Chương 265: Tôi đến trả nợ
Tô Thiển Vân sắp lên đường về nhà, không ngờ lại thấy được một chàng trai cưỡi chó ở phía trước.
"Bạn học An Lâm, sao cậu lại tới đây?"
Đôi mắt trong suốt của Tô Thiển Vân lấp lánh ánh sáng kỳ lạ, dùng giọng điệu mềm mại mở miệng nói.
An Lâm cưỡi chó dừng bên cạnh Tô Thiển Vân, cười nói: "Tôi đến trả nợ!"
"Trả nợ?'' Tô Thiển Vân chớp đôi mắt trong suốt như biển, đột nhiên vỗ đôi tay nhỏ bé, kịp phản ứng, "À! Bạn học An Lâm còn muốn trả tiền tiên đan nhị phẩm này sao?"
"Thật ra chị Hằng Nga chưa hề nói muốn cậu trả tiền viên tiên đan kia, cho dù cậu muốn trả món ân tình này, cũng vẫn mang tiền trả lại như trước mà thôi. Trả tiền một hai năm, sau đó vẫn còn một chút nữa, rất phiền phức, không cần thiết... "
An Lâm gãi đầu: "Nhưng tôi cảm thấy tôi vẫn chưa trả đủ."
Tô Thiển Vân bình thản cười, nhẫn nại giải thích nói: "Không ngờ cậu nghĩ đơn giản như vậy, loại tiên đan này không thể chỉ dùng mấy chục vạn linh thạch là có thể có... Đừng nói tôi dọa câu, dường như viên Sinh Cực Tạo Hóa đan này sắp so bằng đan dược nhất phẩm, không có hơn mười triệu linh thạch thì đừng hòng có."
Tô Thiển Vân biết một hai năm buôn bán của An Lâm lời không ít tiền, đoán chắc sẽ có một trăm vạn linh thạch, tiền này đối với tu sĩ mà nói, quả thực đúng là một khoản tiền lớn. Nhưng cho dù số tiền này không đủ để trả viên tiên đan đó, nếu bất chấp lấy tiền đi trả sẽ khiến chị Hằng Nga phản cảm.
Cô lo An Lâm nghe giá tiên đan sẽ bị áp lực quá lớn, lại dịu dàng an ủi: "Bạn học An Lâm cứ từ từ tích tiền, trả trễ một chút, chị Hằng Nga không để ý đâu."
An Lâm xoa cằm: "Haizz.... 1480 triệu linh thạch cũng không đủ ư?"
"Ừ, 1480 triệu linh thạch cũng không... " Tô Thiển Vân nói được một nửa, giọng nói bị nghẹn lại.
Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin hỏi: "Cậu có 1480 triệu linh thạch ư?"
"Phải, gặp được chút kỳ ngộ, ha ha... " An Lâm có chút ngượng ngùng mở miệng nói.
Tô Thiển Vân khiếp sợ nói không ra lời, loại kỳ ngộ nào mà trong vòng không đến hai năm, đã kiếm được hơn 1400 triệu linh thạch? Mặc dù thân ở hoàng thất, các cô đã nhìn quen phú quý, cũng cảm thấy vô cùng khó tin.
Phải biết rằng số tiền này với Thiên Tiên Phản Hư mà nói, đều là tài phú vô cùng to lớn, mà An Lâm lại chỉ mất hai năm để gom góp... Qúa điên cuồng rồi!
Tô Thiển Vân cố gắng bình ổn tâm trạng.
Đôi măt đẹp nhìn về phía An Lâm, nhìn vẻ mặt hắn không giống đang đùa, cuối cùng mới nghiêm túc gật đầu: "Được, tôi đưa cậu đến Nguyệt Cung."
Ở trên một đại lục rộng lớn màu bạc mênh mông, nơi này có cây quế trùng điệp như biển.
Mùi hoa quế bay mười dặm, thấm vào ruột gan.
Người bình thường đến đây, chỉ cần hít phải mùi thơm hoa quế dính Thái m là có thể kéo dài mười năm tuổi thọ.
