Chương 222: Xét xử Thiên Hỏa
Thêm hai người máy tham gia vào chiến trường, áp lực của đám người Áo Cách Tư đột ngột tăng cao.
Một người trong hai người máy miệng phun ra Tử Viêm, lửa bốc cháy ở khắp mọi nơi, hơi thở lạnh như băng, suýt nữa đánh tan cơ khí liên lạc của ngũ hành Đại Thiên Sứ.
"Quái lạ, người máy này còn biết phun ra Tử Minh Long Hỏa!"
Áo Cách Tư bị Tử Viêm ép lùi lại mấy bước, thốt lên đầy hoảng sợ.
Giống như hơi thở của loại rồng phun lửa, vốn là thiên bẩm sẵn có của Long tộc, không phải bất kỳ thuật pháp nào cũng có thể bắt chước, nhưng người máy kim loại sáng bóng làm được điều này, dường như muốn đánh tan nhận thức chung của mọi người.
Cảnh này, ngay cả mấy tên trình độ cao siêu trên quảng trường Thanh Thiên, cũng hơi nhíu mày, trên mặt hiện ra chút kinh hãi.
Sau khi áp lực trở nên dịu lại, Tiểu Nữ Hài lập tức bắt đầu phản công nhanh chóng nhưng mãnh liệt. Không có nắm đấm kiểu cách nào, nhưng với sức mạnh phá hủy tất cả thuật pháp các thế lực trên thế giới, đấm vỡ ngực của Phục Hổ La Hán.
Miệng Thanh Tri hộc máu tươi. Ngay cả khi Tuyết Lỵ Nhĩ sử dụng thuật pháp trị liệu để hồi phục tình trạng thương tích của hắn không ngừng, nhưng tổn thương cứ thế cắn trả, cuối cùng khiến hắn không chống đỡ thêm được nữa, bắt đầu ngã quỵ xuống đất.
Không cách nào duy trì khí cơ, toàn bộ người máy hộ pháp La Hán sụp đổ.
Tiểu Nữ Hài tiếp tục truy kích, ra một quyền tàn khốc, đánh trúng thánh quang bao phủ hư ảnh Đại Thiên Sứ.
Sức lực của quyền này cực kỳ mạnh mẽ làm đất đai khắp ngọn núi vỡ nát, hư ảnh Đại Thiên Sứ bị đánh vào trực tiếp nhất, ngay lập tức bị chấn thương nghiêm trọng, chập chờn một số gần như tan vỡ.
Đám người Áo Cách Tư hộc máu rút lui, rất khó khăn duy trì chuyển động trận pháp này.
Người máy Hộ Pháp La Hán bị đánh bại, trận ngũ hành Đại Thiên Sứ bị thiệt hại nặng nề, tất cả những điều này đều báo hiệu đám người Áo Cách Tư đã đối mặt với thất bại, chính xác hơn là rơi vào bước đường cùng.
"Xin lỗi mọi người, lần này hãy để cho tôi liều mạng chiến đấu ở trận cuối cùng..."
Áo Cách Tư sau khi nhìn bốn người đã chết, trên mặt hiện lên vẻ áy náy và quyết tâm, không suy nghĩ mà hét lớn:
"Hiến tế, xét xử Thiên Hỏa!"
Tiểu Nữ Hài còn muốn xông về phía Áo Cách Tư, bỗng nhiên, thánh quang màu trắng cực kỳ mạnh mẽ bắn tới, cưỡng chế cô lùi lại.
Cô chùi vệt máu tươi trên khóe môi, điều chỉnh hơi thở của mình, tràn đầy ý chí chiến đấu tiến đến Áo Cách Tư từng bước một.
Sau một trận đại chiến này, cô bị thương không nhẹ, nhưng vẫn có thể phát huy sức mạnh mà không hề giảm sút.
Cô không đến mức sợ hãi thuật pháp Áo Cách Tư đang sử dụng, nhưng cũng hiểu rất rõ ràng, không để cho thi triển như mong muốn mới là lựa chọn chính xác.
Hai bóng hình màu trắng băng qua Tiểu Nữ Hài, dẫ đầu nhào về phía Áo Cách Tư.
Đại Thiên Sứ biến thành đốm sáng bắt đầu vờn quanh trận pháp. Mâu quang của hai bóng hình màu trắng bắn ra từ trong trận pháp với một tốc độ đáng kinh ngạc, xuyên qua cơ thể của Đạt Nhất Đạt Nhị.
"Bắt đầu hiến tế."
Giọng nói của Áo Cách Tư dần trở nên lạnh lùng. Nét mặt Tuyết Lỵ Nhĩ hơi phức tạp nhìn bóng lưng người đàn ông che trước mặt, cuối cùng khẽ nhắm mắt lại, cô đã lựa chọn chấp nhận.
