Chương 246: Đàn ông không được nói không thể
Xuân Nam này đến để đưa truyền thừa à? Trong lòng An Lâm và Hứa Tiểu Lan không ngừng xuất hiện suy đoán này.
Thật ra chuyện họ suy đoán hoàn toàn chính xác, quả thật Xuân Nam chỉ muốn nhanh chóng đưa truyền thừa ra ngoài, vì như thế sẽ được tự do! Đối với hắn mà nói, An Lâm và Hứa Tiểu Lan đang tỏa ra vầng sáng cứu mạng!
Xuân Nam lấy quyển trục ra, phía trên có phù văn lấp lánh màu vàng, sau đó đưa đến trước mặt Hứa Tiểu Lan: "Người có duyên, cô chỉ cần nhỏ tinhb huyết lên quyền trục này, truyền nguyên khí của bản thân vào sẽ có thể tạo ra truyền thừa luyện đan của Thần m, tất nhiên sau khi tôi tán thành, còn cần một sợi khí cơ của Thần m Ứng Long trong quyền trục này tán thành cô, cô mới hoàn toàn nhận được truyền thừa…"
Hứa Tiểu Lan thấp thỏm nhìn An Lâm, quyền trục này tản ra những dao động quả thật có liên quan đến truyền thừa, nhưng Xuân Nam cứ thế đưa truyền thừa đến trước mặt cô, không khỏi khiến cô thấy bất an.
An Lâm lôi Đạt Nhất và Đạt Nhị ra khỏi nhẫn không gian, đồng thời truyền tín hiệu cho Đại Bạch và Tiểu Sửu bản mini, kêu họ lập tức cảnh giác với Xuân Nam, lúc này mới gật đầu ra hiệu với Tiểu Lan.
Hứa Tiểu Lan truyền linh khí và nguyên khí vào, bỗng nhiên quyển trục phát ra một tiếng gào thét rợn người, một bóng Kim Long nhảy ra từ quyền trục ra, sau đó xông thẳng vào cơ thể Hứa Tiểu Lan.
"Hứa Tiểu Lan!" An Lâm nhìn thấy cảnh này thất thanh hét lên.
"Không sao cả, đừng hốt hoảng!" Xuân Nam vội vàng an ủi An Lâm, sau đó quỳ rạp xuống đất, toàn thân run cầm cập: "Xong rồi… Đây là cảnh tượng truyền thừa thành công!"
Lập tức những xiền xích trói buộc Xuân Nam biến mất sạch sẽ.
Hắn ngửa mặt lên trời cười ha ha, chảy nước mắt: "Rốt cuộc tôi cũng được tự do, ha ha ha…"
Ánh mắt Hứa Tiểu Lan sáng rực, nhìn An Lâm ngạc nhiên nói: "Đây thực sự là truyền thừa đan đạo, lĩnh ngộ truyền thừa tạo thành Thần cảnh, sau đó mới tiếp nhận toàn bộ truyền thừa, cảnh Như Ý của tôi có dậu hiệu đột phá lên cảnh Tụ Linh…"
"Sư Phụ Thần m tại thượng, xin nhận một lạy của đồ nhi." Hứa Tiểu Lan nhìn bài vị của Xuân Nam, cung kính cúi đầu làm lễ bái sư.
Tiếp nhận truyền thừa có tình nghĩa sư đồ.
Lý lẽ này giống như việc An Lâm ngày ngày thắp nhang cho cái hệ thống của mình vậy.
Sau một lúc, cảm xúc của Xuân Nam cũng ổn định lại.
Hắn lau nước mắt, nói với An Lâm và Hứa Tiểu Lan: "Tôi phải rời khỏi nơi này, tôi gặp nhau cũng là duyên phận, tôi lắm miệng nói thêm với mọi người vài câu, Thiên Chi Cung rất nguy hiểm, mặc dù bảo vật bên trong rất hấp dẫn nhưng đó cũng là nơi chí mạng."
"Mọi người là nhóm tu sĩ thứ ba tiến vào Đông Nhật Long Mộ này, mặc dù hai nhóm trước đều chưa đến chỗ này nhưng đều đã đi đến Thiên Chi Cung, sau đó họ mãi mãi bị giữ lại ở nơi đó."
Sau khi nói xong, Xuân Nam rời đi, xuyên qua cánh cửa ánh sáng hoàn toàn rời khỏi Long mộ này.
