Chương 291: Dạo một vòng Long Đình
Nhìn theo bóng Tiểu Long Nữ rời đi, bọn An Lâm xoay người đi về phía Long Đình.
Kỳ thật mục đích hắn đến Long Đình, là vì muốn giúp Tiểu Long Nữ tinh luyện và kích hoạt lại huyết mạch, còn về chuyện tới Long Đình để đọc sách, chỉ là nhân tiện mà thôi, nhưng bây giờ, hắn lại có thêm một nhiệm vụ truyền tin nữa.
An Lâm đi vào cửa chính Long Đình, nhìn thấy những căn nhà đẹp đẽ tới mức tận cùng, trong lòng vô cùng rung động.
Xa hoa, đúng là quá xa hoa!
Mỗi một đình đài lầu các cứ như là một tác phẩm nghệ thuật cao cấp nhất, những thiết kế sắc nét tới hoàn mỹ, trồng đầy các loại linh thực quý hiếm, cả đường đi đều lót bằng linh ngọc!
"Đúng là khoe của mà..." An Lâm đứng trước cửa, lắc đầu cảm thán.
Hắn muốn dọn sạch đá lót đường ở Long Đình này ghê, chuyện vác gạch làm giàu ở đây cũng không phải là giấc mơ hảo huyền nhỉ!
An Lâm lấy truyền âm phù ra, gọi cho một người: "Chào Ngân Ngư đạo hữu, tôi tới trước cửa nhà cô rồi đây."
"Á! Cậu chờ chút nhé, tôi tới ngay đây!" Giọng nói kích động của Ngân Ngư truyền ra từ truyền âm phù.
Không lâu sau, một cô gái mặc áo trắng dáng người xinh xẩu xuất hiện trước mặt An Lâm.
Cô ngồi trên lưng một con rùa biết bay bay tới, mặt còn mang theo ý cười, nhưng cũng có chút u buồn.
"Tôi đợi cậu lâu lắm rồi đấy, đi thôi nào, tôi dẫn cậu đi dạo một vòng Long Đình trước đã." Ngân Ngư ra hiệu cho An Lâm ngồi lên lưng rùa.
An Lâm chưa cưỡi loại sinh vật này bao giờ, lòng đầy hứng thú nhảy lên mai rùa ngay.
Nhảy lên rồi, hắn mới hơi lo lắng hỏi lại: "Con rùa này chở thêm tôi, Đại Bạch và Tiểu Sửu rồi nó còn bay nổi không?"
Lúc này, một giọng nói từ tốn vang lên: "Lão Quy này cả núi còn chở nổi, huống hồ chỉ là mấy thằng nhóc con như các người."
"Hì hì, còn nói được nữa à?" Hai mắt An Lâm sáng lên.
Lão Quy trợn trắng mắt, cực kì sinh động tỏ rõ sự khinh thường của mình.
An Lâm không nhiều lời nữa, theo Ngân Ngư dạo quanh Long Đình.
Long Đình rất lớn, cũng có rất nhiều địa điểm có thể tham quan.
Ngân Ngư nhận làm hướng dẫn viên, không ngừng kể cho hắn nghe những đặc điểm nổi bật của các địa điểm họ đi qua, như núi Trân Châu, rừng Thanh Long, hồ Phỉ Thuý, suối Tiên Nhưỡng, dải san hô trải dài, nơi nào cũng là chốn thiên đường, An Lâm xem mà mở rộng tầm mắt.
Trong lúc này, hắn còn gặp được Thất vương tử Ngạo Vân, đó là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ trí thức lịch sự.
Khi Ngạo Vân biết An Lâm là bạn của Ngân Ngư, không hỏi nhiều gì, chỉ ôn hoà hỏi thăm An Lâm mấy câu rồi bỏ đi ngay, cho người ta cảm giác rất thân thiện.
"Đừng thấy họ cười hì hì thân thiện với mọi người, thật ra ai nấy đều là ảnh đế cả đó." Ngân Ngư bĩu môi lạnh lùng nói.
An Lâm nghe vậy hoảng sợ: "Sao cô lại nói về anh trai mình như vậy?"
Vốn thì trước kia thái độ của Ngân Ngư không tệ vậy đâu, nhưng trải qua chuyện ở chiến trường Viễn Cổ và chuyện của chị Bắc Liên, cô xem như nhìn rõ bộ mặt thật và cái gọi là tình cảm của đám anh chị em trong nhà này rồi, nên không còn ôm mong chờ gì nữa hết.
"Tại cậu hết đó!" Ngân Ngư tức giận quát.
An Lâm nghe vậy sững sờ, không biết tại sao cô gái này lại nổi điên với mình nữa.
"Mà cũng tại phụ vương tôi, sinh nhiều vậy làm gì, không biết đang nuôi heo hay nuôi rồng nữa ấy?" Ngân Ngư tiếp tục oán hận.
An Lâm: "..."
"Thập Tam công chúa, cô nên nói năng cẩn thận thì hơn." Lão Quy bỗng nhiên mở miệng nói chen vào.
