Chương 94: Sức mạnh phi thường
Ánh kiếm hắc ám ùn ùn kéo đến, nuốt trọn ngọn núi Tuyết Sơn to lớn to lớn, bao phủ lấy cơ thể An Lâm.
Thế nhưng, nguồn sức mạnh này lại không thể làm hắn bị thương một chút nào.
Một vệt màu đen, giống như thanh kiếm sắc xuất hiện trên trán hắn.
An Lâm giẫm chân bước xuống, bay vượt qua hơn một nghìn mét tới bên cạnh Nguyệt Ảnh Địa Tiên.
"An Lâm!?"
Viền mắt Hứa Tiểu Lan sưng đỏ, nhìn thấy An Lâm không chết, không khỏi kinh ngạc thốt lên một tiếng, cô lao người về phía trước, ôm chặt lấy hắn.
An Lâm cảm nhận được thân thể mềm mại ấm áp đó ở trong lòng mình, giờ đây vẫn đang khẽ run, dường như đang khóc nức nở.
Hắn vỗ vỗ vào phía sau lưng Hứa Tiểu Lan, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Xin lỗi, để cho mọi người phải lo lắng rồi."
Nói xong, hắn khẽ đẩy Hứa Tiểu Lan ra: "Đợi một chút, tôi đi làm mấy chuyện khác trước đã."
Hiên Viên Thành nhìn thấy An Lâm bình an trở về, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Cô giáo..."
An Lâm hơi quỳ xuống bên cạnh Nguyệt Ảnh Địa Tiên, nhẹ giọng nói.
Nguyệt Ảnh Địa Tiên khẽ gật đầu, môi khẽ động đậy, nhưng ngay cả một câu cũng không có sức để nói thành tiếng.
Cô gái đã từng có dung nhan xinh đẹp, bây giờ đã tiều tụy biết nhường nào.
Không chỉ da dẻ nhăn nheo, tóc bạc đi, mà hơi thở cũng đã yếu ớt đến tận cùng.
Kiếm Thắng Tà xuất hiện những vệt đen kỳ dị nhảy lên như mạch đập.
Rất rõ ràng, nó đang hút lấy tinh khí của Nguyệt Ảnh Địa Tiên một cách không ngừng nghỉ.
An Lâm nắm chặt lấy cán kiếm Thắng Tà, sắc mặt dần dần nặng trĩu.
"Nhả hết những thứ mày vừa hút được... ra cho tao!"
Ầm ầm!
Kiếm Thắng Tà bùng lên sức mạnh kinh khủng của nó, sức mạnh đó truyền tới tay An Lâm, muốn đánh tan xác hắn.
An Lâm một tay cố gắng nắm chặt, một luồng áp lực mạnh mẽ không thể nói thành lời trong nháy mắt đánh tan sức mạnh của kiếm Thắng Tà.
Ngay cả Ma Đế kiếm linh cũng bị hơi thở của sự hủy diệt này xóa đi trong nháy mắt!
Thân kiếm bắt đầu run rẩy, tinh khí vừa hút được bắt đầu chảy ngược về phía cơ thể Nguyệt Ảnh Địa Tiên.
Rất nhanh, khuôn mặt cô bắt đầu trở nên hồng hào, da dẻ cũng bắt đầu trở nên nhẵn mịn bóng loáng.
"An Lâm... sao em lại có thể..."
Nguyệt Ảnh Địa Tiên đã cảm nhận được sức sống tươi mới của cơ thể, đôi mắt đẹp không khỏi ngỡ ngàng mà nhìn về phía người con trai trước mặt một cách không thể tin được.
An Lâm nở nụ cười dịu dàng: "Cô hãy cố chịu đựng một chút!"
Nói xong, hắn dồn sức rút kiếm Thắng Tà từ trong cơ thể Nguyệt Ảnh Địa Tiên ra!
"Ừm!"
Nguyệt Ảnh cắn chặt môi dưới, cơn đautruyền đến, cô không tự chủ được mà hừ lên một tiếng.
Thế nhưng, gần như trong nháy mắt, vết thương của cô không còn đau nữa.
Nguyệt Ảnh Địa Tiên ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên ngực, trên bàn tay hiện ra một tia sáng trắng.
Đây là tiên pháp chữa trị cơ bản nhất, thế nhưng qua tay An Lâm, lại có thể trực tiếp khiến cho vết thương của cô do sức mạnh Phản Hư gây ra lành lại.
Đang lúc này, một luồng sức mạnh cực kỳ kinh khủng từ trên trời giáng xuống.
Ám Dạ Chân Vương cuối cùng cũng bắt đầu lần tấn công thứ hai.
