Chương 91: Đột biến bí cảnh
Linh Nguyên cảnh, dòng nước xanh biếc trải rộng khắp không gian.
Trong đó có những con mãng xà to lớn, tròng mắt lạnh như băng chăm chú nhìn người con trai áo trắng đang chậm rãi đi tới.
Không gian bao trùm bởi làn khói mù màu xanh, trong làn khói mù đó có ẩn chứa chất kịch độc, có khả năng giết người vô hình.
Hiên Viên Thành trong tay cầm thanh trường kiếm, phàm khi con mãng xà nào tấn công hắn, đều là bị kiếm của hắn băm nát, không có may mắn thoát khỏi.
Lồng khí màu trắng tròn bảo vệ quanh người hắn, không ngừng sinh sôi ngăn cản luồng khí có mang theo chất kịch độc ấy.
"Ngọn nguồn của khói độc... ở quanh đây thôi."
Hắn nghiêng đầu nhìn lại, một thân hình to lớn đang chậm rãi xuất hiện.
Thân nó cao mười trượng, hơi thở vô cùng mạnh mẽ, bên trên người nó có mọc chín cái đầu rắn với bộ mặt dữ tợn.
Chúng thè lưỡi ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Thành.
Cơ thể Hiên Viên Thành phát ra khí tức kinh người.
Một người một kiếm, chân đạp không trung bay lên, hoàn toàn không hề sợ hãi chém về phía con quái vật chín đầu!
Phân Thần cảnh, nơi này là một thảo nguyên xanh non bát ngát.
Nơi này không khí trong lành, nguyên khí nồng đậm, từng cơn gió nhẹ thoảng qua, khiến cho lòng người ta thanh thản.
Nguyệt Ảnh Địa Tiên và Mệnh Duyên Địa Tiên vừa tiến đến thì phát hiện một thân thể rất dài trên thảo nguyên.
Thi thể một con Cự Long màu đen đang nằm trên đồng cỏ, thi thể này dài khoảng chừng hơn ba mươi trượng, toàn thân xẹp lép nằm trên đất mặt, sau lưng nó là từng vết kiếm đâm vô cùng tàn ác.
Mặc dù nó đã chết rồi, nhưng vẫn phát ra uy thế kinh người như cũ.
"Toàn bộ tinh huyết của con hắc long này đều đã bị hút cạn, đây rõ ràng là thủ đoạn của Huyết tộc."
Nguyệt Ảnh Địa Tiên nhìn qua thân con rồng này, trong trang sách phát ra một luồng phù quang màu vàng kim, dung nhập vào trong thi thể.
Thông qua phân tích nào đó của phù quang, nàng cảm nhận được trong thân thể của con rồng kia vẫn còn năng lực sót lại.
Sau đó, nàng có chút nhận biết cơ bản về sức mạnh của kẻ địch.
"Tổng cộng có ba người đã triển khai tấn công con rồng này, hai tên là Huyết Thần, thực lực khoảng chừng kỳ giữa Hóa Thần Kỳ."
"Một tên khác, hẳn là Ma Đế mà đám người An Lâm đã nhắc đến."
"Chỉ là năng lực của hắn có chút kỳ quái, không giống với chuyển hóa chủng tộc của huyết nhục phong bia..."
Mệnh Duyên Địa Tiên nghe vậy cười nhạt một tiếng: "Mặc kệ Ma Đế có dự định chuyển hóa theo hướng Huyết tộc hay không, chúng ta chỉ cần giết chết hắn là được. Nắm bắt thời gian đi, không thể để cho bọn họ tiếp tục phá giải trận pháp trong Quy Nhất cảnh."
Nguyệt Ảnh Địa Tiên khẽ gật đầu, nàng và Mệnh Duyên Địa Tiên đều là tu sĩ Hóa Thần kỳ cuối, đối phó ba cái tên địch kia, có thể nói không có gì áp lực.
Tiếp theo, hai người liền đi về phía cổng ánh sáng lối thông đến Quy Nhất cảnh...
Bên trong Bạch Cốt cảnh.
Cánh cửa ánh sáng kia dần dần trở nên mờ nhạt.
Không phải là vì ánh sáng đã giảm bớt, mà chính là có một luồng hắc ám đang nuốt chửng thứ ánh sáng kia.
