Chương 301: Thiên lôi cuồn cuộn
Trên sân thượng của một tòa nhà cao ốc.
"Thuật Đại Giáng Lôi!"
Hứa Tiểu Lan khẽ quát một tiếng.
Bên trong mây đen, ánh chớp vẽ nên từng vết vết từng vết dài rực rỡ giữa không trung.
Điền Linh Linh đứng bên cạnh sợ đến mức mặt trắng bệch: "Cái này... có hơi quá mức rồi đó, thật sự phải làm như vậy hả?"
"Hết cách rồi, nhiều người như vậy, thời gian lại gấp gáp, chỉ có thể dùng cách này để Tô Thiển Vân chủ động tìm tới, hi vọng cô ấy có thể nhận ra thiên lôi kỳ quái này." An Lâm thở dài một hơi, nói một cách bất đắc dĩ.
"Tôi cũng tới trợ giúp một chút, gâu!" Đại Bạch vung hai chân lên một cách phấn khởi.
Trong thoáng chốc, trời đất chìm trong sự gào thét của trận cuồng phong.
Trận cuồng phong đột nhiên tới bao phủ cả trời đất, dọa cho những du khách trên mặt đất hét ầm lên.
"Chạy mau! Sét đánh, gió thổi rồi, sắp mưa rồi!"
"Thời tiết này sao nói thay đổi là thay đổi vậy, bắt nạt người ta quá rồi đấy!"
"Ai ya, mau tìm chỗ trú thôi..."
Đám người trên mặt đất sợ hãi chạy tan tác, nhưng cũng có người can đảm giơ điện thoại lên chụp bầu trời.
Ầm ầm ầm...
Ánh chớp giữa bầu trời vẫn đang hiện ra, vô cùng dày đặc, giống như thần kiếm đâm thủng mây đen khiến người ta kinh ngạc không ngớt.
"Woa, cảnh tượng này thật tráng lệ, có vị đạo hữu nào sắp độ kiếp sao?"
"Nhất định là một người có năng lực siêu phàm nào đó muốn lên trời rồi!"
Có người chụp hình, có người quay video, đều hết lời cảm thán.
Trên đỉnh của một tòa cao ốc nào đó.
"Phù phù... Tôi không xong rồi, thật sự là không còn sức lực nữa." Cái trán trắng nõn của Hứa Tiểu Lan đã lấm tấm mồ hôi, sử dụng Lôi Thuật liên tục khiến cho cô sức cùng lực kiệt.
"Kiên trì một chút nữa, chúng ta làm một phát cực lớn nhé!"
Ngón tay An Lâm lóe lên ánh sáng của sấm chớp, một sự chấn động kỳ diệu lan khắp bầu trời.
Hứa Tiểu Lan gật đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kiên quyết.
Sức mạnh Chân Long của cơ thể cô bùng phát ầm ầm, xông thẳng tới chân trời
Thiên Long Lôi Phá!
Tăng Lôi Thuật!
Một đường chớp cực kỳ lớn bỗng nhiên xuất hiện trên bầu trời, cắt tầng mây đen kịt trên bầu trời thành hai nửa, chiếu sáng cả đất trời.
Còn đám người đang nhìn sấm sét trên bầu trời, chỉ cảm thấy chói mù cả mắt.
Ngay sau đó, "Ầm ầm!" Tiếng nổ vang trời như tiếng rít gào của Cửu Thiên Chân Long vang lên, âm thanh vang to tới tận mười dặm hơn!
Những tấm kính ở gần thậm chí còn bị âm thanh này chấn động đến mức vỡ vụn.
Còn đám người đang nhìn sấm sét trên bầu trời, chỉ cảm thấy lỗ tai đã bị điếc.
"A!" Có người sợ đến mức hét ầm lên.
Có người sợ đến mức cạch một tiếng làm rớt cả điện thoại đang quay xuống đất.
"Mẹ kiếp! Cái này là sấm sét kiểu gì vậy?"
"Mẹ ơi, đáng sợ quá!!"
"Lớn tới chừng này rồi mà tôi cũng chưa từng gặp kiểu chớp nào đáng sợ như vậy."
"Chuyện kỳ dị, đây chắc chắn là một chuyện kỳ dị!"
Không thể không nói, đám người xung quanh khu thương mại đều bị tia chớp đáng sợ này làm hoảng sợ, đường dành cho người đi bộ vốn vẫn còn vài người gan lớn, bây giờ lại nhao nhao trốn sạch vào trong các cửa hàng lân cận, sợ bị sấm sét đánh trúng.
Nhưng mà điều khiến cho họ cảm thấy kỳ quái là, sau khi tia chớp đáng sợ kia xuất hiện, sấm sét trên bầu trời dường như cũng tan biến theo.
