Chương 194: Xông vào Mê Đồ Tinh Lộ
Người đầu tiên tiến vào bí cảnh chính là đại diện của Phật quốc, Thanh Ngôn dẫn đầu bước vào cửa lớn không gian màu xanh.
Mê Đồ Tinh Lộ, từng bước u mê.
Thường thường mà nói, người đạt được cảnh giới càng cao thâm, thì càng thấu hiểu đạo lý, đạo tâm cũng càng kiên định.
Nhưng mà, mỗi người mỗi khác, có người tuổi còn rất trẻ, mà đã có được đạo tâm vô cùng đáng sợ, lần tỷ thí không xác định các điều kiện thắng bại vẫn nên cố gắng hơn nhiều.
Thanh Ngôn chắp hai tay trước ngực, liên tục bước đi trên con đường đá nổi.
Xuyên qua màn hình thủy tinh, đám người An Lâm có thể nhìn thấy, mỗi bước đi của Thanh Ngôn, đều sẽ dừng lại một chút, sau đó lại bước đi bước tiếp theo, đều vô cùng khó khăn.
Qua một khoảng thời gian, trán của hắn đã thấm đầy mồ hôi, hai mắt khép hờ, trong miệng nhỏ giọng tụng kinh Phật, bước chân càng ngày càng chậm, cuối cùng nhấc chân lên, thân thể run rẩy, cuối cùng vẫn không có cách nào bước thêm một bước nữa.
Mồ hôi rơi xuống mặt hồ, tạo thành từng gợn sóng lăn tăn, khiến bầu trời bên dưới xao động.
Năm phút sau, một luồng sáng trắng khiến thân thể hắn chậm rãi biến mất, xuất hiện trên đài tỷ thí một lần nữa.
"Phù phù... " Sắc mặt Thanh Ngôn ửng hồng, không còn sức quỳ rạp xuống đài tỷ thí, giống như vừa mới trải qua một trận giao chiến sinh tử vậy.
"Thanh Ngôn, 56 bước, 5,6 điểm.'' Ngọc Hoa Thiên Tiên bắt đầu công bố số điểm.
Ngay sau đó, Thanh Tâm bắt đầu tiến vào bí cảnh.
Hắn còn kém hơn Thanh Ngôn một chút, tổng cộng chỉ có 51 bước, nhận được 5,1 điểm.
Cuối cùng, Thanh Tri mi thanh mày tú lên đài, hắn tiến vào khiến mọi người hăng hái tinh thần.
Thanh Tri là đại diện đứng đầu Phật quốc, nghe nói đã ẩn tu hai mươi năm ở Lục Ly Thạch Lâm, có được tấm lòng không pha nhiễm, đạo tâm vô cùng vững chắc.
Qủa nhiên, sau khi hắn tiến vào bí cảnh, bước từng bước một tiến về phía trước, tuy tốc độ không nhanh, nhưng mỗi bước chân đều vô cùng vững vàng, dường nhưng không hề có cám dỗ làm mất phương hướng nào có thể ngăn cản được bước chân của hắn.
Khi bức đến bước 50, Thanh Tri thấy được một cái bóng màu lục trên sườn núi nhỏ.
Tiếng ca trong trẻo của cô rót vào trái tim, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu mang theo ý cười diu dàng, bàn tay trắng nõn vươn về phía hắn.
Thanh Tri thật không ngờ ở trong Mê Đồ Tinh Lộ còn có thể nhìn thấy bóng dáng của cô, trong lòng không khỏi run lên.
"Đừng mãi gọi tôi là nữ thí chủ, nữ thí chú nữa, tôi có tên mà!''
"Về sau... Cậu cứ gọi tôi là Tú cô nương đi!''
Hai mắt của hắn hơi mờ mịt: "Tú... Tú cô nương?''
Ầm ầm! Dường như có kình lôi nổ tung trong lòng hắn, cả người hắn run lên, ánh mắt giống như kiếm bén phá vỡ hư ảo, trở về hồ sao, mồ hôi lạnh đổ đầy trán.
Thần sắc nghĩ lại mà sợ hiếm thấy xuất hiện trên mặt Thanh Tri, cũng may đạo tâm của hắn vẫn ổn định.
