Chương 262: Thợ săn và con mồi
Nhóm tu sĩ Thất Sát Đường trợn tròn mắt, nói đùa sao, trận pháp cực mạnh của Thất Sát Đường lại bị người ta phá trong nháy mắt như vậy?
Sau khi An Lâm dùng phép Lôi Đình phá vỡ Thất Sát trận liền hướng về phía hai người Từ Đồng, Từ Dũng Nam đánh tới, hiển nhiên là vì cảm thấy được hai người này mới thực sự là dê béo.
Một người một khỉ một chó hùng hổ chém giết, lúc này chúng tu sĩ Thất Sát Đường mới như tỉnh khỏi giấc mộng, nhao nhao chuẩn bị nghênh chiến.
"Hừ, chỉ là tu sĩ dục linh sơ kì cũng dám đấu với ta?"
Từ Đồng cảm thấy mình thực sự bị xem thường, bước lên một bước, làn sương mù màu đen bắt đầu khuếch tán ra bốn phía, khí tức Hóa Thần sơ kì hoàn toàn được phóng thích ra.
"Đạt Nhất, Đạt Nhị, hai con dê béo này giao cho các ngươi đó! "
Vừa dứt lời, trong ánh sáng tu sĩ Dục Linh sơ kì chớp động, hai con rối màu bạc đột nhiên xuất hiện đánh về phía Từ Đồng và Từ Dũng Nam.
"Không biết tự lượng sức!" Sắc mặt Từ Đồng trầm xuống, đánh ra một chưởng về phía con rối màu bạc.
Một ngọn lửa ngưng tụ thành bàn tay lớn, vút lên trời cao đánh về phía Cao Đạt. Bàn tay lửa lớn trong không trung tràn ra sương mù màu đen giống như mạng nhện, ẩn chứa sát khí, một khi bị thiêu, cho dù là sắt thép, cũng sẽ bị sức nóng và độc của nó hoàn toàn ăn mòn.
Một bàn tay của Cao Đạt nắm chặt, kiếm quang màu lam phóng lên trời chém ra một luồng ánh ngọc, dễ dàng bổ qua bàn tay lửa to lớn, hơn nữa thế đi không giảm mà còn tiếp tục chém xuống đỉnh đầu Từ Đồng.
"Cái gì? "Trái tim Từ Đồng đập mạnh, không dự đoán được con rối màu bạc này vậy mà có thể tiện tay phá vỡ công kích của hắn.
Hắn vội vàng lui về phía sau, không ngờ kiếm quang màu lam của Cao Đạt cũng không ngừng di chuyển theo, tạo ra một cái hang sâu hơn mười trượng trên mặt đất, mũi kiếm cũng xẹt qua người hắn tạo ra một vết máu.
Từ Đồng ôm ngực, kinh hãi nhìn con rối màu bạc trước mặt, dường như giờ hắn đã biết nụ cười của An Lâm khi nãy có ý gì rồi.
"Ầm ầm!"
Cách đó không xa một tiếng nổ tung rung trời truyền đến.
Từ Đồng quay đầu, thấy Từ Dũng Nam gần đấy, áo giáp phong vương bị một quyền của Cao Đạt đánh nát, sức mạnh khủng bố thậm chí làm mặt đất nổ tung.
Từ Dũng Nam cũng là Hóa Thần sơ kì, dưới một quyền kia giống như diều đứt dây vậy, miệng hộc máu bay về sau.
Hai mươi tên tu sĩ tinh nhuệ của Thất Sát Đường cũng hoàn toàn thay đổi, bị ba con sói đói An Lâm, Đại Bạch và Tiểu Sửu xem như dê làm thịt.
An Lâm mở ra Phong Dực, lại cộng thêm tốc độ khủng bố, cơ hồ từng bước chém giết.
Bước đầu tiên.
An Lâm vung Kim Quang Hám Sơn Quyền đánh ra, đem một đệ tử nhất danh đạo Thất Sát Đường có Đạo Chi Thể cấp mười trực tiếp đánh chết.