Trên mặt Đông Yến, Thanh Tri và Thanh Tâm đầy bối rối, cho đến khi trận pháp hút lấy nguyên khí trên người bọn họ ra, rốt cuộc mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đúng vậy, trận ngũ hành thánh quang Đại Thiên Sứ hết sức hừng hực, bắt đầu điên cuồng hút lấy nguyên khí của mọi người. Trước đây bọn họ đều chủ động truyền nguyên khí trong cơ thể vào trận pháp, nhưng giờ đây trận pháp lại biến bị động thành chủ động, nuốt chửng vô độ, không hề khống chế mà chủ động hút hết nguyên khí của bọn họ.
"Ấy! Đừng hút, cứ tiếp tục hút nữa thì ngay cả chiến đấu bình thường nhất tôi cũng không cách nào hoàn thành được!" Đông Yến phóng tới ranh giới trận pháp, hét lớn cố gắng thoát khỏi luồng sức mạnh này.
Nó còn chuẩn bị giữ lại chút sức lực, đợi sau khi Tiểu Nữ Hài thua trận, để tranh giành chén thánh, không ngờ lúc này đây sức mạnh nhanh chóng bị hút cạn, toàn bộ cơ thể đã trở nên vô cùng yếu ớt.
Rầm! Nó va vào sát ranh giới trận pháp bị lực thánh quang cản trở.
"A di đà phật, Áo Cách Tư cậu việc gì phải làm khổ mình như vậy chứ..." Thanh Tri có chút khó hiểu nhìn Áo Cách Tư.
Hành động mấu chốt của Áo Cách Tư trong trận đấu, khiến bây giờ hắn phải trả cái giá đắt nhất. Không chỉ nhanh chóng hao hụt nguyên khí, ngay cả tinh thần, thể lực lẫn hồn vía của hắn cũng trở nên uể oải giảm sút, hơi thở yếu ớt giống như ngọn đèn cầy trước gió.
Trận pháp không hề khống chế mà hút lấy sức mạnh.
Những chiếc lông màu trắng ẩn chứa sức mạnh huyền bí bắt đầu bay lên không trung và tập trung lại một chỗ.
Rầm! Tiểu Nữ Hài xông tới, bị đẩy lùi lại lần nữa bởi thánh quang.
Năm người bên trong trận pháp ngã xuống trên mặt đất, ngay cả sức lực để đứng bọn họ cũng không có, nhưng sức mạnh tế hiến hút ra vẫn không dừng lại...
Trên bầu trời, lông vũ tập trung thành một xoáy nước chậm rãi xoay tròn. Xoáy nước này treo cao trên bầu trời, không ngừng mở rộng, trải dài hơn ngàn thước, gần như bao phủ cả bầu trời.
Trung tâm của nó có ngọn lửa kim quang cháy hừng hực, ẩn chứa sức mạnh kinh khủng tựa như muốn thôn tính, phá hủy vạn vật.
An Lâm nhìn xoáy nước trên bầu trời khiến cho người khác cảm thấy nghẹt thở kia, vô cùng sợ hãi nên nhanh chóng triệu hồi Đạt Nhất Đạt Nhị tới bảo vệ chủ.
"Chủ nhân, bởi vì cơ thể bị thương nặng, phải khởi động cơ chế tự hồi phục, bây giờ năng lượng còn chưa đủ..."
Cả Đạt Nhất Đạt Nhị đều đồng thanh nói. Vị trí bị quang mâu xuyên thủng trên cơ thể bọn họ, đến giờ đã hồi phục trở lại, những tia sáng trong đôi mắt đã bắt đầu mờ dần.
Khóe miệng An Lâm giật giật, không thể bị trì hoãn sửa chữa nữa rồi. Trên chiến trường tự động phục hồi cũng không điện là làm loạn dạng kia!?
"Xét xử Thiên Hỏa, đầu hàng." Một tay Áo Cách Tư chỉ về phía Tiểu Nữ Hài, vạch một cái xuống.
Tiểu Hài Nữ nắm chặt tú quyền, bước chân đáng yêu, ngẩng đầu nhìn lên xoáy nước, nét mặt bắt đầu trở nên không ngừng trang nghiêm.
Đứng trung tâm của nước xoáy, ngọn lửa kim quang cháy hừng hực hạ từ trên trời xuống, mang theo thanh tẩy của trời đất, đốt cháy mọi toan tính cuồn cuộn của vạn vật, bao phủ tất cả đến cực điểm toàn bộ núi cao.
Nhìn từ đằng xa, nó giống như một cột sáng màu vàng vĩ đại chống đỡ lấy trời đất. Ánh lửa chiếu sáng toàn bộ đêm tối, hiện ra cực kỳ mênh mông, oai vệ, khiến cho mọi người trông thấy đã khiếp sợ.
An Lâm ngẩng đầu nhìn lên chiêu hủy thiên diệt địa kia, chỉ kịp lấy gạch đen ra, ngăn cản ở phía trước người hắn, bức bình phong che chở khúc quang chẳng biết xuất hiện lúc nào cũng bảo vệ hắn.
