Chương 285: Hắn tên An Lâm
Sau khi nhìn thấy nhiệm vụ của hệ thống, An Lâm mừng thầm trong lòng.
Thiên lôi đánh sao? Hắn không sợ đâu.
Nhưng công pháp có thể học, hắn cũng rất vui khi làm chuyện này.
"Muốn giết chết Thánh Ma… nhưng không phải Thánh Ma đã hoàn toàn bị Thần m phong ấn trên đảo rồi sao?"
"Đại trận Thập linh huyết tế không thể nào thuận lợi hoàn thành, nó còn có thể phá vỡ phong ấn sao?"
An Lâm nhìn yêu cầu của hệ thống, khá hoang mang, sau đó nhìn về phía Yêu Long, tò mò hỏi.
Hỏa diễm Yêu Long gật đầu nói: "Phong ấn của Thần m quá lâu rồi, đã mềm yếu từ lâu rồi, chúng ta có thể dùng đại trận Thập linh huyết tế, chỉ vì để lúc Thánh Ma sống lại lần nữa sẽ càng thuận lợi hơn, phục hồi sức mạnh nhanh hơn, cho dù không có trận pháp này thì nhờ sức mạnh đất trời Thánh Ma cũng có thể phá vỡ phong ấn!"
"Chuyện duy nhất bây giờ chúng ta có thể làm chính là hoàn toàn phá vỡ đại trận Thập linh huyết tế này, vậy thì khi Thánh Ma tỉnh lại sẽ không có nguồn tài nguyên, cơ thể của nó sẽ cực kì suy yếu, đây là thời khắc tốt nhất chúng ta có thể đánh bại nó."
Bây giờ Yêu Long và An Lâm đã ngồi chung trên một con thuyền, tất nhiên nó không giữ những tin tức này một mình.
"Thánh Ma bị phong ấn tại đây sao? Có thể nhân cơ hội nó bị phong ấn trực tiếp xử lý nó không?" An Lâm tò mò hỏi.
Hắn nhớ rõ Thần Âm đã phong ấn nó trên một ngọn núi màu tím, nhưng lúc này không thấy ngọn núi này đâu nữa.
Yêu Long bất đắc dĩ cười: "Thánh Ma và núi Tử Mông đã hợp nhất chung với nhau từ lâu rồi, hóa thành một đảo nhỏ, chính vì thế nên nó có năng lượng mạnh nhất để có thể hấp thụ ánh sáng của mặt trời và ngôi sao."
An Lâm nhìn lục địa rộng lớn xung quanh một lần, vuốt mày nói: "Vậy thì không còn cách nào khác, không thể thả Thánh Ma, chỉ có thể đợi sau khi Thánh Ma tự phá phong ấn chúng ta sẽ giết nó."
Yêu Long nói: "Còn ba ngày chính là ngày ánh sáng mặt trời và ngôi sao hợp lại thành một."
An Lâm gật đầu: "Được, chúng ta phải chuẩn bị thật kĩ trong ba ngày này."
…
Lúc này, ở một nơi sâu thẳm nào đó của biển.
Có một tòa thành sáng sủa cực kì phồn hoa, giống như ngôi sao duy nhất trong bóng đêm, tản ra ánh sáng như ban ngày.
Tòa thành này tên là Long thành, có hơn một trăm người Long tộc, đồng thời các sinh linh của biển cả cũng sống ở đây.
Đó là một tòa thành cực kì to lớn.
Thế lực mạnh nhất của biển, Long đình tọa lạc trong tòa thành này.
Nếu như nói Long thành là một ngôi sao sáng nhất biển cả thì ngôi sao Long đình này chính là viên kim cương óng ánh nhất.
Cung điện của Long đình hoa mĩ cực kì, mỗi một nơi đều xa hoa, ngay cả mỗi cục đá đều được thợ thủ công điêu khắc tỉ mỉ.
Có lẽ đây chính là phong cách của Long tộc, họ có một niềm đam mê sưu tập và khoe khoang bảo vật.
Lúc này, trên điện chủ, Long Vương chí tôn của Long đình vô cùng giận dữ nhìn cô gái quỳ trên mặt đất.
Đại thần Long tộc và các thành viên Long thất ngồi hai bên, vẻ mặt tiếc hận, khó hiểu, hoặc cũng có thể gọi là cười trên nỗi đau người khác.
Bầu không khí trên điện chủ vô cùng nặng nề, ngột ngạt đến khiến người khác khó thở.
