Chương 226: Gặp lại Doãn Hỉ
An Lâm trở về chỗ mình nghỉ ngơi, trước khi đi ngủ hắn còn ăn một viên Linh Huyết đan.
Đây là một viên linh đan cấp tám, có thể giúp chữa lành vết thương trong thời gian ngắn không những thế còn giúp bổ sung khí huyết.
Vốn mấy thứ đan dược quý giá như thế này, chỉ nên dùng trong lúc chiến đấu, còn giờ hắn hoàn toàn có thể chậm rãi nghỉ ngơi điều dưỡng để vết thương lành lại và để khí huyết từ từ bổ sung lại.
Nhưng An Lâm lại ăn viên đan được này, chỉ bởi vì hắn đang rất có tiền!
Tiền tài phải dùng đi ra ngoài mới có thể phát huy được giá trị của nó chứ, An Lâm tự cho là mình nhìn rất rõ mấy chuyện này, hắn sẽ không bạc đãi bản thân mình đâu.
Hôm sau tỉnh lại, quả nhiên hắn thấy toàn thân thoải mái, vết thương và cảm giác mệt mỏi gần như biến mất sạch sẽ.
"Ái chà.... cắn thuốc đúng là thích chết đi được, mình sắp nghiện luôn rồi này."
An Lâm duỗi eo một cái, mặt đầy hạnh phúc cảm thán.
"Anh An cũng cho thằng em này được sảng khoái chung với, gâu!" Đại Bạch đứng cạnh buồn bực lên tiếng kháng nghị.
Đại Bạch đã biết chuyện Lâm Quân Quân làm đồng tử đưa tiền, giúp An Lâm giàu lên trong một ngày, nên cũng muốn được hưởng sái theo.
"Hở... Cậu cũng cuốn cắn thuốc à...?" An Lâm nhìn con chó lông trắng khổng lồ đang lè lưỡi quẫy đuôi nhìn mình, chớp chớp mắt một lúc, mới nói: "Ừm... Để tôi nghĩ thử xem có linh đan nào cậu dùng được không đã."
Một lúc sau, dưới ánh mắt đầy chờ mong của Đại Bạch, hắn lấy một viên linh đan bề ngoài lóng lánh trong nhẫn không gian ra.
Đại Bạch phe phẩy cái đuôi to của mình, lè lưỡi vui vẻ nói: "Đây là đan dược gì thế? Gâu!"
"Hoàng Kiền Xà đan, là linh đan cấp chính, dùng nó có thể cũng cố kinh mạch, tăng cường độ mềm dẻo của cơ thể, gia tăng tinh lực và giúp tăng thời gian kéo dài, lấy lại sự tự tin của người đàn ông..." An Lâm chậm rãi kể ra công dụng của viên linh đan.
Đại Bạch: "... Nói thẳng ra thì công hiệu của nó là để làm gì vậy, gâu!"
An Lâm: "Tráng dương!"
Mặt chó của Đại Bạch sững ra một lúc, ngay sau đó nó nhào tới đẩy An Lâm ngã xuống đất, lấy cái chân chó của mình liên tục vỗ vào mặt An Lâm, tiếng "bốp bốp bốp" vang lên không ngừng, vừa tát nó vừa tức giận gầm gừ: "Anh An, cậu đúng là quá đáng quá thể mà! Tôi mà cần thứ này hả, có ai xem thường chó như cậu vậy không hả?"
Sau một trận tập luyện buổi sáng đầy kịch liệt, An Lâm quen tay hay việc bôi thuốc giảm sưng lên mặt mình rồi cưỡi Đại bạch ra ngoài đi dạo.
Cuối cùng Đại Bạch cũng nhận lấy viên Hoàng Kiền Xà đan đó, nói là không cần thì bỏ đó cũng uổng, cất để đó cũng không phải chuyện xấu gì.
Tiểu Hồng giờ còn đang nằm trên nóc nhà quang hợp, Tiểu Sửu thì không biết chạy tới xó xỉnh nào tu luyện rồi, hắn nói là muốn tranh thủ khoản thời gian rảnh rỗi này ngộ ra lĩnh vực của mình.
An Lâm đang nghĩ mình có cần trợ giúp Tiểu Sửu tiến vào kỳ Hóa Thần không đây.
Dù gì Tiểu Sửu cũng đã đi theo hắn trải qua nhiều chuyện như vậy, làm chủ nhân, ít nhiều gì cũng phải phân phát quà tặng để tỏ lòng quan tâm chứ, cả Đại Bạch còn được đan dược tráng dương, Tiểu Sửu mà không có gì cũng hơi kì.