Cô đã thừa nhận tiểu tu sĩ này là một nhân vật xuất chúng ẩn giấu thực lực, vì vậy lần tấn công này, cô trực tiếp sử dụng thần công mạnh nhất - Nguyên Ám!
Màn đêm đen kịt trực tiếp nghiền ép An Lâm, giống như trời đêm rơi xuống, muốn san bằng toàn bộ vạn vật trong thế giới này!
Vô số tu sĩ nhân loại nhìn thấy bầu trời như muốn sụp xuống liền nhao nhao hoảng sợ, vắt chân lên cổ mà chạy về phía xa xa.
Ngay cả chiến sĩ Huyết tộc cũng chạy bạt mạng ra khỏi chiến trường.
Rất rõ ràng, đòn đánh này chính là vơ đũa cả nắm.
Là tiến hành xóa bỏ những sinh linh trên mặt đất không hề phân biệt!
"Ám Dạ đại nhân điên rồi sao, sao lại dùng chiêu thức này!"
"Cô ta căn bản cũng sẽ không màng đến sự sống chết của chúng ta."
"Đừng nói nữa, chạy mau đi!"
Đối lập với sự oán giận không ngớt của Huyết tộc, các tu sĩ nhân loại lại cực kỳ sợ hãi.
"Trời ạ, người con gái có đôi cánh màu đen kia rốt cuộc là thứ gì vậy, lại còn có pháp thuật kinh khủng như vậy!"
"Chúng ta chỉ là dự định tiến lên phía trước ngăn cản Ma Đế, sao lại chọc đến kẻ địch đáng sợ như thế?"
"Tiêu rồi, đám người của An Lâm đạo hữu đang ở trung tâm của pháp thuật!"
"Khỏi phải nói đến An Lâm đạo hữu, cho dù là chúng ta, cũng không thể chạy thoát được chiêu thức khiến người ta phải tuyệt vọng như này đâu..."
Hư Vân đạo trưởng của Võ Đang lắc đầu với vẻ mặt thất vọng.
Bầu trời đêm đen kịt vô cùng, khiến người ta hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát.
Bầu trời đang sa xuống, nuốt chửng cả ngọn núi Tuyết Sơn cao chót vót.
Ngay cả Mệnh Duyên Địa Tiên cũng ngừng trang đấu với Huyết Thần, nhìn đòn hủy thiên diệt địa này, trong mắt có vẻ không cam lòng.
"An Lâm, cẩn thận sau lưng!"
Nguyệt Ảnh Địa Tiên mặc dù biết tình trạng của An Lâm lúc này không giống như bình thường, nhưng nhìn thấy chiêu thức bao phủ cả đất trời, vẫn khiến cho cô không tự chủ mà lên tiếng nhắc nhở.
"Vâng, cô yên tâm."
An Lâm gật gật đầu, ngay cả quay đầu sang một chút cũng không, cứ tung chưởng ngược về phía bầu trời như vậy
Oành!
Bầu trời bị một chưởng đập nát...
Không, chính xác mà nói, là Nguyên Ám mà Ám Dạ Chân Vương tung ra.
Một đòn hủy thiên diệt địa đó, cứ như vậy bị An Lâm tiện tay đập cho tan tác rồi!
Uy thế không đáng sợ, chiêu thức cũng không khiến cho trời đất biến sắc, giống như tiện tay lau đi, xóa đi màn trời đen tối một cách hiển nhiên vậy.
Uy thế cuồn cuộn trên không trung bỗng dưng tan biến.
Ánh sao đầy trời cùng trăng tròn, lại xuất hiện giữa bầu trời quang đãng.
Vô số tu sĩ và Huyết tộc, ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn không thể phục hồi lại tinh thần.
Nguyệt Ảnh Địa Tiên che miệng thở nhẹ, nhìn An Lâm bằng ánh mắt không thể nào tin.
"Xong rồi!"
An Lâm gật gật đầu, ánh sáng trắng trong tay tản đi.
"Cô giáo, vết thương của cô đã hoàn toàn khỏi rồi, tiếp theo em giúp cô báo thù!"
Nguyệt Ảnh Địa Tiên nghe thấy vậy, hơi thẫn thờ một chút rồi gật gật đầu.
An Lâm cười nhạt, sau đó chuyển tầm mắt về phía bầu trời một lần nữa.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của Ám Dạ Chân Vương tràn đầy sự kinh ngạc, cũng không còn bình tĩnh lại như trước.
