Chương 310: Nói chuyện đêm khuya
Ngay lúc An Lâm đang hưởng thụ cảm giác bị đóng băng, một chàng trai áo trắng nhẹ nhàng từ trên trời giáng xuống, đứng bên cạnh An Lâm.
"Bạn học An Lâm, cậu vẫn ổn chứ?" Chàng trai đặt tay lên trên khối băng, khẽ nhíu mày.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm này, nghe giọng nói đầy sự quan tâm thân thiết, An Lâm cảm thấy giống như được gió xuân ấm áp thổi qua.
Người đến chính là lớp trưởng Hiên Viên Thành, cậu ấy vẫn luôn dịu dàng như vậy.
Hiên Viên Thành nghĩ một lát, bắt đầu rút trường kiếm ra khỏi vỏ, đồ án m Dương Song Ngư liền xuất hiện dưới lòng bàn chân.
Chỉ chốc lát gió mây liền nổi lên, vạn linh Thái Cực như được hắn vận chuyển đến cực hạn.
"Bạn học An Lâm, tôi phá khối băng này ra, cứu cậu ra ngoài!" Hiên Viên Thành một tay cầm kiếm, tiếp xúc lưỡi kiếm với mặt trên khối băng, tay còn lại không ngừng dùng nhu lực làm mòn khối băng.
"Anh Thành đừng xúc động, anh An đang luyện công mà! Gâu!"
Đại Bạch thấy thế liền chạy từ trong đình ra, lên tiếng ngăn cản.
"Tôi biết cậu ấy đang luyện công! Nhưng cậu không nhìn thấy bộ dạng đau đớn của cậu ấy sao? Nếu như có thể, tôi vẫn có ý định thử tìm cách cứu cậu ấy ra ngoài, để cậu ấy không còn phải chịu đau đớn như vậy nữa!" Hiên Viên Thành nghiêm túc lên tiếng.
Hu hu hu… Anh Thành quả nhiên là người tốt mà.
An Lâm nghe được những lời này, cảm động đến mức gì cũng không cần nữa.
"Ôi này! Lớp trưởng Hiên Viên Thành đừng kích động, lỡ như chém hỏng bạn học An Lâm thì sẽ không tốt đâu!" Tô Thiển Vân nhanh chóng bước lên ngăn lại động tác của Hiên Viên Thành.
Hiên Viên Thành nghe xong, dường như cũng cảm thấy có lý.
Tuy lực mà hắn dùng là nhu lực, có thể cố gắng không làm tổn thương đến An Lâm, nhưng có ai biết được loại trảm pháp này liệu có thể sinh ra ảnh hưởng không tốt gì với việc tu luyện công pháp của An Lâm hay không, lỡ như sức mạnh bên ngoài lại khiến hắn tẩu hỏa nhập ma thì sao? Quan tâm quá ắt sẽ loạn, quả thật lần này hắn đã quá xúc động rồi.
Ừm, còn có một điểm nữa, chính là vừa nãy hắn còn dùng toàn lực để chém, nhưng mà khối băng lại không mảy may tổn hao tí gì.
"Haiz, bạn học An Lâm thật khiến mọi người lo lắng…" Hiên Viên Thành tiếc nuối lắc đầu, thu trường kiếm về.
Hứa Tiểu Lan cũng đi đến, có chút tức giận nhìn An Lâm, bất mãn nói: "Hắn vẫn luôn thích làm mấy chuyện tìm đường chết như vậy, không hề nghĩ đến tâm trạng của những người bạn như chúng ta. Bây giờ chúng ta còn có thể làm thế nào được, chỉ có thể chờ thôi."
An Lâm nghe thấy lời phàn nàn của Hứa Tiểu Lan, liền cảm thấy bế tắc.
Hắn thât sự rất muốn mở miệng nói với Tiểu Lan tiên tử rằng, hắn vì bảo vệ mặt mũi đàn ông nên mới bị biến thành cái bộ dạng này, tại sao lại nói là tìm đường chết, đây là ý chí vĩ đại đấy! Vì tình yêu mà giữ lại đó!
Ba người Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân, Hứa Tiểu Lan nhìn nhau không nói gì, sau cùng vẫn là được chú An mời đến đình nghỉ mát uống trà.
An Lâm tiếp tục cuộc sống người đông lạnh cô độc của hắn.
Bất tri bất giác, mặt trời đã dần dần xuống núi.
Ba người thảo luận một chút, cuối cùng vẫn quyết định đưa An Lâm bị đóng băng vào một tòa sảnh lớn trong đình viện dành cho khách quý.
Quan hệ giữa họ và An Lâm đều rất tốt, nhìn thấy bộ dạng này của An Lâm cũng không đành lòng rời đi, liền ở lại núi Bắc Vụ.