An Lâm cưỡi Đại Bạch, đi theo Tô Thiển Vân xuyên qua rừng cây quế, đi đến một tòa cung điện vô cùng to lớn trước mặt.
Cung điện phát ra ánh sáng lộng lẫy, có vẻ điềm tĩnh thánh khiết.
Cửa có một tấm biển, trên mặt viết "Đàn ông và chó không được đi vào".
Trên khuôn mặt của Tô Thiển Vân hiện lên vẻ xin lỗi, nói với Đại Bạch: "Đại Bạch, Nguyệt Cung có quy tắc, trước mắt cậu cứ chờ ở cửa đi."
An Lâm cười ha ha, nhảy xuống khỏi Đại Bạch, khẽ xoa đầu chó: "Đáng tiếc, chó không được vào, đứng một bên chơi đi."
Đại Bạch trừng đôi mắt chó đen như mực: "Thật ngạc nhiên! Đàn ông và chó không được vào... Sao An Lâm lại có thể vào, cuối cùng điều này nói lên điều gì... Gâu gâu?"
An Lâm: "... "
Không ngờ hắn mới mở miệng chế nhạo một chút đã bị cắn ngược, xem ra sau khi trở về phải dạy dỗ Đại Bạch một chút.
Tô Thiển Vân nghe thấy lời nói của Đại Bạch, trên khuôn mặt trắng mịn hiện lên chút ửng đỏ, mềm giọng nói: "Bạn học An Lâm, tôi không có ý này, cậu vẫn là đàn ông, tôi... Tôi mở ngoại lệ cho cậu vào!"
Khóe miệng An Lâm run rẩy, chuyện hắn còn là đàn ông, có cần giải thích nghiêm túc như vậy không? Bạn học Tô, tấm lòng của cô thật đơn thuần quá mức rồi!
Sau đó, Tô Thiển Vân bắt đầu kéo An Lâm đi vào lãnh địa Nguyệt Cung.
An Lâm gặp rất nhiều tiểu tiên thị nữ đeo mạng che mặt, mặc áo trắng phấp phới.
Bọn họ nhìn thấy Tô Thiển Vân đều sẽ cung kính khom mình hành lễ, tất nhiên địa vị của Tô Thiển Vân ở Nguyệt Cung không thấp.
Sau khi các cô nhìn thấy An Lâm, trong mắt ánh lên sự tò mò, đặc biệt là khi nhìn thấy An Lâm lộ ra hầu kết, càng hưng phấn khó hiệu, đôi mắt đều sáng cả lên.
Loại ánh mắt này An Lâm rất quen thuộc, khi hắn đến vườn thú xem gấu trúc, cũng là ánh mắt này.
Hai người chậm rãi bước đi, Nguyệt Cung có tổng cộng chín tầng, Hằng Nga ở tầng cao nhất.
"Không cần cho người thông báo trước một chút ư?'' An Lâm có chút khẩn trương.
Tô Thiển Vân lắc đầu: "Không cần, khi cậu bước vào Nguyệt cung, chị Hằng Nga đã biết cậu đến rồi, chị không ngăn cản, đã chứng minh cho phép cậu gặp rồi."
An Lâm gật đầu, muốn gặp một vị Đại Năng như vậy, hắn nói không lo lắng là giả.
Một đống danh hiệu như sấm nổ bên tai, cái gì mà Đệ nhất luyện đan sư Cửu Châu, Đệ nhất địa chủ Thiên Đình, Đệ nhất mỹ nữ Thiên Đình, Đệ nhất Đại Năng Phản Hư.... Đủ loại danh hiệu, thật sự khiến An Lâm bị áp lực như núi đè.
Đi đến tầng thứ tám, một giọng nói thường xuyên vang lên trong ác mộng bỗng truyền đến:
"Hả, Tô Tô, sao cô lại mang đàn ông vào được?"
"Hả! Đây không phải An đại ngốc sao?"
An Lâm nghe xong bực mình trong lòng, An đại ngốc em gái cậu!
Hắn quay đầu nhìn về phía căn phòng kia, quả nhiên thấy một cơ thể trần trụi, trắng như ngọc...
