Chương 235: Cúc hoa run rẩy dữ dội
"Hả? Mọi người chú ý, hình như bên kia có thứ gì đó đến đây." Lăng Tiêu Kiếm Tiên dừng hành động trong tay, nheo mắt nhìn về phía xa. mở miệng nói với mọi người.
Hơn trăm tu sĩ cũng cảnh giác nhìn về phía đó.
Nơi đó có một hình cầu màu xanh, đang hăm hở bay về phía mọi người.
Khi quả cầu màu xanh bay đến gần thì dừng lại, mọi người mới phát hiện quả cầu này to lớn thế nào.
"Rắc rắc."
Qủa cầu vỡ vụn, giống như ngọn núi lớn rơi ầm ầm xuống đất, khiến mặt đất chấn động một trận.
Khí thế cuồng bạo tuôn trào lan ra ngoài, thể hiện sự tức giận của nó.
Mười sáu hơi thở cường đại, kiến khổng lồ có thể đứng thẳng dẫn đầu.
Trong đó có một con kiến khổng lồ nhìn hạt châu vỡ vụn trong tay, khẽ thở dài một tiếng: "Không ngờ Cách Giới Châu, phải dùng trong tình hình như thế này.'
Giọng nói nức nở như sấm rền của Kiến Chúa bắt đầu truyền đến: "Đáng thương thay hơn mười vạn con cháu của ta... Đám tu sĩ nhân loại này.... Phải chết!"
Theo tiếng gầm rú của Kiến Chúa, mười sáu con kiến còn lại cũng bắt đầu giải phóng hơi thở đáng sợ, không nói hai lời đã phóng đến chỗ đám người Lăng Tiêu Kiếm Tiên.
Trận chiến vô cùng ác liệt, lại đột nhiên bùng nổ trong tình huống này.
Mười sáu con kiến khổng lồ, mỗi con đều có thực lực Hóa Thần, giơ chân nhấc tay, thì có thể chuyển gió dời mây.
Trong đó, con kiến khổng lồ màu xanh lại càng đánh càng thắng không gì cản nổi, hai tay của nó giống như thần binh cứng rắn nhất, chỉ dựa vào sức mạnh đã xé rách kiếm khí của một giáo sư, sau đó dùng một chiêu khiến giáo sư đó bị thương nặng.
Cuối cùng, nó còn giao chiến với những người có chiến lực mạnh nhất, có cả Lăng Tiêu Kiếm Tiên, vẫn không hề rơi vào thế yếu.
Ngoại trừ mười giáo sư đạt cảnh giới Hóa Thần, thì trăm tu sĩ Kỳ Dục Linh không thể thoát khỏi công kích của kiến khổng lồ.
Các tu sĩ Kỳ Dục Linh này đều có tố chất hàng đầu, sử dụng trận pháp sở trường để đánh nhau, bởi vậy mới có thể chống đỡ trực tiếp với kiến khổng lồ.
Kiến Chúa cũng không rành giao đấu, ngoại trừ nó có khả năng sinh sản vô cùng trâu bò thì cũng là da dày thịt chắc.
Trong khi giao chiến.
Thường sẽ có tu sĩ thừa cơ công kích nó. Nhưng dù là tiên pháp vô cùng mạnh mẽ, sau khi nổ tung trên người nó thì ngay cả giáp đen bên ngoài cũng không thể phá vỡ.
Ngay khi hai phe đang liều mạng chiến đấu, bỗng nhiên Kiến Chúa cảm thấy cơ thể run rẩy bần bật, ngay cả mặt đất cũng run rẩy lắc lư.
Vẻ mặt của các tu sĩ hoảng sợ, biết rằng Kiến Chúa sắp sinh con rồi.
Cục diện căng thẳng như vậy, nó vẫn không quên bổn phận, thật là có một tinh thần chuyên nghiệp.
Một con kiến khổng lồ màu đỏ sử dụng chín con rồng lửa, bức lui hơn mười tu sĩ Kỳ Dục Linh.
Tóc Hiên Viên Thành bị cháy có chút khét, nghiêng đầu hô lớn với người và chó của An Lâm: "Bạn học An Lâm, cậu có thể mở to mắt nhìn thấu nhược điểm của Kiến Chúa không, rồi phá vỡ phòng ngự của nó?"
An Lâm nghe xong buồn bực trong lòng: "Trợn to mắt là gì, thuật thần giám sao? Xin đừng dùng hình ảnh tầm thường như vậy để hình dung..."
Hắn hoàn toàn lùi lại phía sau một khoảng cách, sử dụng thuật giám thần với Kiến Chúa.
Cho dù là đến thuật giám thần tra xét nhược điểm, nhưng Kiến Chúa trong mắt hắn giống như bức tường bằng sắt thép vậy, không thể phá vỡ.
