Chương 257: Sức mạnh khiến người ta tuyệt vọng
"Tiểu Tà, cho tôi một chút thể diện đi." An Lâm khẩn cầu.
Kiếm Thắng Tà vẫn không nhúc nhích, cứ như một thanh sắt vụn.
An Lam nhìn lướt qua đám người đang có chút đờ đẫn, mặt đỏ ửng lên.
Mẹ kiếp, xấu hổ quá!
"Ha ha, không sao, có lẽ là thanh kiếm của cậu quá mệt mỏi cho nên không muốn cử động." Hứa Tiểu Lan nhìn thấy bộ dạng này của An Lâm, lập tức mở miệng an ủi.
Cô cũng không biết kiếm Thắng Tà của An Lâm có hồn kiếm hay không, nhưng cảnh tượng khó xử này, cô cảm thấy đừng tiếp tục vẫn hay hơn, bất đắc dĩ chủ động giải thích thay cho An Lâm.
An Lâm hơi thất vọng gật gật đầu, nhặt kiếm Thắng Tà lên.
Hắn bỗng nhiên nhớ ra một việc, đó là một nhiệm vụ hệ thống.
Thần Binh Nguyên Khí tầng thứ nhất —— điều kiện đạt được: Thành công khiến cho một binh khí có linh hồn.
Kiếm Thắng Tà của hắn rõ ràng có linh hồn, còn biết giận dỗi chủ nhân, vì sao lại không có biểu hiện hoàn thành nhiệm vụ.
"Tiểu Lan, tôi muốn hỏi rằng kiếm Thắng Tà của tôi đã có thể nói chuyện, vậy có tính là có linh hồn hay không?"
Hứa Tiểu Lan lắc đầu: "Đương nhiên không tính, linh hồn tiên kiếm là chỉ hồn kiếm có thể thoát ly xác kiếm để ngưng tụ thành thân thể. Chuyện tiên kiếm biết nói chỉ thể hiện rằng vũ khí này có được tinh thần và trí tuệ, thuộc về giai đoạn quy tụ linh hồn!"
An Lâm nghe xong có chút thất vọng, đương nhiên hắn đã nghe nói qua vô số phương pháp để vũ khí có linh hồn, nhưng việc này thì mỗi thanh kiếm lại khác nhau, ai có thể hiểu rõ thanh kiếm Thắng Tà này chứ.
"Tiểu Tà, Tiểu Tà… Làm thế nào mới có thể để cho cậu có linh hồn đây?" An Lâm không bỏ cuộc tiếp tục truy hỏi.
Kiếm Thắng Tà không cử động, không hề có dấu hiệu hồi âm.
An Lâm: "…"
Được rồi, hắn chấp nhận số phận.
Đây chính là một thanh kiếm cao ngạo lạnh lùng, chủ nhân ngốc nghếch không xứng đáng nói chuyện với cô ấy.
Sau khoảng thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, mọi người bắt đầu lên đường đi đến cung điện cuối cùng.
Mộ Rồng Mùa Đông, nơi thần bí và đáng sợ nhất —— Thiên Cung!
Trước đây có hai tu sĩ được phép đi vào mộ rồng, nhưng sau khi đi vào Thiên Cung đã vĩnh viễn không trở ra được.
An Lâm nhìn thấy ánh sáng màu trắng tỏa ra từ cung điện, trong lòng dao động bất an.
Ánh sáng này dường như đang dùng tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian để thu hút hắn, đó là một loại sức hút ma mị làm cho người ta không có cách này chống cự được, sau khi nhìn ngắm thật lâu, trong lòng liền nảy sinh mong muốn lập tức xông vào trong cung điện để tìm tòi khám phá thực hư.
Thiên Cung này vô cùng to lớn, so với cung điện thông thường còn lớn hơn mười mấy lần. Tảng đá khổng lồ lơ lửng đỡ lấy Thiên Cung từ trên cao nhìn xuống trông như một cái đầu rồng sống động như thật, mờ mờ ảo ảo lộ ra vẻ uy nghiêm vô thượng.