An Lâm và Hứa Tiểu Lan nhìn nhau, bọn họ biết tòa cung điện Thiên Chi Cung mà Xuân Nam nói là nơi nào.
Họ vừa vào đây, thứ đầu tiên nhìn thấy không phải là Xuân Chi Cung khoảng cách gần nhất mà là tòa cung điện xa nhất kia.
Cung điện kia tỏa ra thánh quang màu trắng, chữ "Thiên" to lớn tại đỉnh chóp, tượng trưng cho uy nghiêm vô thượng và vinh quang, khiến người ta hận không thể lập tức chạy đến đó tham quan cúng bái.
Nếu không phải do An Lâm kiên định với cách vét thảm của mình thì không chừng hai người họ đã trực tiếp chạy thẳng tới Thiên Chi Cung.
"Chúng ta vẫn nên làm từng bước một thôi." An Lâm nhìn Thiên Chi Cung phía xa, vội vàng nói.
Hứa Tiểu Lan gật đầu, hai mươi ba tảng đá lớm tạo thành một con rồng to uốn lượn, bây giờ họ đang ở đuôi rồng, Thiên Chi Cung ở đầu rồng, nếu như đi từng cung điện vơ vét, vậy còn rất nhiều thời gian.
Cứ như thế, bọn họ đi đến Hạ Chi Cung.
Bọn họ nhìn thấy một con chim lửa nằm uể oải trêm mặt đất vàng.
"Hoan nghên người có duyên đến thăm, tôi tên là Hạ Điểu." Con chim lửa màu vàng này chậm rãi nói.
Nói xong nó còn hờ hững ngáp một cái.
Khóe miệng An Lâm run rẩy, những kẻ bảo vệ mộ này đều lấy tên tùy tiện như thế sao?
Chim lửa quét mắt nhìn hai người, hai con thú, tiếp tục mở miệng nói: "Các người muốn truyền thừa Viêm Chi Nhất Đạo à?
An Lâm: "…"
Hỏi trực tiếp vậy luôn? Không đánh một trận sau đó mới chịu phun truyền thừa ra à?
"Muốn thì được ngay à?" An Lâm bình tĩnh một chút mới mở miệng nói.
"Sao có chuyện tốt như thế chứ…" Hạ Điểu quét mắt nhìn cả đám người, ung dung nói: "Thế này đi, các người dùng một chiêu mạnh nhất của mình đánh ta, ai đánh cho tôi thoải mái thì tôi sẽ giao truyền thừa cho người đó."
An Lâm: "..."
Hứa Tiểu Lan: "…"
Yêu cầu vô lễ như thế, thật sự có thể sao?
"Đại Bạch, Tiểu Sửu, các ngươi lên trước đi." Đột nhiên An Lâm mở miệng nói.
Đại Bạch thấy có thể đánh thú miễn phí, hơn nữa còn là nguyên thú đẳng cấp cao hơn mình, đã nhao nhao muốn thử từ lâu rồi, nghe An Lâm nói lập tức bổ nhào qua Hạ Điểu, sau đó mãnh liệt "Bốp bốp bốp."
Sức mạnh của Thiên Thương Lang hoàn toàn kích hoạt, vuốt chó ẩn chứa sức mạnh vô địch, tạo ra những mũi nhọn sắc bén.
Hạ Điểu bị đánh đến kêu lên áa á: "Dùng sức đi! Trời ạ, chưa ăn cơm sao? Rốt cuộc mày có phải chó đực không vậy, đồ chó đực vô tích sự, dùng sức đi!"
Một lúc lâu sau, Đại Bạch thở hồng hộc ngừng thở.
Dáng vẻ Hạ Điểu vẫn bất mãn như cũ: "Hết rồi sao?"
"Bùm bùm…" Tim Đại Bạch như ngưng lại, kích động mãnh liệt.
Hắn thất hồn lạc phách đi đến bên cạnh An Lâm, lâm vào cảm giác hoài nghi bản thân: "Anh An, còn Hoàng Kiền Xà đan không? Cho tôi mấy viên đi, tuy rằng không muốn thú nhận bản thân tôi vô dụng, nhưng…"
Nói được một nửa thì hốc mắt nó thấm ướt, giọng dần ai oán.
