Chương 233: Ly biệt - tặng kiếm
Vực sâu Vạn Ác trông giống như là một vết thương cực lớn của đại lục Thái Sơ.
Nó kéo dài hơn nghìn dặm, không biết sâu bao nhiêu, cứ như một đường rãnh của trời, ngăn cách giới Cửu Châu và vùng đất cát trắng.
Nhưng mấy ngày gần đây, tất cả đều đã thay đổi.
Từ chỗ sâu trong vực bỗng nhiên xuất hiện sương mù màu đen không ngừng bay lên, đám sương mù này ngưng tụ thành cầu nối, những cây cầu này dù cho có bị đánh tan thì sương mù cũng sẽ nhanh chóng ngưng tụ lần nữa, lấp đầy chỗ trống.
Cầu sương mù khiến lần đầu tiên hai tộc được kết nối với nhau, dường như Kiến tộc đã có âm mưu từ trước, bọn chúng tạo thành từng đợt từng đợt thủy triều bằng những con kiến rất to, bổ nhào sang giới Cửu Châu.
Trừ đất ra thì cái gì bọn chúng cũng ăn, những nơi bọn chúng đi qua thì thật sự là không còn một ngọn cỏ nào, hoàn toàn biến thành một vùng đất trống trơn không có gì cả. Chỉ ngắn ngủi mấy ngày, Thiên Hà Châu đã có hơn tám mươi tòa thành trì sa vào vũng bùn, người chết bởi miệng của đám kiến to lớn kia đã lên đến mấy chục ngàn người.
Đối phó với nạn Kiến tộc lần này, đầu tiên, Tăng Trưởng Thiên Vương của Thiên Đình đóng giữ ở phía nam giới Cửu Châu đã suất lĩnh hai chục ngàn thiên binh tiến về vùng đất Bạch Sa, ý đồ diệt trừ tai họa đến từ Kiến tộc.
Tiên phong ra trận với hắn còn có tám tên thiên tướng Lưu Tuấn, Tuần Lôi Cát, Bàng Dục, Tất Tôn Viễn, Đặng Bá Ôn, Tân Hán Thần, Trương Nguyên Bá và Đào Nguyên Tín dưới trướng hắn.
Bọn hắn đã xâm nhập vào vùng cát trắng của Kiến tộc, tình hình chiến đấu cụ thể thì không ai rõ.
Cũng chính bởi tai họa lần này mà đợt kiểm tra cuối kỳ của tất cả sinh viên năm hai ở Thiên Đình đã bị biến thành nhiệm vụ trấn thủ vực Vạn Ác. Kiểm tra lần này không có chỉ tiêu nhiệm vụ cụ thể, tính nguy hiểm vô cùng cao, dù cho mỗi lớp đều có chủ nhiệm dẫn đội, nhưng sinh viên tử thương là chuyện đã nhiều lần xảy ra.
Sinh viên có chiến lực tương đối cao như An Lâm còn phải hoàn thành một ít nhiệm vụ đặc biệt…
"Tôi chỉ đưa các cậu tới đây được thôi."
Gạch đen hạ xuống, An Lâm mỉm cười từ biệt Lưu Hổ và Lưu Tố Tố.
"An Lâm tiền bối, anh không định đi gặp vị trưởng lão kia một lần sao?" Lưu Tố Tố có chút không hiểu cất tiếng hỏi.
An Lâm hết nhìn công sự phòng ngự đã dần thành hình phía trước, lại nhìn cái cầu bằng sương mù màu đen bắc ngang hai vùng đất, hắn không biết vực Vạn Ác có bao nhiêu cái cầu sương mù như thế này.
Hắn cười nhạt một tiếng, mở miệng trả lời: "Hiện tại tôi đang có nhiệm vụ phải làm, sau trận chiến này tôi sẽ tự đi."
"Vậy… An Lâm tiền bối… Chúng ta có còn cơ hội gặp lại không?"
Lưu Tố Tố hơi cúi đầu, có chút lo sợ lại có chút mất mát mở miệng hỏi.