Buổi tối, đại trận mây mù của núi Bắc Vụ đã tách biệt không gian nơi này và thế giới bên ngoài, ngăn cách sự náo nhiệt.
Tất cả mọi thứ đều trở nên tĩnh mịch, thỉnh thoảng có một vì sao sáng xuyên thấu qua mây mù rơi xuống đình viện.
Khối băng An Lâm không thể ngủ nổi, dù sao thì mắt hắn cũng đang trợn trừng, ý thức thì vô cùng tỉnh táo, còn có khí lạnh thấu xương không ngừng xâm nhập, hắn căn bản không có cách nào ngủ được.
Đêm dài đằng đẵng, ánh đèn trong phòng khách không có lấy một tia ấm áp, chỉ chiếu sáng một khoảng.
Chẳng biết từ bao giờ, có tiếng bước chân truyền đến.
Chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp màu xanh xuất hiện trước mặt An Lâm, mi mắt khẽ thờ ơ ngước lên ngắm nhìn khuôn mặt An Lâm, trong đôi mắt sáng trong ẩn chứa mấy phần tình cảm phức tạp.
"Tôi không ngủ được, đến thăm cậu một lát."
Người tới chính là bạn bè tốt Hứa Tiểu Lan của An Lâm.
Cô chuyển một chiếc ghế đẩu lại gần, ngồi xuống bên cạnh An Lâm, một tay chống lên má, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ u sầu man mác.
An Lâm nhìn thấy Hứa Tiểu Lan, có thể nói là rất cảm động, đáng tiếc hắn lại không thể động đậy được.
"Này, An Lâm, bây giờ cậu có thể nghe thấy tôi nói chuyện không? Hiện giờ cậu đang tỉnh hay là đang ngủ say vậy?"
Cô nhìn qua người đàn ông bên cạnh, giọng nói dễ nghe lại nhẹ nhàng cất lên lần nữa.
Trái tim An Lâm đáp: Đương nhiên là tôi nghe được cậu nói rồi, đáng tiếc chính tôi lại không thể nói được.
Haiz, loại trạng thái này thực sự khiến hắn càng ngày càng thêm nhức trứng.
Khối băng An Lâm không ngừng tỏa ra khí lạnh, khiến nhiệt độ trong đại sảnh thấp hơn nhiều so với nhiệt độ trong phòng, Hứa Tiểu Lan ở gần hắn nhất thì bị nhiệt độ thấp đến lạnh cóng của khối băng khiến cho không kìm được mà rùng mình một cái.
"An Lâm, cậu có lạnh không?"
"Biến thành cái bộ dạng này nhất định là không dễ chịu gì đúng không?"
Vừa nói, Hứa Tiểu Lan liền lấy một hạt châu màu vàng óng từ trong nhẫn không gian ra, bên trong hạt châu còn có một con rồng nhỏ chín đầu màu vàng đang chuyển động, hạt châu vừa khởi động, sức nóng của lửa liền bao phủ toàn bộ không gian, khiến cho đại sảnh như đang ở vào giữa hè!
"Đây là hỏa châu Cửu Huyền Thần, mỗi ngày tôi đều rót viêm lực vào nó. Năng lượng hiện tại mà nó phóng ra chính là viêm lực thuần khiết nhất, cậu có cảm thấy tốt hơn chút nào không?"
Hứa Tiểu Lan đặt hạt châu màu vàng óng lên phía trên khối băng của An Lâm, một tay khác vỗ nhẹ khối băng đang không ngừng tỏa ra khí lạnh, khẽ run.
Cô rất sợ lạnh, có lẽ là viêm lực này không thắng lại khối băng cực lạnh này, bởi vậy nên sau khi cô chạm vào khối băng, cả bàn tay cô đều cứng ngắc, cô cảm thấy nhất định An Lâm cũng rất đau đớn, muốn chia sẻ phần nào với An Lâm.
Chẳng biết tại sao, An Lâm lại thực sự cảm thấy ấm áp hơn, giống như đang được một thân thể ôm ấp vậy.
Đi đi mà, đừng ở chỗ này thêm nữa!
An Lâm không quá chìm đắm trong sự ấm áp này, hắn thực sự muốn lớn tiếng nói ra ngoài, bảo Hứa Tiểu Lan hãy mau rời đi.
Hắn nhìn thấy được ngón tay ngọc đang vuốt trên khối băng cứng ngắc đến phát run của Hứa Tiểu Lan, nhìn thấy sự kiên quyết mơ hồ trong mắt Hứa Tiểu Lan, cùng cả những sợi tóc đen hơi vương sương trắng.
Đây là phản phệ của khối băng?