"Quy tắc cũ, trước tiên để Đạt Nhất Đạt Nhị đi đầu dẫn đường. Nếu đối thủ quá mạnh thì chúng ta bỏ chạy." An Lâm mở miệng nói với mọi người.
Đạt Nhất Đạt Nhị đẩy cửa đi vào, nhóm người An Lâm đi theo ở phía sau, cả người căng thẳng.
"Hả? Tại sao không có ai?" An Lâm nhìn cảnh tượng trước mắt, hơi ngẩn ra.
Bày trí trong cung điện không thể nói là hoa mỹ mà chỉ có thể nói là có phong cách cổ xưa lịch sự tao nhã, có một mùi hương gỗ thoang thoảng, không hề có cảm giác của bầu không khí bá đạo độc tôn.
Ở vị trí trung tâm là một dãy các cây cột ánh sáng màu trắng cao vút tận trời, đây có lẽ là nguồn gốc phát ra ánh sáng thần thánh của Thiên Cung.
Nhìn từ bên ngoài, ánh sáng thần thánh này cực kỳ thu hút, nhưng nhìn từ bên trong, ánh sáng thần thánh này lại cho người ta một loại cảm giác thanh tịnh yên bình.
Mọi người còn chưa kịp dò xét một phen thì cột ánh sáng phía trước đã hiện ra một bóng người.
Đạt Nhất Đạt Nhị bỗng nhiên thi triển trận pháp phòng hộ tuyệt ion, lớp ánh sáng màu xanh lam bao phủ mọi người ở bên trong.
Một tia sáng màu trắng bỗng nhiên như đao gươm phóng tới.
"Ầm ầm!"
Tia sáng màu trắng va chạm với trận pháp phòng hộ ion, năng lượng điên cuồng bao phủ khắp bốn phía.
Lớp ánh sáng màu xanh lam lần đầu tiên xuất hiện tình trạng run rẩy kịch liệt, dường như sắp chống đỡ không nổi.
Đòn tấn công này đến bất ngờ không kịp chuẩn bị, may mắn Đạt Nhất Đạt Nhị là người máy, có thể bình tĩnh nhanh chóng ứng phó với bất kỳ nguy hiểm nào, lúc này mới ngăn được lần công kích này.
"Ồ? Người máy gundam này có chút thú vị, tạo vật của Tử Tinh à?"
Một âm thanh xa xăm mờ ảo giống như âm thanh của thiên nhiên bỗng nhiên truyền đến.
Bóng người ở phía trước cột ánh sáng bồng bềnh đáp xuống đất, người xuất hiện là một cô gái dáng người cao gầy, mặc một bộ váy màu trắng.
An Lâm nhìn về phía cô gái kia, nhan sắc của cô thanh nhã thoát tục, giống như một tiên nữ còn sót lại, trên đỉnh đầu có hai cái sừng rồng màu bạc, xinh đẹp đến mức khiến cho người ta trầm luân ở trong đó.
An Lâm chỉ liếc mắt nhìn thì đã có cảm giác không rời mắt nổi rồi.
Đôi sừng rồng này dường như chính là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất trên thế gian.
Ừm, so với khuôn mặt cô gái tuyệt sắc khuynh thành kia còn hấp dẫn hơn, hắn cảm thấy nếu tiếp tục nhìn nữa thì hắn sẽ muốn trở thành người sở hữu chiếc sừng đó mất thôi.
Không chỉ có An Lâm, mà cả Hứa Tiểu Lan, Đại Bạch, Tiểu Sửu cũng không nhịn được mà chăm chú nhìn cặp sừng rồng kia…
Bọn họ thậm chí còn tưởng tượng, đôi sừng rồng cực kỳ xinh đẹp kia có phải là phần thưởng do Thiên Cung ban tặng hay không?
Nếu thật sự là sừng rồng, họ cũng sẽ không cảm thấy có bất kỳ điều gì bất ngờ, ngược lại còn cảm thấy chuyện này là đương nhiên.
