần nữ sắc."
"Hở? Nắm tay là gần nữ sắc?" Diêu Tú trừng to đôi mắt, khuôn mặt tràn đầy vẻ mặt không thể tin được.
Gương mặt trắng nõn của Thanh Tri ửng đỏ, đưa mắt nhìn sang nơi khác.
Không phải hắn chưa từng gặp qua mỹ nữ, chỉ là chưa bao giờ có tiếp xúc cơ thể với bất kỳ người con gái nào khác, cho nên bản năng thôi thúc liền nghĩ đến việc cự tuyệt.
Hắn tiềm tu ở rừng Lục Ly Thạch hai mươi năm, có được tâm cảnh không một vết nhơ. Nhưng chính bởi vì tâm là một tờ giấy trắng, cho nên cũng dễ dàng lây nhiễm sắc thái thế tục.
Bị cự tuyệt nắm tay, sau khi Diêu Tú định thần lại, cũng không thèm để ý mà chỉ chắp tay sau lưng, vẻ mặt hứng thú quan sát Thanh Tri.
Thanh Tri bị nhìn chằm chằm có phần không thoải mái, hơi khom người nói: "Vị nữ thí chủ này, nếu như không có chuyện gì khác, bần tăng xin cáo từ trước."
"Chờ một chút, tôi có thể hỏi cậu một câu hay không... Liên quan đến đại biểu Phật Quốc của các cậu rốt cuộc là có mấy người và là những ai vậy?" Diêu Tú biểu lộ vẻ mặt nịnh nọt mở miệng hỏi.
Thanh Tri chỉ nghĩ muốn nhanh chóng rời khỏi, lúc này mở miệng nói: "Chính là bần tăng và hai vị sư đệ Thanh Ngôn, Thanh Tâm."
Diêu Tú nghe vậy hít sâu một hơi, nhìn vị hòa thượng vẻ mặt thanh tú trước mặt, kinh ngạc kêu: "Thật hay giả!?"
Thanh Tri chắp tay trước ngực, trịnh trọng nói: "Người xuất gia không nói dối."
"Vậy tu vi của ba người các cậu thì thế nào?"
Diêu Tú cảm thấy Thanh Tri khá dễ nói chuyện, tiếp tục truy vấn.
"Chuyện này..." Thanh Tri lộ ra vẻ mặt khó xử.
Diêu Tú cười nói: "Nói ra thì tôi sẽ tha cho cậu!"
Thanh Tri lập tức nói: "Tôi là Hóa Thần nửa kỳ, còn hai sư đệ là Dục Linh hậu kỳ!"
Diêu Tú nghe xong thì vô cùng hài lòng gật đầu, xem ra đợt Đại hội trao lưu luận đạo này, trường của họ lại có cơ hội rồi.
"Nữ thí chủ, bần tăng xin cáo từ trước."
Thanh Tri xoay người đang định rời khỏi, sau lưng lại truyền tới âm thanh trong trẻo.
"Này, Thanh Tri!"
Thanh Tri quay đầu: "Sao vậy?"
"Đừng cứ mãi nữ thí chủ, nữ thí chủ như thế, tôi có tên mà."
"Sau này, cậu cứ kêu tôi là Tú cô nương nhé!"
Cô gái mặc áo xanh khẽ cười duyên, dưới ánh mặt trời nụ cười ấy tôn lên vẻ đẹp vô cùng ngọt ngào của cô.
"Tú... Tú cô nương?" Thanh Tri nhìn qua dáng người kia, trong lòng hơi xúc động.
"Ừm!" Nghe Thanh Tri kêu, Diêu Tú mỉm cười gật đầu đáp.
Thanh Tri không biết tại sao trong lòng không còn bình tĩnh như lúc trước nữa.
Hắn trở nên sợ hãi hẳn lên, gật đầu với Diêu Tú rồi lập tức thu hồi ánh mắt, có chút bối rối rời đi.
Diêu Tú nhìn thấy hành động của hòa thượng này, che miệng cười khẽ: "Cảm giác hòa thượng khá là ngốc, hắn chắc chắn không phải đối thủ của thần tượng mình."
Vốn dĩ cô còn muốn đùa giỡn hòa thượng này thêm một chút, nhưng thấy hòa thượng này thành thật phối hợp như vậy, cô cũng không muốn tiếp tục đùa giỡn nữa, đành phải để hắn rời khỏi.
"Được rồi, hôm nay không luyện hát nữa, phải mau thông báo tin tức này cho lớp trưởng An Lâm, để cậu ấy có thời gian chuẩn bị tâm lý!" Diêu Tú hưng phấn đi xuống núi, trong lòng tưởng tượng ra khung cảnh sau khi An Lâm biết được tin tức này sẽ nhìn mình với cặp mắt khác xưa, càng thêm kích động.
Cùng lúc đó, một chiếc thuyền cứu nạn khổng lồ phá vỡ tầng mây, từ đằng xa bay tới.
Toàn bộ chiếc thuyền cứu nạn mang một màu vàng nhạt, phong cách cổ kính, hai bên có hai cái cánh dài hơn trăm trượng lấp lánh ánh sáng đang vỗ. Toàn bộ mặt ngoài thuyền cứu nạn được bao phủ bởi ánh sang màu trắng, lộ ra vẻ thần thánh thấp thoáng ẩn hiện.
Từ một hướng khác, một cái đĩa tròn màu bạc cũng đang chậm rãi bay tới.
Nó có vỏ ngoài cứng rắn, còn lấp lánh ánh kim loại sáng bóng, dưới đáy có tia chớp liên tục phát sáng. Ai không biết còn tưởng rằng là một loại máy móc tạo vật gì đó, nhưng nó lại chính là một sinh vật khổng lồ.
Ở bên trong chiếc đĩa tròn, có người cây toàn thân quấn quanh bởi rễ cây, có người đá với ngọn lửa cháy rực trên ngực, cũng có giống loài kỳ dị như cây ăn quả đang hái lấy trái cây trên chính cơ thể của mình, sau đó nhấm nháp một cách ngon lành.
Họ đến từ vực Tạo Hóa, thế lực thiên kiêu của Điện Sáng Thế, những sinh vật này nhìn thấy đại lục Phù Không đã xuất hiện ở trong tầm mắt, trên mặt đều tỏ vẻ hưng phấn.
Nhân vật xuất sắc nhất trong kết quả chung cuộc của đại hội luận đạo bốn phương lần này nhất định sẽ thuộc về họ!



Trang 92# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất