Chương 132: Hắn giết người, tiền bối, mau cứu mạng...!
Cho dù vậy.
Lúc Trần Đạo Huyền thu hồi 《 Truy Phong Phúc Vũ Kiếm Quyết 》, tu sĩ Mạc gia đứng thẳng giữa không trung, hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ có một người là Mạc Dư Khanh.
Về phần những người khác, không bị gãy tay thì mất một chân.
Những người bị gãy tay, gãy chân này vẫn còn may mắn, ít nhất họ vẫn còn một mạng.
Thảm hại hơn là mười một tu sĩ Mạc gia rơi xuống mặt nước biển, tất cả bọn hắn đều bị cắt thành thịt vụn, chết cực thảm.
“Ngươi, ngươi, ngươi......”
Mạc Dư Khanh mặt trắng bệch, bị một màn này dọa đến mặt không có chút máu, hắn giơ ngón tay vào Trần Đạo Huyền, nơm nớp lo sợ, nửa ngày nói không ra lời.
Mà tán tu áo bào đen dẫn bọn hắn truy tung tới đây, càng bị dọa đến toàn thân run rẩy.
Trần Đạo Huyền thậm chí còn ngửi thấy một cỗ mùi khai của nước tiểu.
Vị tán tu áo bào đen kia, đường đường một tu sĩ, bây giờ lại bị sợ tè ra quần, cũng quá khó gặp.
Hai người này là Trần Đạo Huyền cố ý lưu lại, bằng không Mạc Dư Khanh cùng tán tu áo bào đen kia chỉ có tu vi luyện khí tầng năm, đoán chừng kiếm khí đều ngăn cản không nổi.
Chớ nói chi là bây giờ hoàn hảo không hao tổn đứng ở chỗ này.
Trận chiến này, không, cần phải nói rằng cuộc thảm sát này, từ đầu đến cuối, chỉ kéo dài không đến ba nhịp thở.
Tộc trưởng Mạc gia đầu một nơi thân một nẻo, mười một vị Mạc gia tu sĩ trở thành mảnh vụn, rải rác biển cả, còn lại bảy vị tu sĩ Mạc gia, ngoại trừ Mạc Dư Khanh cũng bị trọng thương.
Dù là Mạc Dư Khanh cũng không có bị thương, nhưng bây giờ lại bị giết bể mật, hắn bây giờ trong đầu ý tưởng duy nhất chính là, sống sót.
Chỉ từng đối mặt tử vong, hắn mới biết được trên đời này, trân quý nhất không phải tiền tài, mà là sống sót.
Nhưng vào lúc này.
Bầu trời truyền đến một tiếng gầm, một chiếc chiến hạm Linh Hư phá không, hạ xuống.
Nào ngờ.
Mạc Dư Khanh nhìn thấy Linh Hư chiến hạm, giống như người chết chìm bắt được một cọng cỏ cuối cùng.
Hắn chỉ vào Trần Đạo Huyền, dùng khàn giọng giọng the thé rên rỉ nói: “Giết người! Hắn giết người! Cứu mạng! Tiền bối cứu mạng!!!”
Trần Đạo Huyền: “......”
“Tiền bối, cứu mạng!”
Mạc Dư Khanh kêu rên, hướng chiến hạm Linh Hư bay đi, tựa như sau lưng có ác quỷ đoạt mệnh.
Chiến hạm Linh Hư khổng lồ lơ lửng ở trên đầu mọi người.
Lập tức.
Từng luồng sáng từ chiến hạm Linh Hư bay vút xuống.
Chính là quang mang của các tu sĩ trúc cơ.
Thúc cháu Trần gia thấy cảnh này, thoải mái xem Mạc Dư Khanh diễn.
Trần Đạo Huyền thế mà không ngăn cản hắn, trong lòng Mạc Dư Khanh lập tức dâng lên một cảm giác kinh ngạc vui mừng.
Ngay khi hắn đang xuất thần, một tia sáng vụt qua bên cạnh, trong mắt hắn lọt vào một khuôn mặt lãnh khốc. “Tiền bối, ta là......”