Nhưng trung tâm của chuyện này chính là cô gái mặc váy xanh, vô cùng lạnh lùng.
Long Vương nhìn cô gái đó, tức giận khi rèn sắt không thành thép nói: "Con chính là thế hệ trẻ có thiên phú tốt nhất của Long đình chúng ta, là người có huyết mạch thuần chính nhất, cũng là người có khả năng đạt đến cảnh Thiên tài nhất."
"Con… con lại vì cứu tộc Trân châu, vì những người tu sĩ kì lạ kia mà hiến tế huyết mạch của mình sao?"
"Đánh không lại không thể chạy sao? Đừng nói là tòa thành của tộc Trân châu, cho dù cả đế quốc Trân châu bị diệt thì cũng không đáng để hiến máu mình!"
"Ngu xuẩn! Ngu không ai bằng!"
Cơ thể Long Vương run nhẹ, càng nói càng tức, không nghĩ rằng đứa con gái mà ông ta coi trọng nhất lại có suy nghĩ như thế.
Cho dù trước mặt toàn bộ tầng lớp cao của Long đình, ông cũng không chịu nổi mà mắng.
Cô gái cúi đầu, giọng nói lạnh lùng đều đặn: "Đây là quyết định Bắc Liên cam tâm tình nguyện, toàn bộ hậu quả do một mình Bắc Liên gánh chịu."
"Một mình con gánh chịu? Thứ con gánh chịu chính là trách nhiệm gánh vác toàn bộ tương lai của Long đình, từ đó đến giờ ta luôn dành cho con những tài nguyên tu luyện tốt nhất, nhưng bây giờ con đã hủy cả tương lai rồi, con nói xem, con gánh vác thế nào?" Long Vương nhìn con gái cúi đầu không nói chuyện trước mặt, tức đến cánh tay cũng run bần bật.
"Từ giờ trở đi, tước đoạt tư cách đại diện đoạt ngao tiểu thiến, tất cả tài nguyên tu luyện của nó giao cho Ngao Không." Long Vương nói lần nữa.
"Tạ phụ vương ban ân."
Một chàng trai tóc đỏ đi đến bên cạnh Bắc Liên, tràn đầy cảm xúc quỳ trước mặt Long Vương.
Đám người cúi nhẹ đầu, không ai có dị nghị gì cả, quyết định như thế này không có gì kì lạ, nói theo lý nào đó, tiểu Long nữ đã từng là niềm hy vọng của Long đình, được mọi người chú ý kia đã hoàn toàn rơi xuống thần đàn.
Long tộc dùng huyết mạch thành đạo, khi huyết mạch pha tạp quá mức, e là tu vi cả đời này cũng không thể nào tăng được.
Nói cách khác, Bắc Liên đã trờ thành phế vật không thể nào tu luyện được nữa, dường như có thể đoán được vận mệnh sau này, hơn nửa khả năng chỉ là công cụ để gả đi mà thôi.
Long Vương nổi trận lôi đình tại điện chủ, Bắc Liên cũng đã nhận lệnh, thần sắc lạnh nhạt, không nhìn ra vui buồn.
Bắc Liên ra khỏi điện, đi vào hồ Phỉ Thúy, suy nghĩ rồi hái một nhánh cây.
"Thập nhất muội, huynh không ngờ muội lại làm chuyện ngốc như thế." Chàng trai tóc đỏ đi đến, khuôn mặt đầy tiếc hận và nuối tiếc.
Bắc Liên hạ người: "Cửu ca, muội không hề cho rằng chuyện này không đúng."
"À, ta cũng nói từ lâu rồi, tính cách của muội như thế này, cho dù có thiên phú cũng chắc chắn không thể đi xa được."
"Huynh nói không sai chứ, bây giờ muội đừng nói là thời kì Phản hư, cho dù là hậu kì Hoa thần cũng không đạt được?"
Chàng trai tóc đỏ lắc đầu, trên mặt bắt đầu xuất hiện thần sắc mỉa mai.
Ngay cả diễn kịch hắn cũng không muốn diễn, trước đây vì Bắc Liên che khuất ánh hào quang của hắn cho nên Long đình cho cô tất cả tài nguyên tu luyện, mà không có ai quan tâm đến hắn. Tại sao chứ, chỉ vì huyết mạch thiên phú của Bắc Liên sao?
Bây giờ thế nào? Bắc Liên vì cứu Trân châu gì đó, người tu sĩ gì đó mà cả huyết mạch cũng phế đi, thật sự là làm trò cười cho thiên hạ.
