Chương 293: Năm học mới, cảnh tượng mới
Tạm chia tay với Hiên Viên Thành, An Lâm buồn bực tiếp tục đi về phía nhà của mình.
Bây giờ nói gì thì nói hắn cũng là danh nhân nổi tiếng nhất trong trường, thường xuyên có sinh viên bước lại chào hỏi hắn, cảm giác này không tệ chút nào, đặc biệt là khi hắn cưỡi Đại Bạch, chào hỏi các sinh viên khác, cứ có cảm giác như mình đã thành lãnh đạo, hôm nay tới trường học để thị sát công việc vậy đó.
An Lâm cưỡi chó đi dọc theo đường trường, gặp phải Tô Thiển Vân đang ra ngoài đi dạo tản bộ.
"Ồ chào bạn học Tô Thiển Vân, ngày nghỉ của cô thế nào?"
"Vẫn như cũ thôi, tới chơi với chị Hằng Nga, rồi chạy về Hoàng Cung tu dưỡng một thời gian, cứ vậy đã hết kì nghỉ rồi."
"Ồ, vậy cũng không tệ chút nào, nói cho cô biết nhé, bây giờ tôi đã thăng cấp tới Dục Linh hậu kì rồi."
"Trời ạ! Bạn học An Lâm thật là lợi hại!!"
"Hì hì, cũng bình thường, cũng bình thường thôi, quá khen quá khen..."
Lại khoe khoang khoác lác một hồi, tâm tình cực kì vui vẻ, hắn tiếp tục đi về trước, nhìn thấy cô gái xinh đẹp tóc ngắn mặc bộ váy hồng nhạt, ngồi trên hàng ghế ngọc thạch.
"Nè, Liễu Thiên Huyễn học tỷ, kì nghỉ này của chị thế nào?"
"Chán muốn chết, không ai chơi game với tôi hết đó á á á á!"
"Cô nên tới Oa Giới nghỉ phép cho đỡ chán."
"Thôi đi, đừng nói nữa, tôi không xin đi được! Tôi bị trường mình xếp vào sổ đen rồi không cho tôi hạ phàm làm nhiệm vụ nữa, chỉ bởi vì lần trước lúc hạ phàm, tôi dẫn một đội ngũ tham gia trận đấu game online, làm trễ việc lớn, bị cơ quan nhà nước dưới nhân gian báo cáo lên tới Thiên Đình luôn."
"..., Đáng đời chị lắm. Đúng rồi, chị dừng ở nửa cấp bậc bước nửa bước vào kì Hoá Thần lâu vậy rồi, còn chưa đột phá tới kì Hoá Thần à?"
"Còn thiếu chút nữa thôi."
"Chậm vậy à, nói cho cô biết nhé, bây giờ tôi đã thăng cấp tới Dục Linh hậu kì rồi đó!"
"Hửm, có chuyện gì không?"
"Mẹ tôi ơi, chị không thấy ngạc nhiên gì à?"
"Tôi nên ngạc nhiên à? Dù gì cậu chơi Vương Giả Vinh Diệu cũng đâu có đánh thắng được tôi."
"..."
An Lâm vỗ mông Đại Bạch, cả hai tiếp tục đi về trước, nhìn thấy đằng trước có một bóng người xinh đẹp mặt bộ váy màu xanh.
"Hello, Tiểu Lan, kì nghỉ này có gì vui không?"
"Tiểu An Tử, tôi còn chưa tính sổ với cậu nhé, có ai làm chủ nhân như cậu không hở, quăng Tiểu Hồng cho tôi nuôi mấy hôm là thế nào? Cậu có biết lúc tôi về Chu Tước Tông, đang tính ngủ, bỗng nhiên có tiếng hát từ trước ngực tôi truyền tới, còn hát bài cối xay gió nữa chứ, đó là cảm giác thế nào cậu có biết không hả?"
"Ôi, thành thật xin lỗi cô nhé, tôi quên cô nhóc đó mất, mà giờ Tiểu Hồng đang ở chỗ cô luôn à?"
"Hừ, trong chậu hoa đặt ở nhà tôi kìa, cả chuông báo sáng cũng khỏi cần đặt luôn, nghe cô nhóc đó hát cối xay gió là đủ rồi."
