Chương 248: Sợ rằng Hứa Tiểu Lan mới là người thắng lớn nhất
Hứa Tiểu Lan tiếp nhận truyền thừa kiếm đạo của Thu Chi Cung, khí tức của cô trở nên mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.
"Haiz,cuối cùng cũng được tự do…. Tôi giúp ngài tìm được một người thừa kế tốt như vậy, chắc ngài cũng có thể ngủ yên rồi." Thu Nữ như đang nhớ lại chuyện quá khứ, ngay sau đó lại cười đầy chua xót, cuối cùng lại thành bất đắc dĩ lắc đầu.
Thu Nữ không nói thêm gì nữa, chào tạm biệt mấy người An Lâm, rời khỏi Thu Chi cung.
Hứa Tiểu Lan vô cùng vui vẻ kéo An Lâm đi về phía Đông Chi Cung.
Sau khi kiếm đạo mà An Lâm tự hào nhất bị đánh bại, trạng thái tinh thần của hắn đã có thể so được với Đại Bạch rồi.
Một người là tôn nghiêm kiếm đạo bị thương, một người là tôn nghiêm đàn ông bị thương, hai người họ đều cần yên lặng suy nghĩ lại cuộc đời mình.
Họ ở Đông Chi Cung gặp được Đông Nam có mái tóc bạc trắng.
Đông Nam này vừa mở miệng đã nói một câu: "Đời người tịch mịch như tuyết sương, ai sẽ là người tới soi sáng cuộc đời tịch mịch này của tôi đây."
Ngay sau đó hắn đã bị Hứa Tiểu Lan xinh đẹp như một con phượng hoàng cao quý mê hoặc.
"Ồ… Em trông như một ngọn lửa bừng sáng, hoà tan trái tim tôi!"
"Hỡi cô gái xinh đẹp tuyệt trần này, em có đồng ý nhận lấy truyền thừa Sương của tôi không?"
Mới mở miệng đã cho truyền thừa, An Lâm, Đại Bạch và Tiểu Sửu sững sờ tại chỗ luôn.
Hứa Tiểu Lan thì nghiêm túc lắc đầu: "Tôi không lấy đâu, thuộc tính của tôi thuộc hệ Hoả."
"Vậy là em không hiểu rồi, băng và lửa vốn không hề đối nghịch gì nhau, mà ngược lại chúng còn có liên hệ với nhau, ở bất kì nơi nào, thứ duy nhất có thể xua tan cái lạnh, chính là ngọn lửa ấm áp!" Đông Nam nghiêm túc giải thích, sau đó lại nói bô lô ba la một tràng dài.
Hứa Tiểu Lan bị mấy lời ngon ngọt dỗ cho đồng ý nhận truyền thừa Sương, cuối cùng một hạt băng chui vào lòng bàn tay cô.
Tuy cô không tin vào lời Đông Nam nói cho lắm, nhưng căn cứ nguyên tắc không lấy thì uổng, cô xem như miễn cưỡng nhận lấy truyền thừa của cung điện này...
"Hứa Tiểu Lan đạo hữu, chúng ta trao đổi bùa truyền âm nhé?" Hai mắt Đông Nam nóng rực, mở miệng nói.
"Không cần đâu, sau này có duyên tự nhiên sẽ gặp lại nhau thôi!" Hứa Tiểu Lan thẳng thừng từ chối.
"Ồ... Tôi thích nhất cái tích cách thẳng thắn như ngọn lửa bùng cháy này của em đấy!" Đông Nam ôm ngực, cảm thấy trái tim mình như muốn bị hoà tan, "Tôi phải đi khỏi đây trước đã, lần sau gặp lại, tôi sẽ khiến em yêu tôi!"
Đông Nam không biết ngại nói xong câu này, rồi mặt đầy lưu luyến bay khỏi, Đông Chi Cung.
Từ đầu tới cuối, Đông Nam chưa từng nói một câu nào với An Lâm, Tiểu Sửu hay Đại Bạch.
Họ bị xem như không khí luôn rồi...
"Ha ha, hình như truyền thừa Sương này xài không tệ chút nào đâu, lúc chiến đấu trong vùng phủ kín băng tuyết, có thể giảm sức ảnh hưởng của nhiệt độ lên ngọn lửa của tôi tới mức tối đa luôn..." Hứa Tiểu Lan ngạc nhiên reo lên.
