Chương 124: Bố cục (1)
Hắn muốn trên tuyến đường biển Song Hồ Đảo đi Quảng An phủ, Chu Mộ Thành có thể xuất lực.
Với tư cách là chấp sự đội tuần tra Chu gia, quyền lực Chu Mộ Thành rất lớn, bởi vì thủ hạ hắn chấp chưởng một chiếc chiến hạm Linh Hư.
Chỉ cần Chu Mộ Thành có thể phối hợp với Trần gia, Trần Tiên Hạ có thể thiết cục, đem tất cả những người Mạc gia này bỏ vào.
Không chỉ vậy.
Sau khi việc này qua đi, hắn chỉ cần đem chuyện này tuyên dương ra ngoài, là có thể phủ lên tấm da hổ Chu gia.
Ít nhất trước khi người ngoài không thăm dò rõ quan hệ giữa Trần gia và Chu gia, căn bản không dám động thủ với Trần gia.
Mà khoảng thời gian này, chính là thời gian phát triển mà Trần gia cần nhất.
hiện tại Trần gia vừa mới sinh ra gần vạn trẻ sơ sinh.
Đợi đến khi nhóm hài tử này lớn lên, Trần gia lại xuất hiện một vị tu sĩ Trúc Cơ.
Trần gia sẽ triệt để đứng vững gót chân ở Quảng An phủ.
Muốn làm được tất cả, Trần gia nhất định phải có đủ linh thạch, thậm chí là quan hệ nhân mạch mới được.
Bởi vì mua Trúc Cơ Đan hay là linh thạch, mượn linh mạch nhị giai để đột phá Trúc Cơ kỳ thì đều cần nhân mạch.
Dù sao.
Trong khoảng thời gian này, Trần gia đều cần tìm một chỗ dựa vững chắc, cho dù chỗ dựa này không chân thật.
Đây chính là dựa thế trong miệng Trần Tiên Hạ.
Nghe Chu Mộ Thành nói chuyện đường hoàng chính chính, Trần Tiên Hạ trong miệng không ngừng vâng dạ, phóng đại khen dưới sự quản lý của Chu gia Quảng An phủ an ổn phồn vinh cỡ nào.
Ngay sau đó, khuôn mặt già nua của Trần Tiên Hạ lại suy sụp.
“Chao ôi, đáng tiếc...”
“Trần đạo hữu đáng tiếc cái gì?”
Chu Mộ Thành uống một chén linh tửu, bất động thanh sắc nói.
“Đáng tiếc trận chiến Trấn Nam Quan năm mươi năm trước, Trần gia ta chết trận mười hai vị tu sĩ, thế cho nên, tu sĩ trong tộc điêu linh...”
Ai ngờ, còn chưa đợi Trần Tiên Hạ nói xong những lời này, Chu Mộ Thành liền đem chén rượu dừng trên bàn, không chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Tiên Hạ, nói: “Trần gia các ngươi là Dư Liệt* trong trận chiến Trấn Nam Quan?”
(*nghĩa đen là dư uy, mà chắc ý là còn sót lại...)
“Chẳng lẽ tiền bối...”
Trần Tiên Hạ ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, kinh ngạc nói.
Chu Mộ Thành gật gật đầu, ngữ khí nhất thời hòa hoãn vài phần, trầm thấp nói: “ Năm đó ta là một tốt trưởng của Trấn Nam Quan.”
Nghe thấy vậy.
Trần Tiên Hạ bất ngờ đứng lên, tay phải nắm quyền đánh vào ngực, hướng đối phương hành lễ kiểu quân sự, trịnh trọng nói:”Quân tốt Trấn Nam Quan Trần Tiên Hạ, gặp qua tốt trưởng đại nhân!”
Nghe được tiếng xưng hô quen thuộc này, Chu Mộ Thành thật lâu không thể phục hồi lại tinh thần.
Trận chiến năm đó, thật sự quá thảm.
Chu gia với tư cách là đệ nhất đại tộc của Phủ Quảng An, trong trận chiến này tổn thất rất lớn.
Theo Chu Mộ Thành biết, đệ đệ ruột của thiếu tộc trưởng Chu gia Chu Mộ Bạch, năm đó đã chết trong trận chiến này.
Có thể tưởng tượng được.
Chu gia căm hận Diệp gia bao nhiêu.
Bây giờ nghe được Trần Tiên Hạ cư nhiên cũng là quân sĩ may mắn sống sót trong chiến dịch Trấn Nam Quan, Chu Mộ Thành bản năng liền thân cận với hắn vài phần.
Trần Đạo Huyền rõ ràng cảm giác được, Chu Mộ Thành từ khi ngồi vào chỗ này đến nay, ngăn cách cùng thúc chất Trần thị, dần dần biến mất.
Hắn nói chuyện với Trần Tiên Hạ, cũng không còn cao cao tại thượng.
Thỉnh thoảng nói đến một vài chuyện thú vị hai người phục dịch ở Trấn Nam Quan, còn có thể cười ha ha.
Trần Đạo Huyền giờ phút này có chút bối rối, hắn không biết thập tam thúc nhà mình rốt cuộc là bộc lộ chân tình, hay là đang diễn kịch.
Nếu như nói đây cũng là đang diễn kịch, vậy diễn xuất của Trần Tiên Hạ thật đáng sợ.
“Trần lão đệ,” Chu Mộ Thành phất phất tay, đỏ mặt nói, “ Không ngờ hai người chúng ta còn có duyên phận như vậy, nếu ta và ngươi đã từng là quân sĩ Trấn Nam Quan, nói chuyện thì không cần quanh co lòng vòng nữa, có việc thì hãy nói thẳng!"
Nghe điều này.
Trần Tiên Hạ trong lòng mừng như điên.
Hắn chắp tay, nói: “ Chu lão ca, thật không giấu diếm, ta quả thật có việc cầu xin...”
Tiếp theo, Trần Tiên Hạ kể lại khốn cảnh Trần gia gặp phải một lần.
Ai biết Chu Mộ Thành nghe xong những lời này của Trần Tiên Hạ, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng.
“Đám thỏ đế nhát gan này, không dám đi chiến trường Xuất Vân quốc liều mạng, ngược lại dám cướp tàu hàng Trần gia ngươi!"
Chu Mộ Thành hiển nhiên có chút say,” Trần lão đệ, ngươi cứ yên tâm, việc này nếu Mạc gia không đến thì thôi, nếu hắn thật dám nửa đường chặn giết các ngươi, ta nhất định báo cáo Càn Nguyên Kiếm Tông, đem Mạc gia diệt tộc!”
Những lời này, Chu Mộ Thành sát khí đằng đằng nói.
Ngay cả Trần Đạo Huyền ở một bên cũng cảm giác được một cỗ hàn ý.
Nghe được lời hứa này, Trần Tiên Hạ mừng rỡ quá đỗi, vội vàng chắp tay nói:”Việc này, toàn bộ dựa vào Chu lão ca tương trợ."
“Dễ nói, tiếp nào, cạn!"
"Tốt, cạn!"
Hai người uống một hơi cạn sạch.
Uống chén rượu này, Trần Tiên Hạ nháy mắt với Trần Đạo Huyền.
Trần Đạo Huyền hiểu ý, lặng lẽ lấy ra một hộp ngọc từ trong túi trữ vật, cười nói với Chu Tư Lượng bên cạnh: “ Chu huynh, ta và ngươi vừa gặp đã thân, trước đó không lâu mua được một chút đồ chơi nhỏ, kính xin Chu huynh thu lấy.”
"Hả?”