"Khụ... Đừng giận nhé, truyền thừa Thần m cô tiêu hoá tới đâu rồi?"
"Cơ bản không còn vấn đề gì hết, sau khi bị tôi hấp thu xong Huyền Lôi Long châu, sức mạnh của nó đã chuyển từ áp chế sang dung hợp với huyết mạch Long Hoàng có sẵn trong người tôi, những truyền thừa khác tôi đã phần nào thông hiểu hết, sắp bước vào giai đoạn lĩnh ngộ lĩnh vực của riêng mình rồi."
"Oa! Tốc độ tu luyện của cô đúng là quá thần kì rồi đó!"
"Cũng nhờ cậu hết đó, lần sau nếu còn muốn đi tìm kho báu, đừng quên gọi tôi đi theo nhé."
"Để nói sau đi… Tiểu Lan, thật ra tôi muốn nói cho cô biết một tin vui, đó chính là tôi đã thăng cấp lên Dục Linh hậu kì rồi! "
"Hở…. Lần này cậu lại ăn thứ kì lạ gì, hay là bị chuyện lạ đời nào đó đả kích nên mới đột phá thành công vậy?"
"..., Tiểu Lan, trong mắt cô, tôi là người như vậy à?"
"Thì là vậy thật mà."
"..."
An Lâm bỗng nhiên cảm thấy thật u buồn, tại sao cấp bậc của hắn đột nhiên tăng vọt như vậy, mà muốn chạy đi khoe khoang cái cũng khó khăn tới thế này?
Tình huống phát triển bình thường không phải là ai nấy đều phải hít sâu một hơi, sau đó lần lượt khen ngợi hắn thiên tư trác tuyệt, có thể làm ra chuyện đáng ngạc nhiên như vậy, sau đó tỏ ra vô cùng sùng bái hắn à?
Nhưng trong số nhiều người như vậy, hình như chỉ có mỗi mình phản ứng của bạn học Tô Thiển Vân là giống người bình thường, rốt cục là tại vì sao vậy nhỉ?
An Lâm nghiêm túc suy nghĩ, muốn tìm thử xem vấn đề nằm ở đâu.
Dù sao cuộc sống mà không có khoe khoang khoác lác, tu tiên sẽ trở nên chán chường vô vị.
Lúc này, một người thanh niên vóc người mạnh khoẻ đang đâm đầu đi tới:
"Chào cậu, Lạc Tử Bình, kì nghỉ này của cậu thế nào?"
"Ha ha, anh An, tôi đang muốn báo cho cậu một tin tốt này, ta đột phá đến kì Dục Linh rồi!"
"Chúc mừng cậu nhé! Đây là chuyện vui lớn đấy, cậu thành bạn học thứ sáu thăng cấp tới kì Dục Linh trong lớp chúng ta nhỉ."
"Không chỉ vậy thôi đâu, nghe nói hai người Tôn Thắng Liên và Miêu Điềm cũng đã thăng cấp tới kì Dục Linh, tất cả đều nhờ vào huyết mạch truyền thừa của Tử Tinh hết, không thì bọn tôi cũng không đột phá thành công nhanh vậy đâu."
"Chậc chậc, đây là chuyện vui lớn à nha, tiểu đội ngày xưa của tôi đúng là vô địch mà. Thật ra làm đội trưởng của các cô cậu, tôi cũng không vừa đâu, bây giờ tôi đã thăng cấp tới Dục Linh hậu kì rồi đó!"
"Ha ha, anh An đương nhiên là lợi hại nhất, giờ mà anh có bảo anh đã tới kì Hoá Thần, tôi cũng không thấy lạ đâu!"
"Cậu không thể hiếu kì chút, hoảng sợ chút xíu được à..."
"Hở? Sao lại phải hoảng sợ chứ?"
Tạm chia tay Lạc Tử Bình, An Lâm càng u buồn, ông đây là người đàn ông chỉ dùng một tháng để đột phá từ Dục Linh sơ kì đến Dục Linh hậu kì đó, mấy người không thể có phản ứng gì khác biệt được à?