Cô nàng kéo tay An Lâm, tiếp tục đi tới cung điện tiếp theo, tiết tấu này không tệ chút nào!
An Lâm xoa xoa mặt, rốt cục nhịn không nổi nửa, hỏi thử: "Tiểu Lan, Đông Nhật Long Mộ này có phải do nhà cô mở không thế?"
"Sao cơ?" Hứa Tiểu Lan liếc nhìn An Lâm, lập tức hiểu được câu vừa rồi của hắn có ý gì, cô khoát tay áo, cười nói: "Có thể là tôi rất có duyên với cái Long Mộ này mà thôi..."
An Lâm nghiêm túc gật đầu: "Duyên, đúng là tuyệt không thể tả!"
Hai người đi tới cung điện tiếp theo, cung điện này có tên là "Nhất Niên".
"Một năm có bốn mùa, cung điện này chắc cũng có liên hệ gì đó với bốn cung điện trước nhỉ?" Hứa Tiểu Lan nhìn cung điện trước mặt, nóng lòng muốn thử.
"Chắc là vậy rồi, mà cũng có thể chỉ là do chủ nhân của Long Mộ này mắc bệnh văn nghệ, nên mới đặt tên như vậy thôi." An Lâm không chắc lắm, dù sao phải đi vào xem rồi mới biết được.
Hai người đẩy cửa bước vào.
Cả hai nhìn thấy một người đàn ông trung niên dáng vẻ đường hoàng như quân tử, ông nhìn cả hai bước vào, chủ động lên tiếng chào hỏi: "Hoan nghênh hai vị đạo hữu đi vào 'Nhất Niên', cũng nhân đây xin chúc mừng hai vị đạt được truyền thừa của bốn cung Xuân Hạ Thu Đông, tôi tên là kêu Niên Quân."
Có thể biết họ đạt được truyền thừa của bốn cung điện kia, nói không chừng người này là boss ở đây rồi.
An Lâm và Hứa Tiểu Lan thấy thế đều tự giới thiệu mình một phen, sau đó cung kính nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt họ.
Họ tám phần đã đoán được cách bố trí của Long Mộ này.
Mỗi cung điện đều có một người canh mộ, người canh mộ này sẽ tự lựa chọn người để giao truyền thừa, chỉ cần một luồng khí cơ của Thần m Ứng Long không cự tuyệt người nọ, vậy truyền thừa xem như đã hoàn thành, người canh mộ cũng sẽ đạt được tự do.
Thử thách mà những người canh mộ đưa ra đều rất khác nhau, có cho truyền thừa không cũng phải dựa vào tâm trạng, điều này thể hiện rất rõ trong việc chọn người truyền thừa của qua người canh mộ.
Niên Quân thoạt nhìn có vẻ là một người đàn ông rất chín chắn, cũng trông rất có phong phạm của một vị boss.
Ông nghe mọi người giới thiệu xong, cười hiền hoài: "Truyền thừa của các cung bốn mùa ưu tú hơn rất nhiều so với truyền thừa của các cung cầm tinh, tiếc là hai nhóm tu sĩ đi trước đã bị các cung cầm tinh mê hoặc mà bỏ qua truyền thừa chỗ này. Các người có thể chống lại sự mê hoặc của các cung cầm tinh, đi tới tận nơi này, đúng là rất giỏi đấy!"
An Lâm chớp chớp mắt, hoá ra phương châm cướp đoạt theo kiểu trải thảm của hắn lại có ẩn ý cao siêu tới vậy à?
"Vậy ai trong số các ngươi đã nhận được truyền thừa từ bốn cung Xuân Hạ Thu Đông?" Niên Quân nhìn về phía bốn người An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Đại Bạch và Tiểu Sửu, đầy hứng thú dò hỏi.
Hứa Tiểu Lan bước lên trước một bước, ngại ngùng mỉm cười.
Niên Quân gật đầu, tiếp tục nhìn về phía những người khác.
Im lặng lan tràn.
Niên Quân thấy những người còn lại không có phản ứng gì, bèn hỏi lại: "Hết rồi à?"
Hứa Tiểu Lan nghiêm túc gật đầu: "Chỉ có mình tôi nhận được truyền thừa thôi..."
Khoé miệng Niên Quân nhếch lên: "Cô lấy được cả bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông luôn?"