Lúc này trên đỉnh của một tòa nhà cao ốc nào đó, Điền Linh Linh nhìn người đi đường đang chạy tán loạn, thì lẩm bẩm mở miệng nói: "Không xong rồi, không xong rồi, sao mấy người lại làm như vậy... lần này làm hơi quá rồi đó..."
Hứa Tiểu Lan và An Lâm thở hồng hộc, lưng tựa lưng ngồi trên mặt đất, rõ ràng đã quá mệt.
Đại Bạch vẫn đang làm mưa làm gió, ra sức dấy lên trận cuồng phong.
"Bất luận có thành hay không, tôi cũng đã tận lực rồi." An Lâm lau mồ hôi trên trán.
"Hi vọng Tô Thiển Vân có thể nhìn thấy được, nếu như không được... chúng ta lại tiếp tục!" Hứa Tiểu Lan trên mặt mang vẻ kiên quyết.
Điền Linh Linh nghe vậy hai mắt tối sầm lại, đã làm đến mức như vậy rồi mà vẫn muốn tiếp tục sao?
Lúc này, một tiếng gọi êm dịu từ phía xa truyền đến.
"Bạn học An Lâm, bạn học Hứa Tiểu Lan! Cuối cùng tôi cũng tìm được hai người rồi!"
Trên người Tô Thiển Vân đang mặc bộ quần áo màu lam đạp trên bánh xe Nguyệt Quang bay tới, mặt hiện rõ vẻ kích động và xấu hổ.
Xung quanh cơ thể cô bao phủ bởi trận pháp ẩn hình, có thể giấu được sự dò xét của loài người và thiết bị, thế nhưng những người có tu vi thâm sâu như An Lâm và Hứa Tiểu Lan thì lại có thể thấy rõ.
Hứa Tiểu Lan thấy cảnh này, kích động đến mức lập tức đứng lên, ôm lấy Tô Thiển Vân vừa chạy như bay tới.
"Hứa Tiểu Lan, xin lỗi, đều tại tôi tự ý rời khỏi chỗ cũ, để cô phải lo lắng rồi."
"Chuyện này làm sao có thể trách cô chứ, đều là lỗi của tôi, là tôi sơ ý mới đúng!"
Hứa Tiểu Lan và Tô Thiển Vân ôm chặt lấy nhau, giống như chị em sau nhiều năm xa cách.
An Lâm cũng rất muốn đến ôm một cái, thế nhưng hình như không thể chen vào, đành phải hậm hực đứng ở bên cạnh.
Sau khi Đại Bạch nhìn thấy Tô Thiển Vân thì ngừng làm phép.
Điền Linh Linh cũng thở phào nhẹ nhõm, để tránh sấm sét cuồng phong ngày càng mạnh thêm, cô khuyên: "Nếu người đã tìm được rồi thì hãy để mây đen trên bầu trời tản đi đi."
"Tản mây đen đi? Cô bị ngốc à?" An Lâm mang vẻ mặt khinh bỉ nhìn Điền Linh Linh.
Cái miệng nhỏ của Điền Linh Linh khẽ nhếch lên: "Hở?"
"Lúc trước là sét đánh, tiếp theo là gió thổi, bây giờ mây đen chợt tản đi, cô đoán xem người khác sẽ nghĩ thế nào, chuyện này hoàn toàn không khoa học!" An Lâm mở miệng nói một cách chững chạc.
"Vì vậy ý của cậu là..." Điền Linh Linh trợn trừng mắt, trong lòng bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ.
"Đương nhiên là để trời mưa rồi!" An Lâm nghiêm túc mở miệng nói.
Hứa Tiểu Lan và Tô Thiển Vân vô cùng tán thành quan điểm của An Lâm rồi nhìn hắn bằng ánh mắt khen ngợi.
Cứ như vậy, ba người lợi dụng mây đen trên bầu trời rồi làm thuật Đại Giáng Vũ.
"Ào ào ào..."
Mưa lớn rồi...
Điền Linh Linh trong lòng cảm thấy có chút khó nói, tuân theo khoa học?
Nghe dường như rất có lý, thế nhưng cô cứ thấy có chỗ nào đó không đúng.
"Ầm!"
Một cô gái tóc dài dáng người thon thả, trên người mặc trang phục đen, một cước đạp tung cánh cửa chính của tầng thượng, dẫn theo mấy người tu sĩ xông tới trước mặt đám người An Lâm.
"Tôi là đội trưởng tổ số hai, thuộc lực lượng tác chiến đặc biệt của quốc gia Hoàng San San, mấy người đang làm chuyện gì ở đây... ế?" Cô gái tóc dài vừa nói được một nửa, bỗng dưng họng nghẹn lại, nhìn những người phía trước với vẻ mặt không thể tin được.
Đám người An Lâm cũng rất ngạc nhiên, nhìn cô gái quen thuộc trước mặt.
"Hêy... thật là trùng hợp..." An Lâm chào hỏi có chút lúng túng.
"Sao mấy người lại gây chuyện nữa vậy!?" Hoàng San San trợn trừng mắt, kích động đến mức muốn đánh người.