"Hừ!" Ngân Ngư không biết thế nào lại nhớ tới Bắc Liên, mắt ửng đỏ, không còn hứng thú đi dạo gì nữa.
An Lâm thấy thế vội nói: "Ngân Ngư đạo hữu, chi bằng chúng ta tìm chỗ nào đó đọc sách đã."
"Vậy cũng được." Ngân Ngư gật đầu đồng ý.
Không lâu sau, cô dẫn An Lâm tới toà nhà mình ở.
Thấy bốn phía không có ai, An Lâm mới nhỏ giọng nói: "Tôi nói cho cô biết một bí mật, cô không được nói với ai đấy nhé!"
Ngân Ngư vừa ôm một cuốn sách ra, nghe vậy hai mắt mở thật to nhìn chằm chằm An Lâm, không hiểu tại sao An Lâm lại bảo có bí mật muốn nói với mình.
Qua một lúc, cô mới lúng ta lúng túng gật đầu.
"Người Bắc Liên đạo hữu cứu ở thành Ba Lan là tôi."
"Huyết mạch của cô ấy đã được tôi giúp đỡ tinh luyện và kích hoạt lại, nhưng cô ấy quyết định đi tới đại lục du lịch vài năm, mong cô đừng kể chuyện huyết mạch của cô ấy đã khôi phục cho ai nghe hết."
Ngân Ngư nghe vậy ngẩn ra, nhìn chằm chằm An Lâm, mất một lúc mới hiểu hết được những lời hắn nói.
An Lâm chính là gã tu sĩ thần bí ngày nào cô cũng phải mắng chửi mấy chục lần mới hả dạ?
Huyết mạch của chị Bắc Liên đã được tinh luyện và kích hoạt lại? Là do An Lâm giúp đỡ?
Sau khi khôi phục huyết mạch, chị Bắc Liên chọn đi tới đại lục du lịch?
Lượng tin tức có hơi lớn, cô cần thời gian để tiêu hoá.
Ngân Ngư lấy truyền âm phù ra, muốn gọi thử cho chị Bắc Liên của mình.
Nhưng chị Bắc Liên lại không nghe, mà chỉ để lại một tin nhắn: "An Lâm nói không sai, tạm thời chị sẽ không về Long Đình đâu, Ngân Ngư, em phải tự bảo trọng nhé."
Rất hiển nhiên, Bắc Liên biết Ngân Ngư sẽ gọi truyền âm phù cho mình, nên đã ghi âm sẵn một tin nhắn trả lời.
"Cậu nói xem chuyện này... sao lại trùng hợp như thế nhỉ?" Chất giọng ngân vang dễ nghe của Ngân Ngư vang lên.
Mặt cô vẫn còn hiện rõ vẻ khiếp sợ, mắt trừng thật to nhìn chằm chằm An Lâm.
An Lâm nhún vai: "Mấy thứ như duyên phận ai nói rõ được chứ, dù gì tin tức tôi đã chuyển tới rồi đó. Chị cô không sao đâu, cô cứ yên tâm đi."
Ngân Ngư gật đầu, cuối cùng mặt cũng hiện lên nụ cười sáng lạn.
"Lại đây đi, quyển sách này là học thuyết lý luận về lượng tử của Đại tế ti trong tộc tôi đấy. Cậu xem thử đi, có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi." Cô lấy một quyển sách cất trong ngực áo ra cho An Lâm.
An Lâm không khách khí, cầm sách lên, tìm một cái ghế ngồi xuống bắt đầu nghiên cứu.
Ngôn ngữ trong sách vẫn dùng ngôn ngữ của đại lục Thái Sơ, nên hắn vẫn có thể đọc được.
Kiến thức cơ bản về môn vật lý của hắn chỉ ở mức tầm trung, nhưng ít nhất vẫn có thể đọc hiểu quyển sách này, vì lý luận lượng tử trong sách và ở địa cầu có một phần nào đó khá giống nhau, vả lại những nội dung về trạng thái khuôn lượng từ được ghi lại chi tiết từ đơn giản tới phức tạp, thậm chỉ có vài nội dung còn đề cập tới tham số và thời gian, không gian, nguyên khí, quy tắc nhân quả các kiểu.
Nhưng nội dung trong cả quyển sách này, vẫn chưa hình thành một hệ thống lý luận đầy đủ cụ thể, đa phần đều chỉ là tự hỏi và phỏng đoán về một hiện tượng nào đó, bao quát cả những thực nghiệm kinh điển.
Có một nghiên cứu tương đối thú vị, đó là do một nhà khoa học nào đó trong long tộc đã làm, ông đã dùng một loại pháp bảo không gian nhốt một con ác quỷ trên chiến trường Viễn Cổ ra ngoài, để nó thử tồn tại trong không gian ngoài chiến trường, kết quả ông ta phát hiện trạng thái lượng tử của ác quỷ trở nên không ổn định, không lâu sau đó con ác quỷ đã chết, cả thân thể cũng tiêu tan sạch sẽ.