Con thỏ!
Con thỏ này cao bằng nửa người, bật một cái đã nhảy đến trước mặt An Lâm, đôi mắt như hồng bảo thạch lấp lánh, căng tròn đảo quanh chàng trai trước mặt, trong tay còn cầm một cái chày ngọc giã thuốc.
"Tiểu Nguyệt, sao nhóc lại nói như vậy với bạn học An Lâm." Tô Thiển Vân có chút khó chịu nói.
Thỏ Nguyệt hừ hừ nói: "Tô Tô, cô thực sự không tin, bây giờ tôi có thể kiểm tra năng lực của An đại ngốc ngay, đến lúc đó có thể thấy rõ ràng rồi."
An Lâm nghe nói thế, hai chân lập tức mềm nhũn, hắn nhớ lại việc lần lượt bị chày ngọc đập đến choáng váng mà sợ hãi.
"Haizz! Tiểu Nguyệt đừng đùa, bạn học An Lâm đến đây trả nợ!" Tô Thiển Vân bĩu cái môi nhỏ nhắn, đôi mắt màu xanh trừng thỏ Nguyệt, tuy tỏ vẻ tức giận nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Thỏ Nguyệt nghe vậy hai mắt sáng ngời, hưng phấn nói: "Trả nợ? Cậu lại sắp hạ phàm rồi hả? Vừa khéo lần này đồ ăn vặt của tôi cũng đã hết rồi, cà rốt khô ăn không ngon lắm, cậu mua 40kg là được rồi. Khoai tây chiên vị cà rốt 20 hộp, 3 tấn nước ép cà rốt vị khoai tây chiên... "
"Ôi chao, haizz, haizz... Không đúng, lần này cậu ấy buôn bán lời được rất nhiều linh thạch, muốn trả lại tiền luyện đan cho chị Hằng Nga." Tô Thiển Vân vội vàng giải thích.
"Buôn bán lời được rất nhiều linh thạch?" Thỏ Nguyệt nghe thấy không phải hạ phàm, hai cái tai dài màu trắng rũ xuống, tất nhiên có chút thất vọng, nó ngẩng đầu nhìn về phía An Lâm, chày ngọc trong tay hơi nâng lên: "Buôn bán lời được bao nhiêu linh thạch thế?"
An Lâm nhìn thấy chày ngọc trong tay thỏ Nguyệt, trong lòng căn thẳng, thành thật nói: "1480 triệu viên."
"Loảng xoảng."
Chày giả thuốc của thỏ Nguyệt rơi xuống đất, đôi mắt trừng to nhìn nhìn An Lâm.
"1480 triệu linh thạch? Cậu... Cậu cho tôi là đồ ngốc à, sao có thể được?"
An Lâm không biết làm sao, vì thế phóng hình ảnh trong nhẫn không gian ra để thỏ Nguyệt nhìn một cái.
Thỏ Nguyệt nhìn thấy núi linh thạch, cùng với đôi nguyên thạch phía sau, thân thể mềm mại run rẩy: "Cậu được thưởng Linh Hàng sao, không.... Nhiều tiền như vậy, hắn là ban thưởng của hoàng thất! Cũng không hợp lý, cậu nào có bản lĩnh đó... Hoàn toàn không có lời giải thích, đúng là một tên ngốc có phúc... "
An Lâm thấy thỏ Nguyệt làm gì cũng có thể mắng hắn là đồ ngốc, không khỏi cảm thấy giận dữ, vung tay áo nói: "Hừ! Năng lực của An Lâm tôi có thể so sánh với hạng người trộm cắp mấy người ư?''
"Woa! Sao cậu nói thế với bản thỏ chứ!"
Thỏ Nguyệt hú lên quái dị, chày ngọc cầm trong tay phá không mà tới.
"Bịch!''
Chày ngọc mang theo hiệu quả choáng váng, An Lâm bị tấn công bất ngờ không kịp phòng bị, hai mắt trợn trắng, trước mắt bỗng tối sầm.
Trang 134# 1