Tâm tư của thiếu nữ luôn khó mà che giấu, giờ phút này cho dù An Lâm có là loại người thô lỗ thì cũng đã cảm giác được thiếu nữ kia đang rất không đành lòng.
"À… Đương nhiên là sẽ gặp lại, ừm, chỗ tôi có một thanh bảo kiếm, cô giữ lại phòng thân đi!" An Lâm lấy ra một thanh trường kiếm màu vàng lóng lánh từ trong nhẫn không gian, đưa cho Lưu Tố Tố.
Hiển nhiên là Lưu Tố Tố không ngờ trước khi chia tay An Lâm còn đưa vũ khí cho mình, cái miệng nhỏ nhắn hơi há ra, sững sờ ôm lấy trường kiếm, đôi mắt nhìn vào An Lâm đăm đăm, biểu cảm vừa ngốc lại vừa đáng yêu.
Ngược lại là Lưu Hổ kịp phản ứng, hắn biết vũ khí mà loại người có năng lực khủng bố như An Lâm tặng sẽ quý giá như nào, vẻ mặt bất ngờ mà sung sướng kéo Lưu Tố Tố bái tạ lần nữa.
Bảo kiếm kia chính là trường kiếm Kim Lưu Ly, pháp khí cao cấp mà trước kia An Lâm thường xuyên dùng, cho dù là trong đại học Liên Hiệp Tu Tiên thiên tài lớp lớp thì thanh kiếm này cũng đã được coi là một món vũ khí không tệ.
Nhưng hiện tại An Lâm đã có kiếm Thắng Tà rồi, khó có được một lần gặp gỡ, hắn tặng kiếm cho cô gái này để lấy thiện cảm cũng là lựa chọn không tồi.
"Không cần khách sáo, tu luyện cho tốt, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại." An Lâm vươn tay xoa đầu Lưu Tố Tố, khiến đầu tóc cô rối tung lên.
Lưu Tố Tố không hề chống cự, mà hơi cúi đầu, mặt mày đỏ bừng nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng.
Qua một hồi vuốt ve, "tiền bối" An Lâm bắt đầu cưỡi gạch bay lên trời, trong ánh nhìn chăm chú của Lưu Tố Tố và Lưu Hổ, hắn lẩn vào giữa những đám mây, biến mất không thấy nữa.
Rất nhanh, An Lâm đã lại cưỡi lên lưng Đại Bạch, lông xù ấm áp khiến trong lòng hắn cảm giác cực kỳ an tâm.
Quả nhiên cưỡi chó vẫn là sướng nhất… Cưỡi kiếm cưỡi gạch gì đó đều là vứt đi!
Hắn bay một đường dọc theo vực Vạn Ác, phàm là nơi có cầu sương mù thì đều có tông môn tu tiên phân chia vị trí đóng giữ, phòng ngừa đại quân Kiến tộc xâm nhập.
Phi hành không được bao lâu, một cây cầu sương mù màu đen rộng lớn đã và đang ngưng tụ xuất hiện trong tầm mắt An Lâm.
Nơi đó là cứ điểm thế lực Thiên Đình phòng thủ, mà cây cầu kia cũng là cây lớn nhất trong số những cây cầu sương mù trong vực Vạn Ác, nó rộng đến mấy chục mét, là thông đạo chủ lực để Kiến tộc tiến công giới Cửu Châu.
Một cô gái mặc váy màu xanh trúc ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, đôi mày cong cong, trên gương mặt là một nụ cười xinh đẹp: "Nè, An Lâm, cậu được lắm, một mình tiêu diệt một tông thật sao?"
"Việc nhỏ, việc nhỏ, đều là vì tôi may mắn có được đám thú cưng rất biết ra sức này. Tôi chỉ phụ trách chém cung chủ Vân Thiên Cung và Thái Thượng trưởng lão mà thôi." An Lâm bày ravẻ mặt khiêm tốn, nói.
Tiểu Sửu: "…"
Đại Bạch: "…"
Tiểu Hồng run lên.
