Chương 224: Tới đánh giá bức tranh chút đi
Tia nắng ban mai lộ ra phía chân trời, sắc trời tạo thành viền màu vàng cho tầng mây.
Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa ở trên quảng trường Thanh Thiên, đối mặt với mấy vạn người nhìn, cao giọng đọc kết quả cuối cùng của cuộc tỷ thí.
Đội đại diện cho thế lực Thiên Đình, điểm số siêu cao được 83. 7 điểm, đoạt được vị trí quán quân của đại hội Giao Lưu Luận Đạo khắp bốn phương lần này. Phật quốc xếp vị trí thứ hai, vườn Địa Đàng xếp thứ ba, điện Sáng Thế xếp hạng chót.
Trải qua một thời gian điều trị, An Lâm, Vương Huyền Chiến và Liễu Thiên Huyễn đứng trên đài cao, tiếp nhận lễ trao giải cuối cùng.
An Lâm nâng cúp quán quân, muốn mấy hôm sau đặt trong trường học làm kỷ niệm, nhìn tiếng hoan hô nhiệt liệt của mấy vạn người phía trước, vô cùng xúc động trong lòng. Trước khi dự thi, hắn không ngờ bản thân lại có thể đi tới bước này.
Nhưng bây giờ, dù sao hắn cũng là người ra ngoài đại lục, lập được công lớn, hắn cảm thấy giờ phút này mình hoàn toàn xứng đáng cầm được chiếc cúp này!
Ngoài sinh viên trên quảng trường Thanh Thiên, đại diện ba phương thế lực còn lại cũng phát ra tiếng vỗ tay từ tận đáy lòng.
Cuộc tỷ thí này thật sự rất đặc sắc, cũng phô bày được phong thái và thế lực của thế hệ tuổi trẻ từ khắp mọi nơi, An Lâm giống như đạn hạt nhân di động, thiếu nữ nghiện net Liễu Thiên Huyễn thuận lợi xếp tên vào vị trí thứ tư đã lưu lại ấn tượng vô cùng sâu sắc, sự tích của những tuyển thủ này cũng sẽ vang danh tứ phương.
Sau khi đọc kết quả chính là khâu trao giải.
Thế lực Thiên Đình đoạt giải quán quân, đủ loại phần thưởng nối đuôi nhau mà tới, chỉ có người chịu trách nhiệm trao giải lần này lại làm An Lâm giật mình nhảy lên một cái.
Cô gái mặc đạo bào tơ màu trắng từ từ bước tới, xuất hiện trước mặt An Lâm.
Cô tươi đẹp không dính bụi trần, giống như tiên nữ bước ra từ trong bức tranh thủy mặc, hai hàng lông mày hơi cong, khóe môi mang theo nụ cười không rõ ý.
"Bạn học An Lâm, biểu hiện của cậu không tệ chút nào, để tôi phải mở rộng tầm mắt một lần nữa." Cô gái mỉm cười dịu dàng, giọng nói êm dịu.
"Hì hì, cảm ơn Thiên Vũ đại nhân đã khích lệ." An Lâm lập tức thu hồi tâm trạng, tươi cười nịnh nọt nói.
Tiên nữ Thiên Vũ mang hai mươi nguyên thạch, một tấm thẻ đổi lấy tiên đan và một tấm thẻ đổi lấy linh khí cho An Lâm, sau đó nói: "Sau khi lễ trao giải kết thúc, tới đình Bạch Hạc chờ tôi."
Gương mặt An Lâm hơi cau có: "Tôi có thể từ chối không?"
"Không thể!" Thiên Vũ trả lời rất kiên quyết.
An Lâm nghe vậy khẽ thở dài, cả gương mặt đều có vẻ bất đắc dĩ.
Tiên nữ Thiên Vũ quay đầu sang chỗ khác, lấy dáng vẻ của người thắng mà rời đi, tiếp tục phát thưởng cho những người khác.
Rất nhanh, lễ trao giải đã kết thúc, đại hội Giao Lưu Luận Đạo tứ phương cũng tuyên bố kết thúc mỹ mãn.