Hắn nhấc chân tiến lên, nhưng mỗi bước lại trở nên vô cùng khó khăn.
Cuối cùng, hắn dừng lại ở bước 67.
"Thanh Tri, 67 bước, 6,7 điểm!'' Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa lại công bố điểm.
Thanh Ngôn và Thanh Tâm nhìn thấy kết quả này có chút ngoài ý muốn.
Đạo tâm của Thanh Tri có tiếng ở Phật quốc, bọn họ cảm thấy thế nào sư huynh cũng có thể bước hơn bảy tám chục bước, không ngờ chỉ hơn sáu mươi bước.
Sau cuộc tỷ thí đại diện Phật quốc, cuối cùng nhận được 17,1 điểm.
Ngay sau đó là ba đại diện của điện Sáng Thế.
Không có ganh đua cũng không có tổn thương, cuối cùng điện Sáng Thế chỉ lấy được 14,2 điểm
Tâm Như, Bàn Thạch, Hồng Đấu chỉ đi được 32 bước, đã rơi xuống hồ, nhưng lại khiến An Lâm cười thảm thiết.
Hồng Đấu thở hổn từ trong bí cảnh hển đi ra, bị An Lâm vừa nhìn đã ôm bụng cười ha ha.
An Lâm nhìn thấy Hồng Đấu quay đầu lại, lập tức nâng ngón cái lên, khen nói: "Hồng Đẩu thiên hạ đên nhất đầu đá!''
Hồng Đấu nghe xong hai mắt trừng lớn, tức giận nghẹn trong lòng, suýt nữa là dung nham phun trào, nhưng lại không có lá gan phát cáu.
Không còn cách nào, An Lâm có thứ uy hiếp...
Sau đó là đại diện vườn Địa Đàng lên đài, thành tích của bọn họ đứng giữa, tổng điểm đạt được là 16,2 điểm.
Áo Cách Tư đạt cảnh giới cao thâm nhất đi được 63 bước, so với Thanh Tri thì hơi yếu hơn một bậc, nhưng cũng coi như là thành tích không tồi rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lại đến lượt đại diện thế lực Thiên Đình lên đài.
Sau khi thảo luận, quyết định trình tự lên đài lần lượt vẫn như trước là Vương Huyền Chiến, Liễu Thiên Huyễn, An Lâm.
Theo Vương Huyền Chiến mà nói, An Lâm chính là nhân tố vô cùng không ổn định nhất, nếu làm người đầu tiên sẽ tạo áp lực rất lớn với đồng đội, muốn làm thiêu thân lao vào lửa thì hãy đợi đến cuối cùng mà làm.
Đối với việc này, khóe miệng An Lâm co giật, một câu cũng không nói nên lời.
"Tôi sẽ đi đầu thật tốt!''
Vương Huyền Chiến tràn đầy tự tin vẫy tay với hai người phía sau, giống như một anh hùng đi vào cánh cửa lớn màu xanh.
An Lâm nhìn theo bóng lưng của học trưởng, hi vọng hắn có thể anh hùng trở về.
"Cứ như thế, chúng ta sẽ gặp trở ngại gì đây... "
Bóng dáng Vương Huyền Chiến xuất hiện trong bí cảnh, trên mặt vẫn treo nụ cười tự tin.
Tiền tài, sắc đẹp, đói khát, bệnh tật, trời đông giá rét, biển lửa.... Một đám chướng ngại đều bị Vương Huyền Chiến phá vỡ.
Bước chân của hắn vững vàng, một đường bước trên con đường đá nổi, tốc độ sắp bằng với Thanh Tri phía trước, thậm chí còn nhanh hơn.
Tình hình này khiến hai mắt An Lâm sáng ngời, không ngờ đạo tâm của Vương Huyền Chiến lại vững chắc như thê, thế này thì ôm đùi thắng chắc rồi.
Ở bước thứ 46, bước chân của Vương Huyền Chiến thoáng dừng lại.
Hắn nhìn thấy An Lâm...
Tay phải An Lâm cầm Lôi Quang Đại Thịnh màu vàng, nhe răng mở miệng cười: "Vương học trưởng, nhận một Lôi Quang Hạch Bạo quyền của tôi đi!''