"Nhìn đủ chưa?" Cô gái mặc váy trắng thấy mọi người nhìn chằm chằm vào cặp sừng rồng của cô, cũng không bất ngờ, chỉ cười nhạt nói.
"Nhìn đủ rồi. Xin hỏi tiền bối, phần thưởng của cung điện này có phải là sừng rồng hay không?" An Lâm vẻ mặt cung kính mở miệng hỏi.
Đúng vậy, tuy rằng Long Ngạo Thiên đã từng nói phần thưởng là Thần Âm huyết mạch truyền thừa gì đó, loại bảo vật gì đó, nhưng An Lâm lại hi vọng phần thưởng sẽ là đôi sừng rồng này.
"Không phải nhé." Cô gái mặc váy trắng cũng không nóng giận, ngược lại cười trả lời: "Là một thứ tốt không hề kém cạnh chút nào so với sừng rồng đâu, chỉ có điều muốn có được nó, cần phải trải qua một số khảo nghiệm…"
"Khảo nghiệm gì?" An Lâm tò mò nói.
"Khảo nghiệm thứ nhất, khảo nghiệm sức chiến đấu." Cô gái mặc váy trắng tụ gió lại thành một thanh kiếm, trên gương mặt vẫn nở nụ cười ấm áp.
Nhưng từ trên người cô lại tỏa ra một luồng sát khí lạnh thấu xương, giống như loại băng hàn cổ xưa, khiến mọi người trong nháy mắt đều run rẩy.
"Đạt Nhất Đạt Nhị!" An Lâm hô to.
"Vèo!"
Cô gái mặc váy trắng đạp chân một cái, trong phút chốc đã xông thẳng đến trước mặt của Đạt Nhất Đạt Nhị, thanh kiếm gió chém xuống một nhát.
Một người máy gundam trong số đó vừa kịp thi triển trận pháp phòng hộ tuyệt ion, nhưng lại bị một kiếm của cô gái mặc váy trắng kia xé ra một lỗ hỗng lớn.
Nhát kiếm của người máy gundam còn lại đã chém về phía bên hông của cô gái, tốc độ nhanh như sấm sét, giống như một tia sét chớp qua.
Ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh của cô gái biến thành hình dạng móng rồng nắm chặt vào hư không.
"Răng rắc…"
Một luồng sức mạnh cực kỳ huyền diệu đông đặc giữa không trung, ngăn cản đường đi của nhát kiếm từ người máy gundam.
Cô liên tục lùi bước về phía sau, cánh tay còn lại cầm lấy thanh kiếm gió với tốc độ nhanh hơn chém về phía trước người máy gundam.
Sau đó, một cảnh tượng khiến nhóm người An Lâm khiếp sợ xảy ra.
Rõ ràng là không khí ngưng tụ thành kiếm, không dựa vào bất kỳ loại vũ khí thần thánh nào, nhưng khi thanh kiếm gió này va chạm với thân thể người máy gundam lại phát ra một tiếng rít của kim loại cực kỳ chói tai.
Theo như An Lâm thấy thì người máy gundam gần như không thể đánh bại, đang lúc ánh lửa bắn ra, cuối cùng lại cứ như thế bị kiếm gió chém một nhát tạo thành một vết nứt đen kịt!
Người máy gundam giống như chịu phải đòn tấn công nghiêm trọng, tiếng ầm ầm vang dội.
Người máy gundam còn lại đánh về phía cô gái lần nữa, cô gái xoay người đánh một quyền vào bụng của nó.
"Ầm ầm!"
Đất trời bỗng chốc rung lên, An Lâm nhìn thấy không gian ở vị trí bụng của người máy gundam bắt đầu méo mó, rạn vỡ…
Áo giáp dát kim loại màu bạc của người máy gundam này trong nháy mắt bắt đầu xuất hiện vô số vết nứt, thân thể càng như đạn pháo mà rầm vang.