Nhưng khi nhìn cẩn thận toàn thân Kiến Chúa, sắc mặt An Lâm trở nên kỳ lạ.
"Bạn học An Lâm, sao thế?" Hiên Viên Thành gấp giọng hỏi.
"À, có sơ hở..." An Lâm có chút ấp úng nói, nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định nói sơ hở này ra, dùng truyền âm giới hạn: "Các vị chú ý, nhược điểm phòng ngự của Kiến Chúa, là cái lỗ để nó đẻ trứng!"
Nghe được giọng nói của An Lâm, vẻ mặt các tu sĩ đều khác nhau.
Các nữ tu như Tô Thiển Vân và Hứa Tiểu Lan, sắc mặt đều biến thành đỏ bừng, nhưng đều ghi nhớ nhược điểm của Kiến Chúa vào lòng.
An Lâm biết, lát nữa sẽ bùng nổ một trận công kích nhắm vào mông của Kiến Chúa.
Lúc đó, Lăng Tiêu Kiếm Tiên gây nhiễu loạn, hắn dùng chiêu giả ném về phía kiến khổng lồ màu xanh, rồi xoay lại nhằm về phía mông của Kiến Chúa, một kiếm quang màu trắng kéo dài hơn trăm trượng, đâm vào cái lỗ sau mông Kiến Chúa.
"Không được tổn thương mẫu hoàng của ta!"
Kiến khổng lồ màu xanh nhìn thấy cảnh này, hét lớn một tiếng, thoáng chốc nhiệt huyết toàn thân sôi trào hừng hực, sử dụng bí pháp tăng vọt tốc độ, hóa thành một tia sáng màu xanh lao về phía mông của Kiến Chúa, đánh một quyền và kiếm quang.
Ầm ầm! Kiếm quang bị nắm đấm của kiến khổng lồ màu xanh đấm vỡ, khiến Lăng Tiêu Kiếm Tiên cũng bị liên lụy đánh lùi về sau mấy bước.
"Mông của mẫu hoàng, có ta đến bảo vệ!" Kiến khổng lồ màu xanh sắc mặt lạnh lùng, ngạo nghễ đứng trước mặt Lăng Tiêu Kiếm Tiên, ngăn cản bước chân của hắn.
Đúng lúc này, có mấy giáo sư Hóa Thần có ý đồ tấn công Kiến Chúa, đều bị đám kiến còn lại liều chết ngăn cản.
"Rầm rầm rầm...!"
Mấy trăm quả trứng kiến, giống như thác lũ rơi loạn trên mặt đất, Kiến Chúa sinh rồi.
"Anh Thành, các thầy đã bị kiến khổng lồ nhìn chằm chằm, không rảnh để tấn công Kiến Chúa đâu. Nếu không chúng ta thử đột phá một chút xem? Tôi, Đạt Nhất và Đạt Nhị, cần phải tiến đánh bất ngờ mới có hiệu quả, nhân cơ hội này đột phá phòng tuyến của chúng.'' Bỗng nhiên An Lâm mở miệng truyền âm.
Hiên Viên Thành nghe vậy hai mắt sáng lên: "Tôi còn một viên đạn hạt nhân nặng vạn tấn, nếu bắn vào nó có thể kích nổ..."
An Lâm nghe xong sửng sốt, sau đó cười ha ha, lúc này mới hành động cùng với Hiên Viên Thành.
Các giáo sư đều đang cố gắng đối phó với Kiến Chúa, ý đồ muốn tấn công cúc hoa của nó.
Trên mặt đất, đám trứng kiến mới sinh đã bắt đầu nứt vỏ.
Một lát sau, đó có mấy trăm con kiến bay khắp bầu trời, bay về phía tu sĩ mơ to cái mồm khát máu.
Thân thể Kiến Chúa bắt đầu rung lắc dữ dội, chắc chắn sắp sinh rồi.
"Chết tiệt, sản lượng sinh sản của Kiến Chúa này giống như heo nái, nói sinh là sinh, còn không kịp thở!' An Lâm nhìn thấy cảnh này, nét mặt không thể tưởng tượng nổi, mở miệng nói.
"Sap heo nái lợi hại như nó, Kiến Chúa chính là một xưởng chế tạo vũ khí, phải nhanh chóng tiêu diệt." Hiên Viên Thành cũng mở miệng nói.
Khoảng cách của An Lâm và Hiên Viên Thành ngày càng gần, hơn mười mấy con kiến khổng lồ bay qua tụ lại thành một dòng chảy màu đen, bay về phía bọn họ.
An Lâm và Hiên Viên Thành đang muốn ra tay thì một một con rồng lửa vô cùng nóng bỏng đã đánh về phía hơn mười con kiến bay, khiến trước mắt hóa thành một vùng biển lửa.
Kiến Bay có cánh khá yếu, gặp lửa mạnh, lúc này bắt đầu kêu lên đau đớn, không quá vài giây đã rơi xuống đất.