Nguyên Ám tuy là một trong những phép thần thông mạnh nhất của cô, lại bị người này tiện tay một chưởng đập nát, cô sao có thể tiếp tục duy trì được sự bình tĩnh.
"Cậu... cậu rốt cuộc là ai!?"
"Tôi là ai?"
An Lâm nhìn cô gái mặc áo đen trên bầu trời, lạnh giọng mở miệng: "Tôi là học sinh của cô Nguyệt Ảnh, An Lâm!"
Nói xong, hắn tiến lên phía trước một bước, bước tới trước mặt Ám Dạ một cách nhẹ nhàng.
Đồng tử Ám Dạ co rụt lại, có chút phản ứng không kịp, kiếm Thắng Tà toàn thân đen kịt đã cắm lên ngực của cô.
Sức áp chế cực kỳ kinh khủng, phong tỏa toàn toàn sức mạnh của cô.
Con ngươi đen nhánh của Ám Dạ Chân Vương, nhìn chăm chú người con trai thờ ơ trước mắt, trong lòng dấy lên từng cơn sóng lớn.
Thậm chí ngay cả việc An Lâm đến trước mặt cô như thế nào, cô cũng không thể nhìn rõ.
Thuật chuyển dịch vị trí trong không gian?
Không... chuyển dịch vị trí trong không gian thế nào cũng sẽ khiến cho không gian rung động.
Mà người con trai trước mắt này, vừa đạp chân bước xuống đã đến nơi.
Bất chấp khoảng cách, bất chấp không gian, dường như tất cả đều là chuyện hiển nhiên vậy.
"Những việc cô đã làm với cô Nguyệt Ảnh, bây giờ tôi sẽ khiến cô phải chịu đựng gấp trăm gấp ngàn lần!"
An Lâm nhìn cô gái một cách lạnh băng, vệt đen của kiếm Thắng Tà ngập trời, bắt đầu điên cuồng rút lấy tinh huyết của Ám Dạ.
"A...!"
Thân thể mềm mại của Ám Dạ bắt đầu run rẩy.
Thể lực, tu vi, sinh mệnh của cô bắt đầu bị cuốn đi nhanh chóng, thần hồn cũng bị hao mòn từng chút từng chút một.
An Lâm còn khuyếch đại vô hạn sự đau đớn này.
Sự đau đớn tột cùng không thể nói thành lời ăn mòn cả cơ thể cô, khiến cho cô phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế.
"Ám Dạ đại nhân!"
Chàng trai khôi ngô tuấn tú canh giữ ở cửa động đen kịt nhìn thấy cảnh tượng này, phẫn nộ đến cực điểm.
Hắn dang rộng cánh chim màu đen, tay cầm cây giáo dài màu bạc, bay về phía An Lâm.
"Ngươi dừng tay cho ta!"
Người con trai cầm trong tay cây giáo dài đột nhiên nhào đến, mang theo vệt sáng vạn trượng, ánh lên bầu trời một mảnh thuần trắng.
"Ồn ào quá."
Tay trái An Lâm chỉ về phía người con trai đang ở phía xa.
Răng rắc...
Vệt sáng của giáo, cây giáo dài, cơ thể của người con trai, không theo thứ tự trước sau, trong nháy mắt đều bị tiêu diệt giữa trời đất, không để lại một chút dấu vết.
Hư Vân đạo trưởng, Vưu Mộc đạo nhân cùng Thạch Linh Tử đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Người con trai kia tuy có thể chỉ dựa vào sức lực của một người, ung dung chống lại bọn cường giả Hắc Vũ mà ba người họ tấn công...
Vậy mà lại bị Nhất Chỉ của An Lâm Nhất giết chết?
Những chiến sĩ Huyết tộc còn lại đã bị An Lâm dọa sợ vỡ mật, ùn ùn chạy trốn bạt mạng.
An Lâm một tay túm lấy khoảng trời đất này.
Lấy trời làm lưới, lấy đất để giết!
Ầm ầm!
Trong khoảng thời gian ngắn, đất rung núi chuyển.
Trong không trung giáng xuống một sức mạnh ràng buộc cùng cực, trói buộc tất cả chiến sĩ Huyết tộc tại chỗ.
Ngay sau đó, sức mạnh ẩn chứa sự tiêu diệt vạn vật, từ dưới mặt đất bay lên.
Nghiền nát cơ thể của chiến sĩ Huyết tộc không chút lưu tình.
Cho dù là Huyết Thần có sức sống mạnh mẽ lạ thường, cũng bị sức mạnh của thiên địa làm cho thần hình đều bị tiêu diệt.
Đại quân Huyết tộc, một chưởng đã bị diệt sạch!
Trang 48# 2