“Ồn ào!”
Chu Mộ Thành lạnh lùng liếc nhìn Mạc Dư Khanh, một tay bóp lấy cổ của hắn, phảng phất giống như xách gà con.
Theo Chu Mộ Thành, một nhóm người xuất hiện trên Thương Vân Hào.
Thúc cháu Trần gia mau chóng tới phía trước chào.
“Chu lão ca!”
“Chu bá phụ.”
Trần Tiên Hạ cùng Trần Đạo Huyền chắp tay thi lễ, vui vẻ ra mặt nói.
Đặc biệt khi nhìn thấyTrần Đạo Huyền, ánh mắt Chu Mộ Thành hơi hơi sáng lên.
Lúc nãy biểu hiện Trần Đạo Huyền giao đấu tu sĩ Mạc gia, hắn đều nhìn trong mắt.
Chu Mộ Thành kinh ngạc phát hiện, bàn về cảnh giới kiếm đạo, hậu bối trẻ tuổi trước mắt cái này có khi còn trên mình.
Điều này hơi đáng sợ.
Phải biết rằng hắn là tu sĩ trúc cơ tầng bảy, tu vi cảnh giới của hắn so với Trần Đạo Huyền cao hơn rất nhiều.
Trần Đạo Huyền dù là trong bụng mẹ bắt đầu luyện kiếm, trình độ kiếm đạo cũng không khả năng ở trên hắn.
Giải thích duy nhất chính là Trần Đạo Huyền giống với Chu gia thiên kiêu Chu Mộ Bạch, cũng là thiên tài kiếm đạo vạn người không được một.
Loại thiên tài kiếm đạo này nếu là tương lai không sa sút, nhất định đều sẽ trở thành một đại nhân vật.
Nghĩ tới đây.
Chu Mộ Thành có ý giao hảo cùng thúc cháu Trần gia.
Nhất là Trần Đạo Huyền còn trẻ như vậy.
Chớ nhìn bề ngoài Chu Mộ Thành hắn chỉ tầm bốn mươi mấy tuổi, trên thực tế thời gian hắn tu hành đến nay đã hơn 150 năm .
Coi như tu sĩ trúc cơ có hai trăm năm thọ nguyên, thọ nguyên Chu Mộ Thành cũng không còn thừa nhiều..
Hơn nữa Chu Mộ Thành biết rõ, nếu không có cơ duyên quá lớn mà nói, khả năng hắn đời này đột phá đến Tử Phủ cực kỳ bé nhỏ.
Nếu là Chu Mộ Thành một thân một mình ngược lại cũng thôi.
Nhưng hắn về già lại có một nhi tử luyện khí kỳ là Chu Tư Lượng.
Điều này khiến ông phải suy nghĩ nhiều hơn về tương lai của con trai mình.
Tuy nói Chu gia tại Quảng An Phủ một tay che trời, nhưng tương tự, tu sĩ Chu gia cũng nhiều như lông trâu, chừng mấy chục vạn người.
Nhiều tu sĩ như vậy, cộng thêm con của hắn Chu Tư Lượng tư chất, tâm tính cũng không tính là thượng giai.
Chu Mộ Thành rất lo lắng cho tương lai của nhi tử mình.
Hiện tại hắn còn sống, nhi tử có thể không có sầu lo, nhưng đợi đến hắn tương lai chết, tình cảnh nhi tử tuyệt đối gian khổ hơn nhiều so với bây giờ.
Chu Mộ Thành vốn là đệ tử Chu gia hiểu rõ, Chu gia sẽ tuyệt đối không dùng nhiều tài nguyên để nuôi một phế vật.
Và những lo lắng này, Chu Mộ Thành không thể nói cho người ngoài biết.
Trong mắt người ngoài, Chu Mộ Thành là người có địa vị cao, là chấp sự của đội tuần tra phụ trách một chiến hạm Linh Hư của Chu gia.
Nhưng ai biết được nỗi đau trong lòng lão.