Chương 59: Người dọa quỷ còn đáng sợ hơn quỷ
An Lâm nhìn Điền Linh Linh bị doạ khóc ngã ngồi trên đất, hơi ngẩn ra.
"Này, tôi đùa tý thôi mà, sao mà cô sợ đến vậy?"
"Với cái kiểu tố chất tâm lý này, cô còn dám nhận nhiệm vụ bắt quỷ sao?" Hắn có chút kinh ngạc mở miệng nói.
Điền Linh Linh ngẩng đầu, thấy An Lâm vẫn dửng dưng, gương mặt xinh đẹp đã hiện ra vẻ u oán, trực tiếp nhào vào ngực hắn, dùng nắm tay nhỏ thụi vào lồng ngực An Lâm.
"Hu hu hu, tên thối tha, có cần bắt nạt người ta vậy không?" Điền Linh Linh vừa khóc vừa đánh.
"Xì..." Cô quẹt ít nước mũi, sau đó bôi bôi lên quần áo An Lâm, tiếp tục vừa đánh vừa chửi.
Khóe miệng An Lâm giật một cái, thật muốn nói một câu: cô dùng quần áo tôi làm giấy lau nước mũi, làm như vậy chẳng phải là bắt nạt người ta sao?
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn, dù sao cũng là hắn có lỗi trước, đùa có hơi quá trớn.
Ngay trong lúc Điền Linh Linh đang xả giận, An Lâm dường như nghe thấy tại một nơi khác cũng đang phát ra tiếng khóc...
"Hu hu hu..."
"Hic hic hic..."
Hắn vỗ vỗ vào lưng Điền Linh Linh, mở miệng nói: "Cô thử nghe xem, chỗ nào đó, dường như có một con quỷ đang khóc cùng cô..."
Thân hình nhỏ nhắn của Điền Linh Linh khẽ run lên, ngay sau đó hiểu ra nói: "Tên thối tha, dám lừa tôi!"
An Lâm: "..."
Cùng với tiếng khóc càng ngày càng to, cuối cùng Điền Linh Linh đã nhận ra được có gì đó không đúng.
Cả người cô sởn gai ốc, có chút sợ hãi nhìn về phía phát ra tiếng khóc.
"Này...cậu nói bên kia thật sự có quỷ sao? Sao nó lại khóc cùng tôi?" Giọng nói cô có chút run rẩy, mở miệng hỏi.
An Lâm bất lực: "Sao tôi biết được, có bản lĩnh cô hỏi nó đi."
Điền Linh Linh nghe vậy co rúm người lại, sợ hãi cùng hoảng hốt đều viết rõ lên mặt.
An Lâm khẽ thở dài một hơi, nếu nhiệm vụ này hắn không đi theo, có khi ngay cả mặt quỷ Điền Linh Linh còn chưa thấy đã bị nó doạ cho chạy mất dạng.
Hắn lần theo nơi phát ra âm thanh quỷ dị kia đi tới, Điền Linh Linh thì theo sát sau lưng, trong tay siết chặt lá bùa màu vàng.
Tiếng khóc càng ngày càng lớn, cuối cùng, âm thanh kia tựa như đang lẩn quẩn ngay bên tai.
Bọn họ nhìn xung quanh, lại không phát hiện ra dấu vết khả nghi nào.
Đang ở đâu vậy?
Đột nhiên, An Lâm cảm giác được một trận ớn lạnh bao phủ toàn thân.
"Cậu đang... tìm tôi sao...?"
Một giọng nói khàn khàn truyền tới.
Ngay sau đó, một bóng người mặc quần áo trắng toát treo ngược xuất hiện ngay trước mặt An Lâm.
Người kia không có mũi không có miệng, hai con mắt được nối với máu thịt màu đỏ dài khoảng một thước, treo lủng lẳng ở bên ngoài, đối mặt với An Lâm.
"Mẹ kiếp!"
An Lâm sợ hết hồn, không nói hai lời lập tức tung ra quyền Hám Sơn!
Ầm!
Quả đấm ánh vàng phủ lên bóng ảnh trắng toát, bùng nổ ra sức mạnh kinh người.
"A a a a...!"
Ác quỷ mặc áo trắng bất ngờ không kịp đề phòng, bị quả đấm ánh vàng đánh bay ra mười mấy mét, té xuống đất toàn thân run rẩy.
Điền Linh Linh còn chưa kịp hét lên, đã thấy ác quỷ bị một nắm đấm đánh bay, miệng há to nhưng không làm sao kêu được, chỉ có thể lắp bắp mở miệng: "Thật là lợi hại..."
An Lâm không để ý đến Điền Linh Linh, mà có chút hiếu kỳ chạy về phía ác quỷ.
Uy lực quyền Hám Sơn của hắn rất lớn, cho dù là ác quỷ cấp tướng, sau khi bị tấn công chính diện, cũng trực tiếp bị tàn phế trên đất.
"Ấy, cơ thể nó biến thành nửa trong suốt, là sắp phải chết không?" sau khi An Lâm đến gần ác quỷ, tò mò hỏi.
"Đúng vậy, cậu mau mau dùng tiên pháp kia lần nữa, giải quyết nó luôn đi!" Điền Linh Linh núp ở sau lưng An Lâm, có chút sợ hãi nhìn ác quỷ trên mặt đất, gấp gáp nói.
"Không vội, tôi lớn tới từng này, đây là lần đầu tiên thấy quỷ, tôi phải từ từ nghiên cứu đã..." An Lâm đầy hưng phấn, mang theo nguy hiểm nhìn ác quỷ kia.