Cuối cùng, cái lối thông đạo kia trở nên tối đen như mực.
"Phù phù, phù phù..."
Một âm thanh giống như tiếng tim đập, từ phía sau cánh cửa truyền lại.
Âm thanh này càng lúc càng lớn, dường như muốn xé rách cái bình phong này.
"Tiểu Lan... cô có cách nào thoát ra khỏi cái bí cảnh này không?"
An Lâm nghe thấy âm thanh kia, da đầu liền tê dại, nhịp tim cũng theo đó mà tăng lên.
Hứa Tiểu Lan lắc đầu, vầng trán trắng bóng ướt đẫm mồ hôi lạnh, cũng vô cùng sợ hãi nhìn cái cổng đen kịt ở lối ra kia.
Một luồng năng lượng khiến người ta run sợ, từ bên ngoài cửa từ từ đi vào trong Bạch Cốt cảnh, khiến cho người ta ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Căn cứ vào kịch bản thông thường, thì có lẽ Nguyệt Ảnh Địa Tiên và Mệnh Duyên Địa Tiên đã loại bỏ nhanh gọn quân địch trong Quy Nhất cảnh, sau đó phát ra tín hiệu, để cho đám người An Lâm tiến vào Quy Nhất Cảnh.
Thế nhưng, tình huống trước mắt rõ ràng không đúng!
"Rắc rắc..."
Vết nứt giống như miếng thủy tinh nứt ra, xuất hiện tại cánh cổng, sau đó lan tràn ra giống như mạng nhện.
Một đôi ngọc thủ trong suốt tinh khiết bỗng nhiên đâm rách cổng, sau đó hai tay biến thành móng vuốt ra bên ngoài!
Ầm ầm!
Toàn bộ không gian đều rung động,
Cánh cổng cứ thế bị xé nứt.
Không gian loạn lưu khủng khiếp, hình thành gió lốc gào thét bốn phương.
Một khi vật thể đã bị loạn lưu chạm vào, đều sẽ biến thành bột mịn, hoàn toàn biến mất giữa không gian trời đất.
An Lâm và Hứa Tiểu Lan liên tiếp lùi về phía sau, tránh né cơn loạn lưu cuồng bạo này.
Một người phụ nữ mặc áo đen xuyên qua cánh cổng đã vỡ nát, đôi chân nhỏ nhắn trắng như tuyết chân nhỏ bước vào nơi có đống xương khô đang nằm rải rác.
Cô vừa bước ra, không gian loạn lưu xung quanh liền bắt đầu ngừng lại, đến cả cánh cổng cũng bắt đầu đóng lại.
Gương mặt người phụ nữ này vô cùng thanh tú và xinh đẹp, mái tóc dài đằng sau bồng bềnh như giải lụa, sau lưng còn có đôi cánh màu đen đang thu lại.
Hắc Vũ?
An Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử hơi co lại, chẳng lẽ người phụ nữ này là người của Hắc Vũ tộc!?
Người phụ nữ này cũng chú ý tới chỗ của An Lâm.
Trong tầm mắt đối diện, con ngươi của cô đen láy, sâu thẳm tựa như muốn hút lấy mọi tâm tư của An Lâm.
Chỉ một ánh nhìn như thế, An Lâm và Hứa Tiểu Lan đã cảm thấy hoảng sợ vô cùng, yếu ớt đến đứng không vững.
Quá mạnh!
An Lâm bị nhìn một cái như thế, cảm giác mình như đang đối mặt với vực sâu vô tận, không còn bất kỳ tâm trạng chống cự gì.
Người phụ nữ áo đen không có để ý hai người trước mặt, giống như lướt qua một đám cát bụi, tiếp tục nhìn ngó xung quanh.
Một cái đinh huyết đang treo lơ lửng trên người cô, phát ra hồng mang kỳ dị.
"Sai rồi..."
"Đinh phá giới, tiếp tục!"
Âm thanh lanh lảnh vang lên, đinh huyết theo đó bắt đầu rung rung, sau đó đâm thẳng vào hư không.
Ầm ầm!
Không trung bắt đầu chấn động, một cái hố đen kịt lại xuất hiện lần nữa.