Mà loại sức mạnh khiến ác quỷ biến mất này, các nhân viên nghiên cứu ở Long tộc đoán, nó tới từ một nhân tố gọi là "sự thay đổi của cảm xúc".
Họ đoán ác quỷ cũng có tình cảm, ác quỷ là một thể kết hợp của các suy nghĩ tiêu cực và oán niệm trên tinh thần, nó có liên quan tới những sinh mệnh đã chết trên chiến trường, những sinh mệnh ấy lưu luyến nơi mình chết đi và sinh ra, một khi rời khỏi nơi đó, cảm xúc của chúng sẽ trở nên không ổn định, do đó ảnh hưởng tới trạng thái lượng tử của chúng, cuối cùng tạo thành hậu quả là chúng dần tan rã.
An Lâm khá đồng ý với cách nghĩ này, vả lại nó làm hắn nghĩ tới tà ma, cảm thấy hai chủng loại này có vài điểm chung.
Hắn đọc sách rất nhanh, chủ yếu là cảnh giới càng cao, đầu óc cũng càng linh hoạt nhanh nhạy hơn, trí nhớ và sự hấp thu cũng được tăng cao theo, ngoài ra còn có thể dùng thêm mấy tiên pháp giúp tập trung tinh thần, giữ lại những kiến thức đã đọc lại trong đầu mình.
Một quyển sách này, hắn chỉ tốn hơn nửa ngày là đã xem xong.
"Hiaz... Chuyện này không mệt xíu nào." An Lâm khép sách lại, mỉm cười nói.
Ngân Ngư ngồi trên một cái ghế khác, hai tay chống má, cười hì hì nói: "Cậu còn muốn đọc sách gì nữa? Chỗ tôi còn có sách nghiên cứu về dung hợp tinh chế huyết mạch, nghiên cứu về chủng tộc sinh mệnh, nghiên cứu phân tích nhân quả, nghiên cứu vận dụng không gian..."
An Lâm nghe Ngân Ngư kể ra một loạt tên bộ môn, đầu muốn nứt ra luôn rồi: "Thôi đừng! Tôi chỉ có hứng thú với quỷ quái thôi, nên mới muốn tìm mấy quyển sách xem thử. Tôi vất vả lắm mới tu tiên để thoát khỏi mấy bộ môn vừa nghe tên đã đâu đầu trong trường học đấy!"
Hắn ngẫm nghĩ chút, lại cảm thán nói: "Cơ mà thật không ngờ, Long Đình các cô lại nghiên cứu nhiều thứ tới vậy!"
Ngân Ngư cười khanh khách nhìn hắn, rồi mới mở miệng nói: "Mấy thứ này toàn là những tri thức dễ hiểu thôi đó, những nghiên cứu thực nghiệm và lý luận sâu xa hơn, bị cất ở chỗ của Đại tế ti chủ quản viện nghiên cứu, gần đây hình như bên đó tính sản xuất số lượng lớn chiến sĩ gen mang theo sức mạnh huyết mạch thì phải."
"Cao cấp vậy cơ à, còn có cả chiến sĩ gen nữa?" Hai mắt An Lâm sáng rỡ.
Ngân Ngư lắc lắc bàn tay trắng nõn của mình, nói: "Toàn là mấy thứ đồ mà nền văn minh Tử Tinh không thèm ngó tới thôi, giờ chúng tôi chỉ lấy về mô phỏng lại thử, Long Đình ấy à… bị đánh cho sợ rồi, nên chơi trò học tập kỹ thuật của người để đánh lại người..."
"Phù... Sao cô nói được cả danh ngôn của Oa Giới vậy."
"Tôi thich đọc sách, hồi trước trong long tộc có một vị tiền bối từng đến đại học Liên Hiệp Tu Tiên đi học, cũng từng đi tới Oa Giới, người đó cầm về rất nhiều sách, số sách đó tôi đều đọc hết rồi..."
"Giỏi quá!"
An Lâm cảm thấy tính cách của Ngân Ngư không tệ chút nào, cô không chỉ xử sự chân thành hiền hoà, mà còn đối xử với người chung quanh vừa tự nhiên vừa thoải mái, hắn rất vui vì có thể làm quen với một người bạn mới như cô.
Chỉ còn mấy ngày nữa là bắt đầu khai giảng năm học mới, nên dùng xong cơm chiều, hắn quyết định rời khỏi Long Đình.
Ngân Ngư mỉm cười tạm biệt An Lâm.
"An Lâm, có rảnh tôi sẽ tới Thiên Đình tìm cậu chơi."
"Được rồi, có gì thì cứ liên lạc bằng truyền âm phù với nhau nhé!"
Cuộc gặp gỡ của cả hai cứ thể yên lặng chấm dứt, không ai gây chuyện, cũng không xảy ra chuyện gì khác lạ.
Về phần chuyện sau khi Long Đình biết được Bắc Liên đã bỏ trốn, Long Vương nổi trận lôi đình, đâu có can hệ gì với hắn…
Trang 147# 1