An Lâm quay đầu nhìn về phía sau, thấy cô gái vô cùng xinh đẹp, ngọn lửa dập dờn quanh người như bươm bướm.
"Hứa Tiểu Lan, sao cô cũng chạy đến đây rồi." An Lâm có chút ngạc nhiên nói.
"Nhìn thấy bộ dạng muốn gây rồi của các cậu, cho nên muốn đi cùng xem một chút." Hứa Tiểu Lan hưng phấn nói.
An Lâm cười nói: "Chúng tôi đi đâm cúc hoa của Kiến Chúa, một cô gái như cô đi theo làm gì."
"Nữ thì không đâm được ư?" Hứa Tiểu Lan phản bác, sau đó cô nghĩ tới cái gì đó, mặt ửng đỏ, khẽ quát một tiếng: "Lưu manh!"
Thấy mông Kiến Chúa gần ngay trước mặt thì một con kiến khổng lồ màu trắng, đã chắn trước mặt đám người An Lâm.
"Chỉ dựa vào đám tu sĩ Kỳ Dục Linh cặn bã các ngươi, cũng muốn mưu đồ tiếp cận mẫu hoàng của ta sao, tìm chết!"
Hai tay nó đánh tới, hơn nghìn tấm băng vô cùng sắc bén, ánh sáng mặt trời chiếu vào càng làm toát ra khí lạnh thấu xương, hóa thành từng đường chuyển động chết chóc, tràn ngập trời đất bay về phía đám người An Lâm.
"Đạt Nhất Đạt Nhị!" An Lâm hét lớn một tiếng.
Nhẫn không gian bỗng sáng lên, hai người thi triển trận pháp phòng hộ Tuyệt Ly Tử trước mặt mọi người.
Nghìn tấm bắng vô cùng sắc bén va chạm vào trận pháp phòng hộ, hóa thành vụn băng đồng loạt, không có cách nào phá vỡ quầng sáng dù chỉ một chút.
"Vây nó lại!"
An Lâm, Hiên Viên Thành và Hứa Tiểu Lan tiếp tục lao về phía cúc hoa của Kiến Chúa, Đạt Nhất Đạt Nhị nhận được mệnh lệnh, nhằm về phía kiến khổng lồ màu trắng không chút do dự.
Kiến khổng lồ màu trắng phát lạnh trong lòng, không ngờ mấy tên tu sĩ Kỳ Dục Linh này lại có con át chủ bài, đang muốn tiếp tục ra tay thì đã thấy Đạt Nhất Đạt Nhị, một cái ở trên nó, một cái ở dưới nó, ra tay với nó.
"Phiền Lung Khốn Trận!"
Một khối lập phương màu tím bất ngờ xuất hiện, giam cầm kiến khổng lồ màu trắng bên trong, nhưng lại khiến nó hoàn toàn không thể cử động được.
"Mau cứu mẫu hoàng!" Kiến khổng lồ màu trắng thông qua sóng điện não gửi tín hiệu đến các con kiến khổng lồ còn lại.
Nhưng lúc chúng dời lực chú ý lên mấy tu sĩ Kỳ Dục Linh nhỏ bé kia thì ba tu sĩ Kỳ Dục Linh đã phá tan phòng tuyến cuối cùng, đi về phía cái lỗ vĩ đại phía dưới mông của Kiến Chúa.
Hiên Viên Thành giải phóng kiếm quang có buộc đầu đạn hạt nhân, đâm về phía cái lỗ kia.
An Lâm phóng lôi quang Hám Sơn Quyền phá mông nó, Hứa Tiểu Lan giải phóng rồng lửa thiêu mông nó.
Sau đó ba người vội vàng rút về phía sau.
Chúng tu sĩ nghe được truyền âm của An Lâm, cũng vội vàng rút lui.
"Mẫu hoàng!" Hàn ý vô tận bao phủ toàn thân hơn mười con kiến khổng lồ, sau khi nhìn thấy kiếm quang buộc đầu đạn hạt nhân, dường như chúng mới ý thức được điều gì đó.
"Đạt Nhất Đạt Nhi, bảo vệ chúng tôi!"
An Lâm hét lớn, Đạt Nhất Đạt Nhị bay về phía ba người, phóng trận pháp phòng hộ ra.
"Ầm ầm!"
Vụ nổ động trời bắt đầu giải phóng năng lượng vô tận.
Vụ nổ khủng khiếp lại xảy ra lần nữa, trời đất bị ánh sáng màu vàng che phủ, sau đó một đám mây hình nấm bay từ mặt đất lên, mang theo hơi thở hủy diệt vô tận thổi quét bốn phía.
Giờ khắc này, đám kiến khổng lồ nghĩ tới ảnh hưởng của đám mây hình nấm làm cho sợ hãi...
Trang 119# 1