Ngay sau đó, chính là ánh sáng và nhiệt độ vô tận phả vào mặt...
Một tiếng nổ rung trời bắt đầu vang vọng nơi vùng trời đất này.
Trên quảng trường Thanh Thiên, hình ảnh trên tinh thể bị kim quang chiếm lấy, che đi mất lần nữa.
Hàng chục ngàn người xem lúc đầu là khiếp sợ, không ngừng cảm thán một cú đánh cuối cùng kia của Áo Cách Tư thật là mạnh mẽ, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần từ trong cơn kinh thiên kia.
Hiện trường không còn ồn ào náo động nữa, yên tĩnh lạ thường.
Người người đều nín thở, tập trung tư tưởng nhìn hình ảnh chăm chú, chờ đợi kết quả sau cùng.
Ánh sáng tản đi, xoáy nước trên bầu trời tan biến.
Núi cao đã từng cao ngất của trời đất giờ toàn bộ đã bị phá hủy, sụp đổ thời khắc này. Ngọn núi to lớn hoàn toàn trở thành đất đá vụn, bây giờ còn có nham thạch khắp nơi đỏ rực như cũ, bốc lên tầng tầng khói đen, chứng tỏ Thiên Hỏa trước đó thật kinh khủng.
Đá vụn ở giữa từng cái lồng bảo vệ màu vàng tỏa ra lớp lớp tia sáng.
Đông Yến, Thanh Tri, Thanh Tâm, Áo Cách Tư, Liễu Thiên Huyễn, Tuyết Lỵ Nhĩ...
Cơ thể bọn họ đều bị thương nghiêm trọng. Nếu không có lồng kim quang bảo vệ, sợ rằng họ cũng phải chôn thân trong Thiên Hỏa đáng sợ kia.
Đông Yến, Thanh Tâm, Liễu Thiên Huyễn và những người khác có người đã rơi vào hôn mê, có kẻ khó khăn trợn tròn nửa mắt. Áo Cách Tư và Tuyết Lỵ Nhĩ giương đôi cánh có hình bán nguyệt bao lấy toàn thân ra, đáng tiếc vẫn không thể may mắn thoát khỏi.
Mọi người trên quảng trường Thanh Thiên nhìn khung cảnh trước mắt này đến ngây ngẩn, trong lòng phức tạp, khó hiểu.
Xét xử Thiên Hỏa thật sự là lớn mạnh vượt quá tưởng tượng, tất cả những người đại diện đều bị tiêu diệt hết cũng là điều bình thường.
"Cho nên nói, bây giờ là Áo Cách Tư ra một đại chiêu, sau đó cùng nổ chết cả quân địch lẫn quân bạn?"
"Tôi chẳng biết tại sao lại nghĩ tới Lôi Quang Hạch Bạo Quyền của An Thần."
"Cái rắm! Lôi Quang Hạch Bạo Quyền của An Thần chỉ nổ đội bạn thôi chứ."
"Vì giành chén thánh mà Áo Cách Tư thật sự quá liều mạng, đáng tiếc dùng sức quá mạnh, ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được."
"Có thể hắn muốn thông qua phương thức này chứng minh bản thân, không thể không nói, một chiêu cuối cùng kia thật khiến cho người khác khâm phục!"
Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa thở dài một hơi, bắt đầu cao giọng tuyên án:
"Phật Quốc, Thanh Tri, Thanh Tâm bị loại."
"Vườn Địa Đàng, Áo Cách Tư, Tuyết Lỵ Nhĩ bị loại."
"Điện Sáng thế, Đông Yến bị loại."
"Thiên Đình, Liễu Thiên Huyễn, An..."
Đột nhiên Ngọc Hoa dừng một chút, ánh mắt thoáng nghi ngờ lướt nhìn hình ảnh.
Mọi người trên quảng trường cũng nhận ra được điểm này, dần dần bắt đầu vội vàng đứng dậy.
"Ồ, hình như không thấy bóng dáng của An Thần đâu."
"Lúc trước bị Thiên Hỏa dọa sợ, có chút trở về với thần, bây giờ mới phát hiện chuyện này."
"Có lẽ nào bị chôn vùi trong đất rồi hay không?"
"An Thần lợi hại như vậy, nên phải là chống đỡ vượt qua!"
Sinh viên bốn phía càng nói càng kích động, ánh mắt dao động ở trong hình ảnh, nôn nóng tìm kiếm người kia.
Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa cũng đang thúc giục tìm kiếm khắp nơi qua hình ảnh tinh thể.
Cuối cùng, bọn họ phát hiện một cái gạch đen lớn.
Gạch đen đó vẫn đang hơi lay động, bên dưới truyền tới tiếng kêu đau đớn, yếu ớt của đàn ông:
"Cứu mạng với..."
"Ai đó mau tới cứu tôi với..."
Trang 112# 2