Đối với người chủ nhân da mặt dày này, nhóm thú cưng đã nhanh chóng có một cái nhìn mới.
Hứa Tiểu Lan che miệng cười khẽ, nhưng cũng lập tức bàn vào chính sự: "Kiến tộc còn sót lại trong Thiên Hà Châu đã bị thanh trừ sạch sẽ, nhưng đợt tấn công thứ hai của Kiến tộc cũng sắp tới rồi, đợt tấn công sắp tới tuyệt đối mãnh liệt hơn rất nhiều so với lần thứ nhất."
An Lâm gật đầu: "Tôi đưa Tàng Ma Huyết Liên cho chủ nhiệm lớp."
Năm mươi sinh viên năm hai đứng đầu mỗi lớp ở đại học Liên Hiệp Tu Tiên Thiên Đình phụ trách đóng giữ trên cầu sương mù đen, từ vị trí năm mươi mốt trở về sau thì phụ trách thanh trừ Kiến tộc còn sót lại trong phạm vi khu vực Thiên Hà Châu.
Bức tường thành to lớn màu vàng kim được dựng ngang đầu cầu sương mù đã trở thành lá chắn quan trọng nhất để chống lại làn sóng tấn công của Kiến tộc, mấy ngàn sinh viên chỉ cần đứng ở trên tường thành liên tục phóng tiên pháp là được.
Tình cảnh này y hệt cái lần đám người An Lâm ngăn chặn thú triều hồi trước, chỉ khác ở chỗ là lần này chắc chắn sẽ không có sinh viên nào mất não mà chạy xuống tường thành, làm vậy tuyệt đối sẽ bị bầy kiến ăn đến không còn sót một chút xương nào.
"Thầy chủ nhiệm, em đưa Tàng Ma Huyết Liên mà thấy muốn đến cho thầy đây." An Lâm nhìn người đàn ông mặc áo trắng vẫn đứng tại đầu cầu sương mù, nói.
Lăng Tiêu Kiếm Tiên quay người, nhìn thấy đóa hoa sen yêu diễm động lòng người trong tay An Lâm thì tỏ vẻ tán thưởng, hắn gật đầu cười nói: "An Lâm, nhiệm vụ lần này cậu hoàn thành rất khá! Hiện tại chúng ta đã thu thập đủ năm loại đồ vật, có thể tiến vào giai đoạn kế tiếp."
Xà U Thảo, Mộng Yểm Tuyết Trúc, Phong Hành Nha, Thiên Sát Châu, Tàng Ma Huyết Liên.
Năm loại vật phẩm phát ra dao động kỳ dị, Lăng Tiêu Kiếm Tiên bày từng thứ trên mặt đất, trận pháp màu trắng hiển hiện lên, bắt đầu vận chuyển, nguyên khí trong trời đất kịch liệt phun trào, hóa thành gió xoáy tuôn vào trong trận pháp.
Trận pháp này chính là trận pháp liên quan đến truy khí gắn liền với nhân quả, chỉ là giờ phút này, người bố trí trận pháp chính là Lăng Tiêu Kiếm Tiên nên năng lượng của trận pháp dao động càng thêm huyền diệu.
Giữa lúc nguyên khí phun trào, một con bươm bướm màu trắng nhẹ nhàng bay ra từ trong trận pháp, đậu xuống tay Lăng Tiêu Kiếm Tiên.
Sau lưng Lăng Tiêu Kiếm Tiên, chín tên tu sĩ Kỳ Hóa Thần và trăm tên tu sĩ Kỳ Dục Linh đã tập kết sẵn, bầu không khí vô cùng xác xơ tiêu điều và lạnh lẽo.
Trong này có đám người Mệnh Duyên Địa Tiên, Nguyệt Ảnh Địa Tiên, Hiên Viên Thành, Hứa Tiểu Lan, Tô Thiển Vân mà An Lâm quen thuộc, cũng có rất nhiều gương mặt lạ, bọn hắn đều là tinh anh của trường, hoặc là tinh anh trong bộ chấp hành của Thiên Đình.
Trang 118# 1