Chương 250: Cuối cùng cũng có một trận chiến
Thật ra thì Mệnh Lão cũng muốn khùng luôn rồi, vì ông hoàn toàn không nhìn ra được vận mệnh của An Lâm.
Nếu như nói lúc nãy ông thăm dò mối quan hệ giữa Hứa Tiểu Lan và Thiên Chi Cung, chỉ gặp được một bức tường nhân quả cực kì mạnh cản trở tầm nhìn của mình, thì khi thăm dò vận mệnh của An Lâm, ông lại chỉ nhìn thấy một đám sương mù mông lung mờ ảo.
Đừng nói tính nhân duyên của An Lâm, mà cả việc ngày mai hắn có ăn cơm không, ông cũng không tính ra được luôn.
Sao lại như vậy chứ... Vô lý quá...
Cấp bậc cao quá nên không thăm dò được? Nhưng thằng nhóc đang đứng trước mặt ông chỉ mới là Dục Linh sơ kì thôi mà...
Mệnh Lão càng nghĩ càng chẳng hiểu ra sao, càng nghĩ càng thấy hoảng loạn.
An Lâm thấy Mệnh Lão mặt nhăn mày nhíu, cho là nhân duyên của mình sẽ rất nhấp nhô, cũng căng thẳng theo: "Sao rồi? Cuối cùng thì lúc nào tôi mới có đạo lữ đây?"
Mệnh Lão thầm nuốt nước miếng, ông nghĩ nếu mình mà nói thật ra, chắc sẽ bị hai người họ xem là đồ lừa đảo ngay, tới chứng ấy họ sẽ đòi lại cho bằng được bốn mươi ngàn linh thạch vừa đưa qua.
Không thì nói vài câu lừa hắn cho xong chuyện?
Mệnh Lão nghĩ vậy, tằng hắng một tiếng, rung đùi đắc ý mở miệng nói: "Nhìn xa mới thấy núi muôn màu, lại gần chẳng nghe được tiếng nước chảy. Tiểu hữu nhân duyên của cậu không còn xa đâu, trăm năm trải qua ba lần kiếp số, hai trái tim thấu hiểu lẫn nhau. Cậu và cô ấy sẽ là một đôi đạo lữ làm người đời ngưỡng mộ..."
Phải nói, miệng lưỡi của Mệnh Lão không hề tệ chút nào, mặc kệ những lời ông nói là thật hay giả, dù gì An Lâm cũng đã bị ông khen tới mức cười toe tóe, cảm thấy mười ngàn linh thạch mình bỏ ra rất đáng giá.
Cứ thế, An Lâm và Hứa Tiểu Lan rời khỏi Mệnh Chi Cung.
Vốn thì An Lâm còn muốn bói thử những chuyện khác, chẳng ngờ Mệnh Lão lại thẳng thừng từ chối, ông nói mỗi người chỉ được bói một quẻ, rồi vội vàng đuổi họ đi. Hắn hết cách, chỉ đành tiếc nuối rời khỏi Mệnh Chi Cung.
"Tiểu Lan, cô nghĩ ông lão này có biết xem bói thật không?" An Lâm cười cười hỏi Hứa Tiểu Lan.
"Hở." Hứa Tiểu Lan cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp vốn trắng nõn giờ ửng đỏ, cô dùng ngữ khí cực kì nghiêm túc trả lời: "Chắc là biết chứ, một mình lập một cung điện để xem bói, đâu thể nào xây cung điện chỉ để lừa tiền người ta, vậy cũng thiếu đạo đức quá rồi."
An Lâm gật đầu, hiển nhiên cũng đồng ý với Hứa Tiểu Lan: "Trong vòng một trăm năm nhân duyên của tôi sẽ tới à, thật ra tôi rất vừa lòng với khoảng thời gian này, nó không quá dài cũng không quá ngắn."
Hứa Tiểu Lan cũng gật đầu: "Một trăm năm vừa đủ để hiểu rõ một người, cũng đủ để tìm một người cùng đạo để dắt tay đi tiếp, cùng mình đi tới cuối con đường."
"An Lâm, cậu muốn một đạo lữ thế nào?" Cô ngẩng đầu nhìn An Lâm, mắt ươn ướt, vô cùng hấp dẫn.
An Lâm và Hứa Tiểu Lan nhìn nhau, tim hắn đập thình thịch như tiếng còi xe lửa, hắn vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác.
Không được, phải bình tĩnh! Giờ đường đột quá, hắn sẽ làm tiên nữ Lan Lan hoảng sợ mất.