An Lâm nhìn đến đây, hít vào một ngụm khí lạnh.
Dù cô gái mặc váy trắng trước mặt che giấu đi khí tức, nhưng thủ pháp mà ngay cả không gian cũng bị đánh đến méo mó, vỡ vụn như thế thì chỉ có đại cao thủ kỳ Phản Hư mới có thể làm được!
"Chạy mau!" An Lâm không chút do dự mở miệng nói.
Hứa Tiểu Lan, Đại Bạch cùng Tiểu Sửu dường như cũng không chút do dự mà rút lui về phía cửa cung điện.
Nhưng trong một cái chớp mắt tiếp theo, cô gái đã xuất hiện ở trước mặt Tiểu Sửu, đánh ra một quyền.
Đòn đánh kinh khủng đã khiến cho Tiểu Sửu lập tức phun máu. Sau đó, cô giơ tay lên hư không đè ép Đại Bạch, Đại Bạch chỉ cảm thấy một loại áp lực vô cùng dữ dội, giống như một ngọn núi to rầm vang nện xuống, xương cốt của nó đều như sắp bị nghiền nát vậy, thân thể hoàn toàn bị vùi lấp dưới mặt đất.
"Tiểu Sửu! Đại Bạch!" An Lâm hô to một tiếng, đôi cánh gió ngưng tụ ở sau lưng. An Lâm đang định sử dụng Hắc Minh Nguyên Khí để liều mạng một phen, nhưng chỉ trong nháy mắt, dáng người màu trắng đã hiện ra ở trước mặt của hắn, đánh ra một chưởng vào lồng ngực của hắn.
Tốc độ quá nhanh, một chưởng này căn bản là muốn tránh cũng không được.
Ở ngực An Lâm bị một chưởng này đánh đến lõm vào, lục phủ ngũ tạng cuồn cuồn vỡ vụn, phun ra một ngụm máu tươi.
"An Lâm!" Một tiếng gào thét quen thuộc.
Hứa Tiểu Lan cầm trong tay kiếm Long Tước, dũng cảm quên mình chém về phía cô gái mặc váy trắng.
Long Tước vừa hiện ra, toàn bộ không gian bỗng chốc xuất hiện tiếng gầm thét của rồng phụng. Đường kiếm hai màu xanh đỏ hòa quyện tung hoành mười trượng trên cao, mang theo uy lực vô thượng của vua chúa chém xuống phía cô gái mặc váy trắng.
"Long Tước…" Cô gái mặc váy trắng biến sắc, đôi mắt sáng ngời xuất hiện một ánh nhìn mờ mịt.
Ầm ầm! Ngọn lửa và sấm sét nổ tung, làm tan nát toàn bộ mặt đất trong phạm vi mười trượng, cả cung điện cũng vì vậy mà sụp đổ một phần.
Hứa Tiểu Lan cũng không nhìn kết quả, xoay người đi về phía An Lâm, muốn dẫn hắn rút lui.
Nhưng không gian trước mặt của cô bỗng nhiên vỡ vụn, cô gái mặc váy trắng từ không gian vụn vỡ ấy bước ra, đưa ánh mắt dò xét nhìn về phía Hứa Tiểu Lan.
"Cô tên là gì?" Cô gái dùng âm thanh bềnh bồng êm tai mở miệng hỏi.
Hứa Tiểu Lan cắn chặt môi dưới, thở dốc nhìn cô gái ở trước mặt, trên mặt có chút tuyệt vọng. Thực lực chênh lệch quá xa, đứng trước người có năng lực này, việc chạy trốn đã trở thành hy vọng xa vời…
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là từ bỏ việc phản kháng, trả lời thành thật: "Tôi tên là Hứa Tiểu Lan."
Cô gái mặc váy trắng nghe xong, đầu tiên là suy tư một giây lát, sau đó trên gương mặt hiện ra nụ cười thanh nhã:
"Xin chào, tôi tên là Thần Âm."
Trang 130# 1