Trải qua thời gian tỷ thí dài như vậy, cho dù là đại diện của tất cả các thế lực, hay \ từng người xem trên quảng trường, trên mặt đều có vẻ mệt mỏi, rối rít quay về nghỉ ngơi.
Chuyến này An Lâm thu hoạch khá nhiều, cũng rất hài lòng mà rời khỏi quảng trường Thanh Thiên.
Sau khi nhận được hai mươi nguyên thạch, tài sản của hắn lại đột phá tới mức trăm nghìn linh thạch.
Hơn nữa, hắn còn lấy được một phiếu đổi linh khí cấp trung trong Tàng Bảo Các, ngoài ra còn có một phiếu đổi tiên đan cấp sáu ở Đâu Suất Cung, nghĩ lại thôi cũng thấy hơi kích động rồi.
Nhưng mà tiếp theo phải tới đình Bạch Hạc, sợ rằng không đơn giản như vậy.
Trong lòng hắn thật sự vẫn còn hơi lo lắng không yên, không biết cuối cùng vì sao lần này Lâm Quân Quân lại mời tới.
Ừm, nếu lý do mời tới là vì đã dự trữ được đủ bảo bối, nên cố ý tới đây nghiên cứu tin tức Tử Tinh với hắn, đó là chuyện cực tốt...
Không ngừng tiến lên dọc theo con đường nhỏ quanh co, rất nhanh đã thấy được đình nhỏ được xây dựng từ đá trắng.
Bên canh đình là một hồ Xuân Thủy, luồng gió mát thổi qua, tạo thành từng đợt gợn sóng.
Cô gái áo trắng đứng yên giữa đình Bạch Hạc, cả gương mặt trắng nõn đều đầy vẻ chăm chú.
Ngón tay búp măng nắm bút vẽ, không đặt bút xuống, mà tập trung tinh thần nhìn bức tranh trước mặt.
An Lâm nhìn vẻ mặt Lâm Quân Quân điềm tĩnh dịu dàng như thế, khẽ thả lỏng trong lòng, bước tới.
"Thiên Vũ đại nhân, tôi đã tới." Hắn bước vào đình, mở miệng nói nhỏ, sợ làm phiền tới cô gái trước mặt.
Cô gái ngẩng đầu, khẽ cười: "Lúc gặp cậu lần đầu tiên, hình như cậu không lễ phép như thế này."
Nụ cười của An Lâm hơi xấu hổ, không nói tiếp nữa.
"Biết tôi gọi cậu qua đây làm gì không?" Lâm Quân Quân tiếp tục nói.
"Không biết." An Lâm lắc đầu tỏ ra khéo léo.
Cảnh giới và thân phận địa vị đều chênh lệch rất lớn, để hắn quyết định làm người thật thà, hỏi câu nào đáp câu nấy, tuyệt đối không lắm miệng, tuyệt đối không gây chuyện.
Lâm Quân Quân khẽ thở dài, nguyên khí giữa đình Bạch Hạc bỗng chuyển động một lúc, sau đó khung cảnh xung quanh bắt đầu trở nên mơ hồ.
Nhìn thấy An Lâm có vẻ hơi lo lắng không yên, Lâm Quân Quân khẽ cười, giải thích: "Đây là trận pháp dùng để ẩn giấu, ngăn cách với thế giới bên ngoài, tôi mời cậu tới đây là muốn nhờ cậu đánh giá bức tranh của tôi một chút..."
Khóe miệng An Lâm co giật: "Tôi đọc ít sách, cô đừng lừa tôi chứ, đánh giá bức tranh... Còn cần phải có trận pháp ẩn giấu ư? Xem tranh vẽ đồi trụy à?"
"Ha ha..." Gương mặt Lâm Quân Quân tối sầm xuống, ánh mắt lóe lên.
An Lâm tự biết mình lại lỡ lời, vội vàng im miệng.
"Cậu tới nhìn một chút, bức tranh này của tôi thế nào?" May mà sức chịu đựng của Lâm Quân Quân tốt, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, chỉ vào bức tranh trước mắt mở miệng hỏi.
An Lâm nghe vậy bước tới, nhìn vào bức tranh kia.