Về phần Tiểu Hồng thì thôi đi, cô nhóc này ngày nào cũng như ngày nấy chỉ biết kiếm chỗ có nắng ra nằm quang hợp, hắn không rảnh quan tâm tới đâu.
"Không thì... Đưa cho Tiểu Sửu một viên tiên đan có thể giúp hắn đột phá kỳ Hóa Thần nhỉ." An Lâm suy nghĩ một chốc, bỗng nhiên mở miệng nói.
Đại Bạch nghe vậy cả người run lên, tức tối la to: "Tại sao Tam đệ có tiên đan, tôi lại chỉ lấy được một viên đan tráng dương chẳng ra gì? Tôi mới là Nhị ca mà, anh An bất công quá!"
An Lâm vuốt ve cái đầu chó của Đại Bạch: "Nghĩ thoải mái hơn chút đi, lớn phải biết nhường nhỏ chứ. Cậu xem đi, Tiểu Hồng làm chị cả, còn chẳng được thứ gì, trong khi cậu thì đã có một viên linh đan rồi. Cậu có linh đan, Tam đệ có tiên đan, chuyện này không phải rất công bằng à."
Đại Bạch: "..."
Cứ như vậy, An Lâm quyết định đưa cho Tiểu Sửu một viên tiên đan để đột phá kì Hoá Thần, hắn cưỡi Đại Bạch bay về phía cung Đâu Suất.
Vẫn là những lưu trình quen thuộc như trước, lúc An Lâm nói mình muốn luyện chế tiên đan, tiểu đạo đồng dẫn hắn đi tới trước phòng luyện đan của Doãn Hỉ chân nhân.
Hắn đẩy hai cánh cửa gỗ ra, mùi thuốc nồng nặc bay xộc vào mũi, lần thứ hai An Lâm nhìn thấy người luyện đan đứng đầu Thiên Đình.
"Mẹ tôi ơi, Doãn Hỉ, sao anh lại trở nên to béo tới mức này?" An Lâm bị vóc người của Doãn Hỉ làm giật cả mình.
Chỉ thấy người đàn ông trước mặt hắn, vóc người to tròn, mặt mày mũm mĩm, bụng căng phồng tròn vo, không... là cả người hắn đều trở nên tròn vo!
Nghe An Lâm nói vậy, Doãn Hỉ hơi bực bội, hắn mở miệng than thở: "Có cần làm quá vậy không, mà có sao đâu chứ, người tôi vốn đã mập sẵn rồi mà."
Khoé miệng An Lâm hơi run rẩy: "Nhưng hồi trước anh chỉ có hơi mập thôi, còn bây giờ anh thành trái banh luôn rồi này..."
Đúng vậy, hiện giờ vóc người Doãn Hỉ tròn vo, thật sự không khác gì một trái banh. Nói thật nhé, An Lâm nghĩ cả Trư Bát Giới hắn chưa có cơ hội được gặp mặt cũng không mập bằng Doãn Hỉ bây giờ đâu!
Doãn Hỉ nghe hắn nói vậy, mặt lộ rõ vẻ không vui, thịt mỡ trên người Doãn Hỉ run lên một cái thật mạnh, cả giận la lối: "Trái banh mập mập thì cũng có sao đâu, cái này chỉ là tạm thời thôi, chờ ngày nào đó bổn đại gia có thể hoàn thành quá trình thăng hoa biến từ lượng thành chất, năng lượng tích trữ trong thịt mỡ của tôi sẽ giúp tôi trở nên mạnh hơn bao giờ hết!"
"Hả?" An Lâm chớp chớp mắt, hoàn toàn nghe không hiểu Doãn Hỉ đang nói cái gì.
Chỉ thấy Doãn Hỉ vừa nói xong, lấy lấy một viên đan dược trong nhẫn không gian ra.
Bề ngoài viên đan dược này lấp lánh ánh sáng vàng, có dao động cực kì nhỏ toả ra từ nó, hiển nhiên thứ này không phải vật bình thường. Doãn Hỉ vừa lấy ra đã lập tức bỏ nó vào miệng nhấm nuốt, mặt đầy hạnh phúc say mê.
"Hừ hừ, cắn thuốc đúng là quá tuyệt vời, tôi cảm thấy toàn thân mình đều ngập tràn năng lượng!"
Doãn Hỉ khoanh tay trước ngực, lớn tiếng cảm thán.
Cắn thuốc? Khoé miệng An Lâm hơi run rẩy, hắn tò mò hỏi thử: "Tiền bối Dãn Hỉ, vóc dáng này của anh chẳng lẽ là vì cắn thuốc nên mới bị thế à?"