Bước thứ hai.
An Lâm ngưng tụ Hỏa Vũ thành mũi tên màu đỏ, nháy mắt đâm thủng một trưởng lão dục linh trung kỳ, thân thể trưởng lão kia dưới nhiệt độ khủng bố của tên lửa trực tiếp hòa tan tại chỗ.
Bước thứ ba.
An Lâm lấy Thắng Tà Kiếm ra, nhanh chóng vận động cơ thể bay đến trước mặt một trưởng lão dục linh sơ kì, vẽ ra một đường kiếm quang đen như mực đồng loạt chém vào pháp khí trường kiếm và cơ thể lão thành hai nửa.
Bước thứ tư.
Mỗi một bước An Lâm liền giết một người, đến mức khiến quân tinh nhuệ của Thất Sát Đường đều kinh sợ.
Tiểu Sửu so với hắn càng liều mạng, nửa bước sức mạnh biến hóa như thần được hoàn toàn bộc lộ ra, Ngân Bổng giơ lên giống như ngọn núi nghiền ép những tu sĩ này gần như không có sức đánh trả, chạm vào liền chết.
Đại Bạch cũng cực kỳ cố gắng, nhưng mà nó chọn người đạo chi thể thấp nhất hoặc là tu sĩ dục linh sơ kì để xuống tay, như vậy có thể giải quyết nhanh hơn, giá trị rất cao.
Khi bọn họ giết người, tất cả đều sẽ làm một chuyện giống nhau đó chính là lấy đi nạp giới của đối phương.
Đúng vậy, cho dù là chiến đấu hỗn loạn hung hiểm như vậy nhưng sau khi bọn họ giết một kẻ địch, chuyện đầu tiên làm không phải đấu tiếp cùng những tên khác mà là nhặt trang bị…
Từ Đồng thấy Tiểu Sửu sau khi đánh tu sĩ xong cũng liền thu nạp giới của tu sĩ vừa mới đánh bại, ngay cả vũ khí trong tay cũng lấy đi, sợ bị người khác nhanh chân đến trước.
Lúc đó hắn rốt cuộc cũng biết Thất Sát Đường là như thế nào rồi… Trong mắt đám người An Lâm, bọn họ ngay cả đối thủ cũng không phải, chỉ là một đám kho báu đang di động mà thôi!
"Mau bỏ đi!"
Từ Đồng ý thức được hiện tại vị trí thợ săn con mồi đã xoay ngược lại, lập tức đưa ra quyết định lui lại.
Tu sĩ Thất Sát Đường đã sớm muốn chạy trốn, cho tới bây giờ chỉ có bọn họ giết người đoạt bảo, không nghĩ tới lần này vậy mà lại xuất hiện ba người còn mạnh hơn bọn họ. Bọn họ là giết người xong sẽ từ từ phân chia chiến lợi phẩm, còn nhóm người An Lâm lại giống như cướp đoạt đồ đạc, giết một người liền vội vàng thu toàn bộ nạp giới vũ khí, hận không thể ngay cả quần áo kẻ thù cũng lột đi, thật sự là đáng sợ.
"Muốn chạy? Không có cửa đâu!"
An Lâm nhìn tu sĩ muốn sử dụng độn thuật, mở ra Phong Dực, ánh sáng màu trắng quấn quanh Thắng Tà Kiếm, xuất ra Phong Kiếm của Chiến Thần Lục Kiếm. Phong Dực thêm Phong Kiếm làm cho tốc độ nháy mắt đột phá lên gấp ba lần tốc độ âm thanh, nơi nó đi qua, kiếm quang màu trắng lại càng giống như sấm chớp, một kiếm nháy mắt giết chết ba tên tu sĩ tinh nhuệ.
Những tu sĩ còn lại bị một kiếm khủng bố này dọa sợ tới mức gan mật đều vỡ, chạy trốn nhanh hơn lúc trước.
"Chia ra chạy!"