Cô vẽ một đốm lửa, ngọn lửa này sinh động giống như thật, ngọn lửa lay động giống như muốn xuyên qua giấy để ra ngoài.
"Oa, bức tranh này chỉ trên trời mới có, đẹp lắm, đẹp lắm!" Lúc này An Lâm vội khen ngợi.
Hắn không hiểu đánh giá tác phẩm hội họa, nhưng chỉ cần khen một chút là được rồi, rất đơn giản.
"An Lâm đạo hữu quá khen." Trên mặt Lâm Quân Quân xuất hiện nụ cười không rõ ý: "Nhưng mà, tôi vẽ tranh cũng chỉ miễn cưỡng đạt tới cảnh giới vẽ vật thành sự thật, kính mời An Lâm đạo hữu đánh giá kỹ lưỡng một chút."
Nói xong, cô liền nâng bút vẽ về phía bức tranh vừa nói, ngòi bút bé nhỏ có ánh sáng lóe lên.
An Lâm thấy thế khẽ rùng mình, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác không ổn: "Cô... Cô đừng có làm loạn..."
Hắn còn chưa nói hết câu, ngòi bút của Lâm Quân Quân chạm vào bức tranh bỗng phát ra ánh sáng chói mắt.
Ầm ầm!
Ngọn lửa đỏ rực vô cùng nóng bỏng trào ra ngoài, bao phủ khắp người An Lâm, cháy lên hừng hực.
Một lúc sau, vẻ mặt An Lâm mơ màng, toàn thân đen sì, đứng yên tại chỗ.
Vừa há miệng, lập tức phun ra khói trắng.
"An Lâm đạo hữu, bức tranh này của tôi bị làm sao vậy?" Dáng vẻ Lâm Quân Quân vẫn điềm tĩnh thanh nhã như cũ, ngay cả giọng nói cũng không lên xuống chút nào.
"Bức tranh này của tiên nữ Thiên Vũ thật sự cực kỳ tuyệt vời, ý cảnh sâu xa, ngọn lửa mang theo nhiệt tình, sức hút mạnh mẽ, vô cùng rõ ràng đối với người vẫn luôn tìm kiếm cầu đạo..."
Chỉ trong nháy mắt thất khiếu của An Lâm đã mở ra lục khiếu, bắt đầu nói từ từ, không dừng lại chút nào.
Lâm Quân Quân nhìn thấy dáng vẻ này của An Lâm, chỉ cười nói: "Được rồi, tôi biết rồi, tôi còn có một bức tranh vạn sương Huyền Băng muốn đưa cho An Lâm đạo hữu thưởng thức một chút!"
"Đừng mà, để tôi nói cảm nhận trước đã, tôi còn có thể nói thêm một vạn năm nữa!" An Lâm thấy Lâm Quân Quân định đổi sang bức tranh khác, ngòi bút đang chấm vào bức tranh, lập tức la lớn.
Chỉ trong chớp mắt, vạn vật trong đình Bạch Hạc đều đóng băng.
"A...!"
An Lâm bị đông cứng tới mức hét to thảm thiết, chỉ tiếc tiếng la này chỉ quanh quẩn trong phạm vi đình Bạch Hạc.
Bây giờ, cuối cùng hắn cũng hiểu, vì sao Lâm Quân Quân lại sắp đặt trận pháp ẩn núp, mẹ nó cái này chính là giam hắn lại để bạo hành thể xác mà!
"An Lâm đạo hữu, chỗ này của tôi còn có một bức tranh Quang Đao Phi Ảnh, mời cậu đánh giá một chút..."
"A...!"
"An Lâm đạo hữu, chỗ này của tôi còn có một bức Man Ngục Độc Chướng, mời cậu đánh giá một chút..."
"A...!"
"An Lâm đạo hữu..."
Một ngày nào đó, cuối cùng An Lâm nhớ lại, sự đáng sợ khi từng bị Lâm Quân Quân dùng vũ lực chi phối, còn cả nỗi nhục nhã khi bị đánh nằm úp sấp trên mặt đất.
Trang 113# 2