Ngay sau đó, nắm tay mang theo uy thế khủng khiếp che lấp ánh mặt trời, nghiền nát lao đến.
Vương Huyền Chiến nhìn chằm chằm vào ảo ảnh, mặt dày kéo căng, cảm thấy đau lòng.
Hắn thật sự không ngờ, thứ chết tiệt này cũng có thể trở thành nhân tố khiến hắn nhiễu loạn đạo tâm.
Nhưng... Hắn còn chưa đến mức bị chuyện này dọa sợ!
Phá!
Hắn tiếp tục vững vàng đi về phái trước, xuyên qua tất cả những thứ không thật.
Ở bước sáu mươi, Vương Huyền Chiến nhìn thấy dường như có một thiếu niên thanh tú vừa thấy hắn đã xoay người rời đi.
"Trần Trần!" Hai mắt hắn nheo lại, lúc này rất muốn đuổi theo bóng dáng kia.
Đột nhiên, nội tâm của hắn kéo mạnh lại, đành ngừng bước chân, không... Không thể đi...
Vương Huyền Chiến đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, hô hấp của hắn trở nên dồn dập, suýt chút nữa đã thất bại rồi...
Chuyện này, vẫn luôn là khúc mắc của hắn, bây giờ dù đạt đến Kỳ Hóa Thần, cũng không thể tháo gỡ được nó như trước.
Hắn tiếp tục đi về phía trước, mỗi bước như cần phải dùng sức mạnh rất lớn.
Các sinh viên trên trường đấu đều cùng siết chặt tay, nhìn theo bóng dáng khó khăn tiến về phía trước trên màn hình.
62 bước... 63 bước... Rất nhanh, đã đuổi kịp bước chân của Thanh Tri rồi...
Khi Vương Huyền Chiến đến bước 68, sinh viên toàn trường đấu reo hò kịch liệt, thí luyện so "Đạo", thành tích cá nhất cao nhất toàn trường là hắn rồi.
Có đôi khi, phong thái xinh đẹp lấn áp bốn phương của một người là chuyện vui vô cùng có ý nghĩa, huống chi đại diện trường học của họ là nhân tài đứng đầu không kém gì bất kỳ phe nào.
Vương Huyền Chiến vẫn tiến lên như trước, khi hắn bước đến bước bảy mươi, bước chân ngừng lại, con ngươi co rút nhanh chóng.
Hắn lại nhìn thấy An Lâm...
Lần này, An Lâm chỉ một ngón tay về phía hắn, lực lượng đáng sợ vô tận thổi quét qua người, khiến cả người hắn run rẩy.
Ký ức không tình nguyện bị phơi bày mạnh mẽ.
Đối mặt với sức mạnh khiến người khác tuyệt vọng, hắn ngây dại, hai mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ...
Thiên Đạo Nhất Chỉ!
Đối mặt với Nhất Chỉ này, Vương Huyền Chiến không đi được...
Năm phút sau, thân thể hắn biến mất trong ánh sáng trắng, bị truyền tống ra khỏi bí cảnh.
"Vương Huyền Chiến, 70 bước, 7 diểm!'' Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa đọc điểm.
Đây là số điểm cao nhất tạm thời của trường đấu, sinh viên quảng trường nghe vậy lại hoan hô một trận.
Vương Huyền Chiến lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bóng dáng vô cùng quen thuộc.
An Lâm hưng phấn chạy tới khen ngợi: "Thật không hổ danh là học trưởng Vương Huyền Chiến, lại đi được 70 bước!"
Khóe miệng Vương Huyền Chiến run rẩy, cố nặn ra một nụ cười: "Đều nhờ vào phúc của học đệ An Lâm.''
"Hả, nhờ phúc của tôi?'' An Lâm nghe không ra ẩn ý trong lời của Vương Huyền Chiến, chớp mắt, vẻ mặt mơ hồ.
Vương Huyền Chiến không muốn nói chuyện với An Lâm, quay đầu nói với Liễu Thiên Huyễn: "Liễu học muội, đến cô rồi, cố lên!''
Liễu Thiên Huyễn cười hì hì, đứng thẳng lưng, đắc ý nói: "Vương học trưởng đã mở đầu rất tốt, tiếp theo, đến lượt tôi!''
Trang 98# 2