An Lâm: "…"
"Để tôi!" Tiểu Sửu thi triển lĩnh vực Hắc Viêm của bản thân, khí thế vô cùng hùng hổ nhào về phía Hạ Điểu.
Đôi mắt lười biếng của Hạ Điểu sáng trưng: "Ồ, hình như cái này không tệ, được đó…"
Tiểu Sửu không nói hai lời, giơ Ngân bổng đập thẳng về Hạ Điểu.
"Rầm rầm rầm!" Năng lượng rung động kịch liệt cùng với tiếng gầm thét của Hạ điểu vang lên.
"Oaaaaa… Sảng khoái quá, dùng sức đi!"
"Đánh đây này, còn đây nữa, lên trên một chút, cổ nữa…"
Hạ Điểu xê dịch cơ thể của mình, chủ động nghênh đón Ngân bổng của Tiểu Sửu, ngọn lửa màu vàng sôi trào mãnh liệt, dường như vô cùng phấn khởi, không chút lo ngại khi đụng độ Hắc Viêm của Tiểu Sửu.
Một lát sau, Tiểu Sửu thở hồng hộc nằm trên mặt đất.
Hạ Điểu khá thỏa mãn, giãy dụa cơ thể, lẩm bẩm nói: "Lực xoa bóp không tệ, mạnh hơn con chó đực thận hư kia nhiều, nhưng Hắc Viêm này và Viêm Chi Nhất Đạo của ta có xung đột, đáng tiếc…"
Đại Bạch rơi vào vòng bạo kích lần nữa, nước mắt rơi đầy mặt.
Đàn ông sợ nhất bị phụ nữ nói không được, đáng sợ hơn là sợ nói mình không bằng người đàn ông khác.
"Để tôi."
An Lâm cũng đã khởi động chẩn bị.
"Lôi Quang Hám Sơn Quyền!"
" y da ây da…" Hạ Điểu kêu lên.
"Phong Kiếm!"
"Ui da, kiếm gì vậy, làm người ta hơi đau đó." Hạ Điểm kêu lên, sắc mặt càng thêm hưng phấn, ngay cả ngọn lửa cũng như đang nhảy nhót.
…
Một lát sau, An Lâm thở hồng hộc nằm trên mặt đất.
Hạ Điểu kiều mị nhìn An Lâm, liếm dòng máu vàng óng trên bả vai, nói: "Kiếm Tiên được lắm, cần Viêm Chi truyền thừa làm gì nữa chứ. Nhưng không thể không nói tôi rất vui, mạnh hơn con chó đực kia nhiều."
Đại Bạch không ngừng rơi lệ: "Gâu! Xin đừng nói nữa, đừng nhắc tới tôi nữa được không vậy!"
"Tôi cũng thử xem."
Cả người Hứa Tiểu Lan bắn ra mấy con hỏa long, nhảy nhót theo thanh kiếm nhào về Hạ Điểu.
Hạ Điểu nhìn Hỏa Long đang nhào qua, hai mắt sáng tỏ: "Đây… đây là huyết mạch Thần Hoàng!"
Ầm ầm!
Ngọn lửa không ngừng phát nổ, toàn thân Hạ Điểu run rẩy, hưng phấn kêu: "Á… Sảng khoái quá! Hương vị rất quen thuộc, rất ngọt ngào rất mãnh liệt, mạnh hơn nữa đi!"
"Như ngươi mong muốn!"
Hứa Tiểu Lan quát nhẹ một tiếng, sau đó xòe ra hai cánh lửa.
Cơ thể của cô hóa thành một ngôi sao lửa, tốc độ cực nhanh, ánh sáng của thanh kiếm bao phủ ánh lửa vàng bay về phía Hạ Điểu!
"Á…"
Bị đường kiếm chém trúng, Hạ Điểu lớn tiếng hét lên, người xụi lơ ngã trên mặt đất.
Con chim lửa hâm mộ nhìn Hứa Tiểu Lan, mềm mại nói: "Lửa lợi hại đấy, bổn Hạ Điểu sắp tè trong quần rồi, ta rất thích hương vị này… chính là cô đó, cô gái xinh đẹp."
"Vậy sẽ do cô, kế thừa truyền thừa Viêm Chi Nhất Đạo của tôi ở Đông Nhật Long Mộ này vậy…"
Trang 124# 2