Bốn người tu sĩ còn lại hướng bốn phương tám hướng chạy xa, An Lâm vừa mới dùng Phong Kiếm xong, không còn hơi sức để đuổi theo.
Một tên tu sĩ bị Tiểu Sửu đuổi theo, một tên bị Đại Bạch đuổi theo.
Hai tu sĩ còn lại thấy thế trong lòng vui vẻ, biết mình là người may mắn, chạy trốn nhanh hơn.
Không ngờ, lúc một tên trong đó ngẩng đầu, nghênh đón hắn lại là một kiếm chém ngang bầu trời.
Đồng tử hắn co rụt, nhưng hắn không hổ là trưởng lão dục linh trung kỳ, phản ứng rất nhanh, nháy mắt liền kết ra ba bức tường băng.
Nhưng mà kiếm này sở hữu nhiệt độ vô cùng khủng bố, thậm chí làm cho không khí đều đã vặn vẹo, kiếm còn chưa chạm đến tường băng, ba bức tường băng đã bắt đầu tan ra, gần như không còn.
"Làm sao có thể!" Tên tu sĩ trừng lớn hai mắt, chỉ kịp kinh ngạc hô một tiếng, toàn bộ thân hình đã chìm trong ngọn lửa.
Cô gái quần áo màu xanh mở ra cánh chim, như Phượng Hoàng bay vút trên bầu trời, nơi đi qua còn có sấm chớp nhấp nháy.
Bàn tay trắng như ngọc của cô nhẹ nhàng nâng lên thu nạp giới vào trong tay, sau đó không dừng lại mà hướng tên tu sĩ phía sau bay tới.
Hứa Tiểu Lan ra tay, tu vi dục linh hậu kỳ, cộng thêm thi triển huyết mạch Chân Long và Thần Hoàng phối hợp, thực lực của cô đã mạnh đến một loại trình độ làm cho người ta sợ hãi, trong cùng cảnh giới cơ hồ là vô địch.
Tên tu sĩ chạy trốn cuối cùng thấy tốc độ bay của Hứa Tiểu Lan như vậy thì lộ vẻ tuyệt vọng.
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới lần này phục kích hành động, vậy mà bị đánh ngược trở lại.
Càng không nghĩ tới, bọn họ thậm chí ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Phó Đường Chủ Từ Dũng Nam bị Cao Đạt dùng lửa Tử Minh Long nướng chín. Đường chủ Từ Đồng liều chết sử dụng độn thuật chạy trốn không ngờ lại bị hơn trên trăm linh xà mổ chết.
Rất nhanh trận chiến đã kết thúc, kết quả toàn quân Thất Sát Đường bị tiêu diệt.
Nhưng mà đối với đám người An Lâm mà nói, kết quả gì gì đó cũng không quan trọng, quan trọng là trong nạp giới của bọn họ có bao nhiêu thứ tốt.
An Lâm là người thắng lớn nhất chiếm được mười cái nạp giới từ Từ Đồng và Từ Dũng Nam.
Tiểu Sửu đạt được bảy cái, Đại Bạch đạt được ba cái nạp giới, Hứa Tiểu Lan chiếm được hai cái.
Hứa Tiểu Lan vốn là không định ra tay, nhưng đuổi tận giết tuyệt kẻ thù mới là phương thức xử lý ổn thỏa, cho nên mới ra tay chém giết hai tên tu sĩ có khả năng chạy thoát.
Cô thấy Đại Bạch lấy được ít nạp giới nhất, bộ dạng đáng thương tội nghiệp liền cầm hai cái nạp giới trong tay đưa cho Đại Bạch. Như vậy trở thành An Lâm có được mười cái nạp giới, Tiểu Sửu có bảy cái, Đại Bạch có năm cái nạp giới.
Vừa thấy chênh lệch giàu nghèo thu nhỏ lại như vậy, trong lòng Đại Bạch còn chưa đến bậc trung cũng cảm thấy thoải mái một chút.
Sau đó kế tiếp chính là thời khắc kích động lòng người! Mở kho báu!
Trang 132# 2