Mặt Hứa Tiểu Lan ửng đỏ, chính bản thân cô cũng thấy ngại, những cô vẫn gật đầu xác nhận.
"Đây là duyên phận kì diệu tới mức nào chứ..." Niên Quân nhìn trời buông lời cảm thán.
Giờ An Lâm cũng rất muốn phụ hoạ theo, anh trai à, anh nhìn thử đi, Hứa Tiểu Lan đã lấy nhiều truyền thừa tới vậy rồi, những truyền thừa tiếp theo, có phải nên chia cho bọn tôi rồi không.
Niên Quân nhìn Hứa Tiểu Lan, mặt hiện lên vẻ thưởng thức: "Tôi vốn định sẽ để cho những người nhận được truyền thừa của Xuân Hạ Thu Đông cạnh tranh so tài một phen, rồi mới chọn ra người xuất sắc nhất trong số đó để truyền thừa. Nhưng như giờ cũng rất tốt, truyền thừa đều tập trung hết vào một người."
"Vả lại người này còn không bị Thần m Khí Cơ cự tuyệt, đã có đủ cả bốn mùa..."
"Hứa Tiểu Lan đạo hữu, tôi giao hồn ngọc của cung điện Bốn Mùa cho cô."
Nói rồi, Niên Quân lấy ra một viên ngọc quý lấp lánh bốn màu xanh vàng đỏ trắng, đưa cho Hứa Tiểu Lan.
Hứa Tiểu Lan ngơ ngác cần hồn ngọc bốn mùa, sững sờ một lúc lâu.
Đây là nhận truyền thừa sau đó đổi thành tặng báu vật luôn à, cảm giác không tệ chút nào...
An Lâm trừng to hai mắt, môi run run, tim như bị ai đâm một dao.
Mợ nó đây là tình huống quái quỷ gì thế này! Rõ ràng không làm gì cả, cứ thế đưa báu vật cho à?
Sau đó, hai mắt hắn dần mờ mịt, tôi là ai? Sao tôi lại tới chỗ này? Tôi tới nơi này để làm gì?
Hắn cảm thấy mình đứng chỗ này, trừ việc làm người qua đường, làm bối cảnh tỏ vẻ khiếp sợ, thì hình như chẳng làm được gì khác nữa.
"Sứ mạng của tôi đã hoàn thành, vả lại còn hoàn thành không tệ chút nào..." Niên Quân quay đầu đi, nhìn Hứa Tiểu Lan một lần cuối cùng, rồi cười sảng khoái nói, "Tôi cũng nên đi rồi, hẹn gặp lại vào một ngày nào đó."
Nói rồi, Niên Quân bèn bay lên trời, rời khỏi toà cung điện này.
Đại Bạch và Tiểu Sửu đã quen với việc này, mặt lạnh lùng nhận mệnh.
"Tôi thấy hồn ngọc này ảnh hưởng tới toàn bộ sức mạnh trong cơ thể mình!" Hái mắt Hứa Tiểu Lan sáng ngời, cô mở miệng. Đồng thời, hồn ngọc trong tay cô cũng toả ra bốn loại ánh sáng khác nhau, rực rỡ chói loà.
Chỉ lát sau, sắc mặt cô thay đổi: "Ồ! Tôi cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể mình hình như đang dung hợp, đang tăng lên..."
An Lâm nghe vậy bắt đầu lo lắng, vội vàng dò hỏi: "Tiểu Lan, bình tĩnh lại đã! Cô có thấy khó chịu ở đâu không?"
Gương mặt cười của Hứa Tiểu Lan hơi đỏ lên, còn lộ ra vẻ đau đớn, điều này làm An Lâm thấy lo lắng.
Đại Bạch và Tiểu Sửu cũng lo lắng chạy lại vây quanh cô hỏi thăm.
Trong số họ cấp bậc của Tiểu Sửu là cao nhất, hắn đã bước nửa bước vào kì Hoá Thần, nên đang tính lại giúp Hứa Tiểu Lan bắt mạch, ai ngờ Hứa Tiểu Lan lại phất tay từ chối.
Hứa Tiểu Lan đổi tư thế ngồi xuống, khẽ lắc đầu: "Đừng quá lo lắng, tôi không sao hết đó. Chỉ là… hình như tôi sắp đột phá rồi!"
An Lâm: "..."
Đại Bạch: "..."
Trang 125# 2