"Haha… muội muội thật là đáng yêu." Chàng trai tóc đỏ lười biếng nói chuyện với con người như thế, cười nhẹ một tiếng rồi bắt đầu rời đi.
Bắc Liên không nói gì mà chỉ bẻ một nhánh cây trên cây xuống, ngồi xổm bên hồ Phỉ thúy, quét qua hồ cá vàng.
Những chú cá vàng bị kích động lập tức tản đi.
Bất giác, đám cá vàng lại tụ tập thành một tụm.
Môi anh đào của cô khẽ hé, thổi lên mặt hồ hồ gợn sóng, lại hù đến mấy chú cá vàng chạy đi.
"Thập nhất tỷ, em vừa mới nhìn thấy Xích Ô cười đi ngang qua đây, tên khốn đó không nói gì chứ?"
"Phụ vương thật sự quá đáng, lai mắng tỷ trước mặt nhiều người như thế, ngay cả tài nguyên tu luyện cũng không cho nữa, có phải cha ruột không chứ?"
Một cô gá áo trắng khuôn mặt yêu kiều đi đến bên cạnh Bắc Liên, tức giận nói.
Bắc Liên lắc đầu: "Phụ vương làm như thế tỷ hiểu, cha hy vọng toàn bộ lên người tỷ, hy vọng Long đình có thể xuất hiện một Chân long hợp thể, nhờ vào đó trở thành thế lực đứng đầu đại lục Thái Sơ này."
Ngân Ngư bĩu môi, bất mãn nói: "Đúng vậy, vì ước mơ của biển cả và bách tộc sắp thành rồng rồi. Tìm người vợ như thế, sinh ra nhiều con gái như thế, đối với người thân chỉ là có ích và vô dụng, muội nghe Đại Tế Tư nói rồi, nói Long Vương còn có ý định gả tỷ chooHạ Trạch, nhờ vào đó mà kéo hắn vào, rốt cuộc chuyện này là sao chứ?"
Ngọc thủ của Bắc Liên khẽ run, nhánh cây rơi xuống mặt hồ, hù đến đám cá vàng chạy mất.
Ngân Ngư lo lắng nhìn Bắc Liên, không biết nói gì mới phải.
Hạ Trạch là đội trưởng đội thần vệ Long đình, đã yêu Bắc Liên từ lâu, lúc trước Bắc Liên là tiểu long nữ, thân phận tôn quý, hai năm trước từ chối sự theo đuổi của Hạ Trạch trước mặt mọi người, cũng không ai nói gì cả.
Nhưng bây giờ thân phận của Bắc Liên rơi xuống ngàn trượng, Long Vương lại quyết định ban hôn như thế, cho dù là Ngân Ngư cũng cảm thấy chạnh lòng.
Phải biết rằng Bắc Liên đã không có mẹ, không còn con đường tu luyện, bây giờ ngay cả hạnh phúc cuối cùng cũng bị đoạt mất…
Bắc Liên nhanh chóng xốc lại tinh thần, trong mắt có vẻ cô đơn hiếm thấy.
Cô nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, sao lúc nãy muội nói Xích Ô là tên khốn chứ, không phải trước đây quan hệ của muội và hắn rất tốt sao?"
Ngân Ngư nghe vậy im lặng, nghĩ về chuyện lựa chọn trầm mặc với Xích Ô.
Cô không nói là vì bảo vệ Xích Ô, Xích Ô không nói vì bảo vệ hình tượng bản thân.
Ngân Ngư nghĩ rồi vẫn quyết định nói với Bắc Liên: "Muội lén nói với tỷ chuyện này, không được truyền ra ngoài. Trong chiến trường Long đình thời xưa, Xích Ô vì sợ nguy hiểm mà bỏ muội bên trong Vạn quỷ, một mình chạy mất, nếu không phải vì một người tu sĩ cứu muội thì e là muội đã chết ở đó rồi."
"Có chuyện này sao? Người… người cứu muội là ai? Đây là ơn cứu mạng đó, muội để người đó đi như thế sao?" Băc Liên như cười như không nói.
Ngân Ngư nghĩ đến sự ác liệt của tu sĩ kia, buồn bực trong lòng.
"Ừm, hắn tên An Lâm, sẽ đến Long đình tìm muội, đến lúc đó tỷ có thể gặp hắn."
"Hắn… tên An Lâm?"
Bắc Liên khẽ giật mình, giọng nói lạnh lùng có tia rung động.
Trang 144# 1