Ác quỷ áo trắng nghe được câu này,
Hai mắt trợn tròn!
Ờ, hai mắt của nó vốn đã trợn tròn từ trước, biểu cảm này chưa từng thay đổi.
Nhưng hai mắt nối liền với máu thịt kia, chợt tia về hướng An Lâm.
"Mẹ kiếp! Còn cử động được! Quyền Hám Sơn hai trong một!"
An Lâm thấy vậy vô cùng ngạc nhiên, lại dã xuống một quyền Hám Sơn nữa.
Ầm!
Mặt đất bị đấm lõm xuống, còn cơ thể của ác quỷ bị đập bẹp dí.
"Hic hic hic..."
Ác quỷ áo trắng khàn giọng kêu lên thảm thiết, cơ thể nó càng trở nên trong suốt.
An Lâm cầm một nhánh cây lên, chọc chọc vào con mắt dài đườn của ác quỷ, cuốn con mắt vào như rắn cuộn lôi rồi lôi ra cùng với máu thịt ở bên ngoài.
"Eo ơi, thật là ghê tởm!" Điền Linh Linh không nhìn nổi nữa.
"Thật thần kỳ, cơ thể trong suốt này, dùng nhánh cây chọc vào, xúc cảm y như thật vậy!" An Lâm ngạc nhiên nói.
Cả người ác quỷ áo trắng xụi lơ vô lực, hai mắt trợn tròn: "Hic hic hic..."
"Ấy? Nó không có miệng, tại sao còn có thể phát ra âm thanh?"
An Lâm đầy vẻ tò mò, sau đó dùng nhánh cây đâm đâm vị trí miệng của ác quỷ, đó là một mảnh màu trắng.
Nhánh cây đâm đến nơi đó, nhưng giống như khí cầu bị đâm lõm xuống.
"Hì hì...thú vị thật." An Lâm cảm thấy hứng thú, không ngờ quỷ lại thần kỳ như vậy.
"Hic hic hic..." ác quỷ áo trắng vô lực kêu lên.
An Lâm có chút thất vọng lắc lắc đầu: "Sao có mỗi câu này thế, không biết nói cái gì khác sao."
Sau đó, hắn di chuyển tầm mắt đến lồng ngực đang nhấp nhô của ác quỷ, có chút hiếu kỳ đem nhánh cây đâm vào vị trí ấy: "Cái này có phải là thật hay không..."
"Hic hic hic..." hai con mắt trừng lớn của ác quỷ áo trắng kia đột nhiên chảy ra hai hàng lệ trong suốt.
"A! Sao cậu lại lưu manh đến vậy?" Điền Linh Linh thấy động tác của An Lâm hét ầm lên, giơ tay lên tung một lá bùa đuổi tà khí ra.
Ầm!
Ánh sáng vàng kim từ trên trời hạ xuống, đánh thẳng vào cơ thể của ác quỷ áo trắng, trở thành đòn cuối cùng ép vỡ nó.
Cơ thể của ác quỷ áo trắng biến mất trong chùm ánh sáng vàng kim, âm thanh theo gió bay xa, cuối cùng biến mất ở giữa chân trời...
"Cô giết nó làm gì?" An Lâm có chút bất mãn nhìn cô gái sau lưng, hơi buồn bực nói: "Lúc nên liều mạng thì sợ hãi như con sóc nhỏ, lúc nên dịu dàng thì y con cọp cái."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điền Linh Linh đỏ bừng, giống như trái táo đỏ chín muồi, nhỏ giọng phản bác: "Nhưng vừa rồi cậu dám đùa bỡn lưu manh, tôi không thể để cậu phạm tội..."
Khóe miệng An Lâm khẽ giật, hóa ra nghiên cứu ác quỷ, lại thành đùa bỡn lưu manh?
Rốt cuộc cô đã nghĩ cái gì vậy?
Đang lúc hắn đau lòng không có đối tượng nghiên cứu, lông mày bỗng nhiên nhếch lên, tung một quyền ra sau lưng.
Oanh! Một bóng đen vặn vẹo bị đánh lui, ngay sau đó chìm vào trong bóng tối.
Năm đám sương mù màu đen, mang theo tiếng khóc thê lương, xông tới chỗ đám người An Lâm.
Điền Linh Linh rút ra một lá bùa, vứt về đám sương mù phía trước.
Ánh sáng của lá bùa lan toả, ngưng tụ ra sáu chiếc kiếm quang màu vàng, hóa thành ánh sáng lung linh chém về phía sương mù đen.
Kiếm quang màu vàng có tác dụng khắc chế đám sương mù đen rất mạnh, một khi chém trúng sương mù màu đen, chúng sẽ giống như nước gặp lửa, tan sạch sẽ trong nháy mắt.
Sau khi tiêu diệt sương mù, một đường kiếm quang màu vàng cuối cùng bắn về phía bóng đen vặn vẹo vừa tập kích An Lâm, chìm vào trong bóng tối.
Ánh mắt An Lâm sáng lên, chạy theo hướng của đường kiếm mang màu vàng đó, la lớn: "Mau lên! Đừng để nó chạy, lần này tôi nhất định phải bắt sống nó, sau đó nghiên cứu kỹ càng!"
Trong bóng tối, bóng dáng vặn vẹo kia nghe được câu này, trốn chạy càng nhanh hơn...
Trang 31# 1