Toàn bộ xương cốt khắp nơi cũng bắt đồng rung động không ngừng, đây cũng không phải là xé rách không gian đơn giản như vậy...
Rõ ràng, trận pháp này cũng phải chịu một chấn động mạnh mẽ!
Người phụ nữ áo đen quay người, đi thẳng vào lối thông đạo tối thui.
Đường thông đạo theo bước chân của người phụ nữ, từ từ co vào.
Cuối cùng, tất cả đều quay lại vẻ yên tĩnh.
"Cô ấy cứ đi như thế sao?"
An Lâm vô cùng ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn về phía đường thông đạo sớm biến mất.
Hứa Tiểu Lan khổ sở cười một tiếng: "Có thể trong mắt cô ta, chúng ta chính là con sâu con kiến không hề có sức uy hiếp."
An Lâm tỉnh lại, vội hỏi: "Người của Hắc Vũ tộc đến đây, hơn nữa thực lực mạnh đến đáng sợ. Mục tiêu của cô ta rất có thể cũng là Thắng Tà kiếm, chúng ta nhất định phải nhanh chóng truyền tin này đến cho cô Nguyệt Ảnh!"
"Thế nhưng làm sao để báo tin đây, ấn tin tức này chỉ có cô Nguyệt Ảnh mới có thể điều khiển."
"Mà ấn tin tức này chỉ có hai loại tín hiệu là thiêu đốt và chiếu sáng."
"Ấn tin tức này một khi thiêu đốt, là đại diện cho việc chúng ta có thể đi vào Quy Nhất Cảnh, nhưng bây giờ..."
Hứa Tiểu Lan cầm ấn tin tức màu vàng, vẻ mặt bất đắc dĩ.
An Lâm nghe vậy khẽ giật mình, sau đó cũng là thở dài một hơi.
Hắn lấy điện thoại di động ra, phát hiện không có tín hiệu, không khỏi lắc đầu lần nữa, lúc này thật sự không còn cách nào nữa.
"Tôi còn phát hiện ra một vấn đề..." An Lâm chỉ tay vào Bạch Cốt cảnh xung quanh trống không : "Cánh cổng lối thông đạo đi về Quy Nhất cảnh hình như bị người phụ nữ kia đập nát rồi. Mà cảnh giới cô Nguyệt Ảnh bị hạn chế không vào được, có phải chúng ta chỉ có thể đợi ở trong Bạch Cốt cảnh này không?"
Hứa Tiểu Lan chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, cũng là ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này.
Nhưng cuối cùng cô cũng không thể nghĩ ra phương pháp gì để giải quyết, chỉ có thể chán nản ngồi dưới đất, gương mặt tràn đầy vẻ u sầu.
Linh Nguyên cảnh, cái đầu cuối cùng của quái vật chín đầu đã bị kiếm khí màu trắng chặt đứt, cơ thể khổng lồ từ từ ngã xuống đất.
Hiên Viên Thành lắc kiếm hoa một cái, vẩy sạch máu đang đọng lại trên thanh kiếm.
Vẻ mặt của hắn đã có chút mỏi mệt, có điều may mà không có bị thương
Luồng khí có chứa chất kịch độc xung quanh cũng từ từ tiêu tan theo con quái vật đang ngã xuống, một cái cổng lớn màu trắng dần dần hiện.
"Ừm, sau đó chỉ cần chờ ấn tín tức phát tín hiệu thiêu đốt, mình sẽ có thể tiến vào."
Hiên Viên Thành nhìn Phù Bảo trong tay, tự nhủ.
Một lát sau, Phù Bảo trong tay hắn bỗng nhiên phát ra hào quang sáng rực.
"Hả? Phù Bảo phát sáng là có ý nghĩa gì, trước đây chưa từng đề cập tới."
Hiên Viên Thành nhìn Phù Bảo trong tay, gương mặt hoang mang.
Chẳng lẽ nói, cô Nguyệt Ảnh phát sai tin tức rồi, thật ra cô ấy phải phát tín hiệu thiêu đốt?
Hiên Viên Thành nhìn thấy cánh cổng màu trắng tinh đang dần mở ra, bắt đầu do dự.
Vào, hay là không vào?
Trang 47# 1