"Ừm... Tôi còn nhỏ mà, chưa nghĩ tới mấy chuyện này đâu." An Lâm qua lo cho có.
"Cũng phải, cậu còn nhỏ mà, nghĩ mấy chuyện xa xôi này làm gì. Vào cái tuổi này ấy à, nên đi theo Đại Bạch tôi dạo chơi chung quanh, chiêm cưỡng kỹ viện gái gú các thứ, gâu!" Đại Bạch chen ngang vào nói, còn cực kì đúng lý hợp tình.
Hứa Tiểu Lan: "..., An Lâm, cậu từng đi kỹ viện rồi à?"
An Lâm vội vàng giải thích: "Làm gì có chứ, sao tôi lại chui vào kỹ viện được chứ?"
Đại Bạch cười híp mắt: "Cậu đã quên chị gái Lam Nguyệt bên lầu Xuân Giang rồi à? Gâu?"
"Mẹ nó! Đại Bạch, cậu còn dám nói, lần đó là do cậu chạy đi chơi, tôi muốn tìm cậu về mới phải chạy vào đó, được không hả? Không thì khi khổng khi không tôi chạy tới đó làm gì?" Trán An Lâm nổi đầy gân xanh, hắn siết chặt nắm tay, muốn dạy cho Đại Bạch một trận.
Đại Bạch thấy thế cong giò chạy thẳng.
"Đừng chạy!" An Lâm hét lớn một tiếng, đuổi theo.
"Lại bắt tôi đi này, bắt được tôi, tôi cho cậu đánh tới đã thì thôi, hì hì hì..." Đại Bạch vừa chạy vừa nói với ra sau.
Hứa Tiểu Lan: "..."
Cô day day trán, tức là... An Lâm đã từng tới kỹ viện thật à?
Cuối cùng Đại Bạch vẫn bị An Lâm bắt được, tiếp theo thì một chuỗi tiếng "Bốp bộp bộp bốp bộp bộp" vang lên tiên tục.
Đánh xong Đại Bạch, mọi người tiếp tục đi về trước, tới Hoàng Chi Cung.
Xem ra, bốn cung điện cuối cùng chắc chắn là "Thiên Địa Huyền Hoàng".
An Lâm nghĩ thầm thật ra còn có thể thêm vào hệ liệt "Vũ Trụ Hồng Hoang", nhưng nghĩ lại thì cái tên này quá khí phách, Thần m Ứng Long không thêm vào cũng là chuyện hiển nhiên.
Trước khi bước vào cửa cung điện, An Lâm thả Đạt Nhất Đạt Nhị ra cho cả hai vào thăm dò thử trước.
Mấy người máy da dày thịt béo, thực lực mạnh mẽ này, cực kì hợp làm mấy chuyện thăm dò mở đường.
Cửa vừa mở ra, khí tức áp lực cực kì khổng lồ toả ra, như một ngọn núi lớn, đè ép tới mức làm người ta thở không nổi.
Đạt Nhất Đạt Nhị ngay lập tức bung vòng bảo vệ Tuyệt Ly Tử ra, cản uy áp mạnh mẽ kia lại.
Vừa thấy mặt đã lấy khí thế đè ép người ta, xem ra người canh mộ này không thân thiện mấy.
"Nếu muốn lấy truyền thừa Thần m, thì cút qua Thiên Chi Cung mà lấy, đừng có chui vào đây làm phiền ta!" Một giọng nói tục tằng vang lên, khiến không gian chung quanh như muốn rung lên theo từng chữ giọng nói nọ nói ra.
An Lâm nhìn kỹ mới thấy, trong cung điện là một người đàn ông tóc đỏ, không mặc áo, lộ ra phần ngực toàn là cơ bắp rắn chắc.
Toàn thân người đàn ông được được bao phủ bởi một ngọn lửa màu đỏ, trong cực kì đáng sợ bá đạo.
An Lâm cố lấy hết dũng khí mở miệng hỏi: "Xin hỏi tiền bối, chỗ này của ngài có gì vậy ạ?"
"Hừ..." Người đàn ông tóc đỏ lạnh lùng nhìn chằm chằm An Lâm, "Chỗ này của ta có hạt châu Hỏa Linh Nguyên, ở nơi này trên người ta, mi cảm thấy mình có bản lĩnh lấy được nó không?"
Người đàn ông vừa nói vừa vỗ lên phần ngực ngay tim mình, miệng nhếch lên, mang ý khiêu khích rất rõ ràng.