Doãn Hỉ nghiêng đầu nhìn An Lâm, vui vẻ mỉm cười, trong ánh mắt hình như còn mang theo vẻ từ ái của bậc trưởng bối, hắn hiền lành mở miệng nói: "An Lâm tiểu hữu đoán không sai, tôi đã nắm giữ được bí quyết cắn thuốc, chỉ còn cách một khoản nhỏ nữa là tới bước cuối cùng rồi. Mà nói cho cùng, cũng là nhờ lần trước cậu đã giúp tôi có được suy nghĩ mới lạ này, chờ ngày tôi thành công, chắc chắn sẽ tới cửa cảm ơn cậu!"
An Lâm nghe vậy thì sững sờ tại chỗ, anh ta cắn thuốc nên mới thành thế này thật kìa? Vậy cũng quá đáng sợ rồi đó, rốt cục anh ta đã cắn bao nhiêu đan dược rồi thế! Còn bảo là nhờ mình dẫn dắt nữa chứ? Đừng có vứt nồi lung tung vậy chứ, cái nồi này tôi không có nhận đâu đấy nhé!
An Lâm tự biết mình không nên tiếp tục thảo luận vấn đề này với Doãn Hỉ nữa, bèn nói sang chuyện khác: "Tiền bối Doãn Hỉ, hôm nay tôi tới đây, là muốn nhờ anh giúp tôi luyện một viên tiên đan có thể giúp đột phá vào kì Hoá Thần."
"Hở? Cần mấy viên vậy, có muốn biểu diễn tiết mục liên tục ăn tiên đan như lần trước không?" Doãn Hỉ vừa nghe tới đây, hai mắt toả sáng, lòng đầy chờ mong nhìn chằm chằm An Lâm. Nếu An Lâm lại biểu diễn một lần dùng đan dược để lượng biến thành chất, nói không chừng hắn sẽ có sự lĩnh ngộ mới, chỉ nghĩ tới đây tôi hắn đã bắt đầu kích động rồi nè.
An Lâm xụ mặt xuống, vội vàng giải thích: "Không phải tôi muốn dùng, là một con thú sủng của tôi cần dùng, nó là Kim Mục Hầu Vương, giờ đã tới Dục Linh hậu kì, nên tôi mới định mua tiên đan về giúp nó đột phá"
"Hoá ra là vậy..." Mặt Doãn Hỉ hiện lên vẻ thất vọng, hắn ngẫm nghĩ một lát mới mở miệng nói, "Các loại thú sủng muốn đột phá từ kỳ Dục Linh đến kỳ Hóa Thần, vẫn cần độ lôi kiếp loại nhỏ. Kim Mục Hầu Vương lại là chủng tộc có linh trí vào hàng cao nhất trong các loại thú, tiên đan cấp tám Cổ Thần Huyền đan sẽ thích hợp với nó đấy. Trước khi độ kiếp ăn viên đan này vào, không những giúp nó nhận được sự che chở khi độ kiếp, mà còn giúp nó giảm bớt nguy hiểm trong quá trình độ kiếp và nhanh chóng ổn định lĩnh vực của mình, cùng với giúp nó tăng cường thần thức, nhưng chỉ ở mức độ khá nhỏ."
"À..." An Lâm gật đầu liên tục, dù gì hắn cũng không có hiểu gì về mấy thứ này, chỉ cần bỏ tiền ra là được, thế là hắn bèn nói: "Vậy tôi lấy Cổ Thần Huyền đan này!"
Nói xong, hắn lấy ra một tờ giấy trắng hơi lớn, đưa cho Doãn Hỉ.
Trên tờ giấy có ghi một chữ "Vũ" rất lớn, đó là dạo trước lúc Lâm Quân Quân nghèo trắng tay, không còn một cắc nào nữa, đã tự tay viết cho hắn, nói là có thế dùng tờ "chi phiếu" này để đổi một loại tiên đan dưới cấp sáu.
Hắn còn một tờ phiếu đổi đồ do Tử Vi Đại Đế cho và bốn tờ phiếu lãnh lấy được trong đại hội giao lưu Tứ Phương Luận Đạo, tất cả đều có thể dùng để đổi lấy tiên đan dưới cấp sáu. Nhưng "chi phiếu" Lâm Quân Quân đưa cho, An Lâm cứ thấy nó không đáng tin lắm, vì vậy mới lấy ra xài trước.
Doãn Hỉ nhìn tờ giấy An Lâm giơ ra, chớp chớp mắt hỏi lại: "Cậu lấy cái này ra làm gì?"
An Lâm phẩy phẩy tờ giấy trong tay mình: "Tôi lấy cái này để đổi Cổ Thần Huyền đan của anh."
Doãn Hỉ ngớ người ra một lúc, sau đó gương mặt tròn tròn sa sầm, khó hiểu nhìn An Lâm quát hỏi: "Mẹ nó, cậu đang giỡn với tôi đó hả?"