"Đại Bạch, cậu nói xem tôi chỉ muốn dùng cấp bậc của mình khoe khoang tí thôi mà, sao lại khó tới vậy chứ?"
"Ha hả, anh An, mấy câu khoác lác chỉ có tác dụng hồi còn ở nhân gian thôi, bây giờ á, đừng có mà mơ tưởng hão huyền, gâu!"
An Lâm đỡ trán thở dài, cảm thấy vậy cũng rất có lý.
Thôi, một năm học mới đã bắt đầu rồi, hắn không nên nghĩ linh tinh quá nhiều làm gì.
Cố gắng tu luyện, mỗi ngày đều xông về trước!
An Lâm vực dậy tinh thần, cùng với Tiểu Sửu và Đại Bạch, long trọng đón Tiểu Hồng trở về đội của mình, còn lần lượt chạy tới xin lỗi cô nhóc.
Với việc chủ nhân và các đàn em bỏ quên mình lại đây, Tiểu Hồng không tỏ ra bất kì cảm xúc phản cảm nào, ngược lại cô nhóc còn cực kì tự hạo, quang hợp ở đâu chẳng thế, nên đi theo ai cũng được cả.
Ở bên cạnh Hứa Tiểu Lan mỗi ngày cũng phải quang hợp, ở bên cạnh An Lâm cũng quang hợp mỗi ngày thôi.
Có gì khác nhau không?
Không có gì khác nhau!
"Tiểu Hồng, nhóc biết không, tôi đã thăng cấp tới Dục Linh hậu kì rồi đó!"
"Oa oa, chủ nhân thật là lợi hại, vậy anh có biết hát bài những vì sao nhỏ không?"
"Hà?"
"Không biết à, vậy để tôi dạy cho anh nhé."
Giọng hát yểu điệu bắt đầu vang lên: "Ánh sao nhỏ lấp lánh chợt loé lên giữa bầu trời đêm, cả một bầu trời đêm đều là những ngôi sao nhỏ, treo trên trời toả ánh sáng khắp muôn nơi, như muôn vàn đôi mắt nhỏ..."
An Lâm rơi lệ đầy mặt, bên cạnh hắn đã không còn ai có tư duy bình thường à? Hắn chỉ muốn khoác lác khoe khoang thôi, sao mà khó tới vậy chứ?
Các học đệ học muội đáng yêu ngây thơ, cũng một lần nữa quay về trường.
Không lâu sau, họ cũng nghe nói tới nhân vật truyền thuyết trong trường, học trưởng An Lâm!
Đó là người dũng mãnh tuyệt thế có thể dùng một tay xé đôi Chân Vương, dùng một ngón tay xé trời, đó thần thoại trong trường họ, là kiêu ngạo của tất cả sinh viên trong trường, dù có chuyện khoa trương hơn nữa xảy ra trên người hắn, cũng sẽ không ai ngạc nhiên cả!
Các học đệ học muội vừa nghe tới sự tích này, ai nấy đều hoảng sợ cả.
"Oa, An Lâm học trưởng đúng là quá lợi hại luôn, thật muốn gặp anh ấy một lần ghê!"
"Nghe nói dạo gần đây anh ấy chỉ tốn một kì nghỉ, đã từ Dục Linh sơ kì đột phá đến Dục Linh hậu kì rồi ấy."
"Đây không phải là chuyện rất bình thường à, người ta hồi còn mới ở cấp Đạo Chi Thể đã có thể đè đánh Chân Vương kì Phản Hư đỉnh cấp, thì chuyện qua một kì nghĩ đã đột phá được hai cấp bậc nhỏ có gì đáng ngạc nhiên đâu chứ."
"Ừm, nói vậy cũng có lý lắm, là tớ làm to chuyện lên rồi."
Cứ như vậy, các học đệ học muội vừa nhập học, đều bị những sự tích sáng rỡ của An Lâm oanh tạc một phen, tự động sinh ra kháng thể cực kì mạnh mẽ.
Con đường khoe khoang khoác lác ra vẻ ta đây của An Lâm, càng trở nên mờ mịt hơn bao giờ hết.
Cuộc sống đại học năm ba của hắn, đã bắt đầu trong bầu không khí im lặng an bình như thế đấy.
Trang 148# 1