An Lâm đã hiểu, giờ mấy cái phó bản đã đổi sang phong cách giết boss lấy bảo vật.
Hắn và Hứa Tiểu Lan có hơi do dự, người đàn ông này rõ là là một cường giả thuộc kì Hoá Thần, vả lại từ khí tức toát ra chung quanh hắn, thì ít nhất hắn cũng đã tới Hoá Thần trung kì, thậm chí là Hoá Thần hậu kì rồi.
Nếu đánh nhau thật, đây sẽ là một trận chiến cực kì nguy hiểm.
"Leng keng" tab nhiệm vụ đặc biệt của hệ thống, bỗng nhiên chớp sáng liên tục.
An Lâm thấy vậy bắt đầu đề phòng, mở hệ thống trong đầu mình ra.
[Xét thấy ký chủ đã gặp được hạt châu Hỏa Linh Nguyên, nên mở ra nhiệm vụ như sau:]
[Hấp thu toàn bộ sức mạnh lửa trong hạt châu Hỏa Linh Nguyên.]
[Quà tặng khi hoàn thành nhiệm vụ: thu được công pháp hệ Hỏa, tầng thứ nhất của Chân Hỏa Chi Vũ.]
[Trừng phạt nếu nhiệm vụ thất bại: Tê liệt trong vòng một tháng, trong khoản thời gian này không thể sử dụng nguyên khí.]
[Thời gian hết hạn: một tiếng đồng hồ.]
An Lâm nhìn thấy nhiệm vụ này, khóe miệng hơi run rẩy.
Cái tính thấy có chỗ nào nguy hiểm là đẩy hắn vào chỗ đó của cái hệ thống này, chắc không bao giờ thay đổi được luôn quá.
Như vậy, giờ hắn chỉ còn có hai lựa chọn:
Một là chấp nhận chiến đấu như một người đàn ông đích thực, hai là chọn làm một thằng hèn tệ liệt trong vòng một tháng.
Hừm... Nếu chiến đấu, vậy sẽ có một kết quả hơi đáng sợ... đó là rất có thể mình sẽ bị người đàn ông tóc đỏ cao to này giết chết.
"Vậy cuối cùng có đánh không dậy, không đánh thì cuốn xéo lẹ đi!" Người đàn ông tóc đỏ hình như rất bực bội, cả ngọn lửa trên người hắn cũng bùng cháy dữ dội hơn.
"Đánh chứ!" An Lâm cắn răn quyết tâm, bước ra nói, "Hứa Tiểu Lan, cô không cần ra tay làm gì, cứ giao cho tôi đi, xong việc thì hạt châu Hỏa Linh Nguyên cũng thuộc về tôi nhé."
Hứa Tiểu Lan không muốn lấy hạt châu Hỏa Linh Nguyên đó làm gì, trong Chu Tước Tông của cô không thiếu mấy thứ nguyên hoả này.
Nhưng mà, cô có hơi lo cho An Lâm: "Cậu không cần giúp gì thật à?"
An Lâm lắc đầu, cười nói: "Không cần thật mà."
Tay hắn cầm lấy kiếm Thắng Tà bước lên trước một bước nữa, khí tức quanh người bùng nổ lan toả hết ra ngoài.
"Hừm? Tuy rằng thực lực chẳng ra sao, nhưng quyết định giống đàn ông lắm..." Người đàn ông tóc đỏ nhếch miệng mỉm cười, lập tức khởi động khí thế quanh người mình lên, ngọn lửa đỏ quanh người hắn cũng theo đó bùng lên cao hơn.
Khí tức của người đàn ông này làm người ta sợ hãi tới cực độ, hắn đã đạt tới cấp bậc Hóa Thần hậu kì rồi.
Khí tức mạnh mẽ đánh vào người An Lâm, khiến cơ bắp toàn thân hắn run lên bần bật.
"Đạt Nhất Đạt Nhị, hai người phụ trách tấn công!"
"Đại Bạch, Tiểu Sửu, hai người thì phụ trách trợ trận!"
An Lâm đứng đằng sau la to.
Đại Bạch trừng đôi mắt to tròn của mình: "Vậy anh An phụ trách việc gì thế, gâu?"
An Lâm hắng giọng một cái, vô cùng bình tĩnh đáp: "Tôi phụ trách chỉ huy!"
Đại Bạch, Tiểu Sửu: "..."
Hứa Tiểu Lan: "..."
Người đàn ông tóc đỏ: "..."
Trang 126# 2