Điền Linh Linh chớp chớp hai mắt: "Chị San San, sao chị nói ‘lại gây chuyện’ vậy?"
"Lần trước họ ở Dung Thành, đã làm phép thiêu cả bầu trời một lần rồi." Hoàng San San tức giận nói.
"Mẹ kiếp! Thảo nào họ thuần thục như vậy, thảo nào họ làm chuyện này mà không hề có cảm giác có tội, hóa ra là có tiền án tiền sự rồi!" Điền Linh Linh cũng rất kinh ngạc.
Hứa Tiểu Lan: "..."
An Lâm xấu hổ gãi gãi đầu: "Chuyện này... có tình huống đặc biệt cần phải xử lý mà, nghe tôi giải thích đi..."
Mưa ngớt dần, mây đen tản đi, ánh mặt trời rực rỡ lại lần nữa rải khắp mặt đất.
Sau khi trải qua một hồi sấm vang chớp giật, rồi một trận mưa to gió lớn, người đi mới dần bước ra phố.
Họ vẫn đang bàn luận về trận mưa dông đáng sợ này, có người gửi vào nhóm bạn bè, có người đăng Weibo.
Đối với họ mà nói, đây cũng không phải chuyện lớn gì cả, gửi vào nhóm bạn bè hay đăng lên Weibo chỉ là một cách thức thể hiện tâm trạng và ý muốn phô trương gì đó.
Còn một số người bị dọa phát khiếp, nhiều lắm thì than phiền vài câu, chẳng mấy chốc sẽ tự quên đi.
Thế giới này chưa bao giờ thiếu những chuyện ly kỳ, chuyện này căn bản chẳng đáng gì cả, bất kỳ hình ảnh lạ lùng nào, nếu thật sự muốn nghiên cứu thì cũng có thể dùng khoa học để giải thích.
Nếu thật sự không thể giải thích được thì nói thành video tuyên truyền game cũng được.
Hứa Tiểu Lan, Tô Thiển Vân, An Lâm, ngay cả con chó kia cũng thật lòng nói tiếng xin lỗi và đồng ý lấy linh thạch ra để bồi thường.
Hoàng San San sau khi nghe xong An Lâm giải thích, khẽ thở dài một hơi, không lấy linh thạch. Thấy chuyện lần này ảnh hưởng không lớn lắm, nên chỉ là nhắc nhở ngoài miệng với mọi người và không truy cứu thêm nữa.
An Lâm lấy một viên linh đan màu xanh lục trong nhẫn không gian ra, đưa cho Hoàng San San.
"Cậu làm gì thế, tôi không lấy hối lộ!" Hoàng San San liếc mắt nhìn An Lâm.
"Ai ya, lâu ngày mới gặp, chỉ là muốn tặng người bạn cũ quà gặp lại thôi, chị nói xem có phải không. Đây là linh đan Thanh Thần Trú Nhan, có công dụng khiến da dẻ luôn tươi sáng và trẻ đẹp mãi mãi" An Lâm cố gắng đưa cho Hoàng San San viên linh đan.
Tay Hoàng San San từ chối, nhưng trong lòng lại vô cùng muốn nhận lấy, cuối cùng chối từ một chút rồi nhận viên linh đan nọ.
"Hừ, hạ phàm cũng không thèm tới chào hỏi tôi, gây chuyện xong lại bảo tôi thu dọn hậu quả, cậu còn dám nói chúng ta là bạn bè cũ cơ đấy." Hoàng San San bĩu môi oán trách nhưng vẻ mặt đã dịu đi rất nhiều.
"Tôi đi đây, có việc gì thì cứ gọi điện thoại nhé!"
Hoàng San San vẫy tay, lắc vòng eo thon của mình bỏ đi.
"San San đi thong thả nhé." An Lâm nhiệt tình vẫy tay từ biệt.
Tính cách của Hoàng San San này là càng ngày càng "bốc lửa", dáng người cũng vậy.
Chính vì thế Đại Bạch tỏ ra rất phấn khích.
"Anh An, anh An, cô ấy cũng là người quen của anh à, giới thiệu đi chứ! Gâu!"
"Được thôi... đi mua cho cậu một cái điện thoại trước đã, cô ấy không có bùa truyền âm."
Sau khi An Lâm nói với Đại Bạch, lại chỉ về phía Tô Thiển Vân, nghiêm túc nói:
"Cô cũng vậy!"
Mặt Tô Thiển Vân hiện rõ vẻ áy náy, cô gật đầu, đôi mắt như mộng ảo có bị phủ một lớp nước mỏng khiến người ta cảm thấy thương yêu không thôi.
An Lâm lại bị dung nhan kiều diễm này làm cho ngây ngất, hít vào một ngụm khí lạnh.
"Cô cũng phải thêm tôi vào bùa truyền âm của mình!"
Trang 152# 1