An Lâm hối hận rồi, hắn không nghĩ rằng Hứa Tiểu Lan lại vì hắn mà làm đến mức độ này.
Hẳn là hắn nên sớm nói trước với mọi người, đừng để người khác nữa biết đến chuyện này.
Quả nhiên… sau khi ra ngoài nhất định phải ăn thịt chó!
Hứa Tiểu Lan khẽ cười một tiếng, như gió xuân tháng ba, dịu dàng nói: "Làm bạn bè lâu với cậu, vẫn luôn chưa có cơ hội làm thay cậu được gì."
"Cậu vốn luôn thích đi tìm đường chết, nhưng tôi lại không có tư cách để ngăn cản cậu, bởi vì mỗi lần cậu tìm đường chết đều là có lý do cả đúng không, nói không chừng lần đóng băng này lại có thể luyện thành công pháp hệ Băng?"
An Lâm: "…"
Lần này thì cậu đoán sai mất rồi, chỉ là trừng phạt mà thôi.
"Nhưng mà, dù cho tôi có thể ngăn cản được cậu, tôi vẫn muốn vào lúc cậu đang đau đớn ấy, đến giúp đỡ cậu được phần nào…"
"Ừm…" Hứa Tiểu Lan khẽ chớp đôi mắt xinh đẹp, cái mũi thanh mảnh trắng nõn hơi nhăn lại, có vẻ như là đang tìm từ: "Đây chính là sự bảo vệ của một người bạn tốt đi…"
An Lâm nghe những lời này, vừa ấm lòng lại vừa đau tim.
Trong lòng hắn không ngừng lẩm bẩm: Tiên nữ Tiểu Lan, đêm dài trời lạnh, mau đi nhanh đi! Ngồi bên một khối băng vô tri không biết có tỉnh táo hay không thì có thể nói được gì chứ.
Cuối cùng cô vẫn rời đi.
Rời đi vào lúc trời bắt đầu sáng.
Cô lại chuyển An Lâm đến gần đỉnh nghỉ mát trên đỉnh núi một lần nữa.
"Cậu cứ tiếp tục phơi nắng đi, tôi đi nghỉ ngơi một lát đây."
Sắc mặt Hứa Tiểu Lan có phần tái nhợt, nhưng được ánh sáng mặt trời buổi sớm chiếu vào lại xinh đẹp đến lóa mắt.
An Lâm cảm thán trong lòng, dù sao hắn cũng là người đàn ông từng ở chung một đêm với tiên nữ Tiểu Lan.
Chỉ là trạng thái của hai người đều có phần kỳ lạ mà thôi, cả hai đều không ngủ, một người thì lấy hỏa châu Cửu Huyền Thần ra, người còn lại thì bị đóng băng không thể nói chuyện.
Đây là một buổi tối kỳ lạ mà vô cùng ấm áp.
Không lâu sau, Đại Bạch hấp tấp chạy tới.
"Ôi cờ mờ, anh An, vừa nãy không nhìn thấy anh ở đại sảnh, hoảng sợ chết chó tôi rồi, gâu!"
Đại Bạch nhìn qua An Lâm bị khối băng bao phủ không nhúc nhích được, vẻ mặt kinh hãi: "Là ai đã chuyển anh đến chỗ này?"
An Lâm: "…"
Đương nhiên trả lời nó chỉ có sự im lặng.
Đại Bạch vỗ vỗ đầu mình, dường như có chút ảo não vì sao mình lại ngốc nghếch như vậy, sau đó tiếp tục mở miệng nói: "Anh An, anh có lạnh không?"
An Lâm: "…"
Đại Bạch tiếp tục nói: "Tôi đã suy nghĩ cả buổi tối, nếu như anh vẫn còn nhìn được, thật ra thì có một cách có thể khiến huyết dịch toàn thân anh sôi trào, trở nên nóng hơn!"
An Lâm nghe thấy lời nói đầy thành khẩn của Đại Bạch, cũng bắt đầu cảm thấy hơi tò mò.
Sau đó, hắn liền nhìn thấy Đại Bạch lôi ra một quyển sách không biết kiếm được ở chỗ nào.
Mở ra, đặt ngay trước mặt An Lâm.
Phía trên là rất nhiều mỹ nữ không mặc quần áo, đang bày ra đủ loại tư thế quyến rũ người khác.
Sáng sớm ngày hôm sau, huyết mạch sôi sục, nhất trụ kình thiên…
"Có nóng không? Anh An có thấy nóng hay không thế?" Đại Bạch hưng phấn hô to.
An Lâm: "…"
Quả nhiên, chuyện đầu tiên sau khi băng tan, vẫn là nên ăn thịt chó.
Trang 156# 2